Đúng Lúc Ấy
2024-11-18 09:14:54
"Đệ có thể đến Thái Cổ sơn, lên Thông Thiên Cung, bái sư học võ." Vũ Thiên Kiêu bỗng chốc hai mắt sáng lên, tinh thần phấn chấn, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm, ủ rũ nói: "Ta nghe nói Thông Thiên Cung thu nhận đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, không có tư chất tuyệt hảo không thu, người thường lên Thông Thiên Cung bái sư, trừ phi có người tiến cử, nếu không, Thông Thiên Cung sẽ không nhận."
Lăng Tiêu Phượng hừ lạnh nói: "Sao? Đệ đối với bản thân mình lại không có tự tin như vậy? Đây nào phải tâm thái một võ giả nên có. Hừ! Đệ chẳng phải có quan hệ rất tốt với lão bản nương của Nhân Gian Thiên Đường, Yêu Ngọc phu nhân sao? Đệ không bằng đi tìm nàng ấy, có lẽ nàng ấy có biện pháp tiến cử đệ lên Thông Thiên Cung." Dứt lời, nàng chẳng buồn quay đầu lại mà bỏ đi.
Một lời điểm tỉnh người trong mộng, Vũ Thiên Kiêu trong lòng chợt động: "Đúng vậy! Yêu Ngọc phu nhân giao thiệp rộng rãi, biết đâu nàng ấy quen biết người của Thông Thiên Cung, nếu có nàng ấy giới thiệu tiến cử, có lẽ ta có thể vào Thông Thiên Cung."
Nghĩ đến đây, hắn bèn âm thầm cảm kích Lăng Tiêu Phượng. Nàng nói không sai, luyện võ không nhất định cứ phải ở Tấn Dương vương phủ. Tấn Dương vương phủ người đông miệng lưỡi, tai mắt nhiều vô số, bản thân mình lén luyện công, nhỡ ra ngày nào đó bị phát hiện, thật không biết sẽ có hậu quả gì? Hắn hiện tại càng lúc càng tin tưởng những gì Vũ Tái Anh đã nói với mình, từ sau khi hắn đến Tấn Dương vương phủ và gặp Vũ Vô Địch một lần, song phương lại chẳng gặp lại nhau.
Do đó có thể thấy, Vũ Vô Địch cũng chẳng coi trọng đứa con hoang này, xem như có cũng được, không có cũng chẳng sao, thà rằng ở lại Tấn Dương vương phủ không được coi trọng, lén lút tu luyện võ công, chi bằng ra ngoài đầu quân cho môn phái khác.
Trở về Trọng Hoa Điện thay một bộ y phục, Vũ Thiên Kiêu lặng lẽ ra khỏi cửa sau của Tấn Dương vương phủ, đi đến Nhân Gian Thiên Đường. Giờ đây, Vũ Thiên Kiêu với các con phố ở kinh thành đều đã quen thuộc, thông thạo đường sá, đặc biệt là con đường đến Ấn Nguyệt hồ. Mỗi lần Vũ Thiên Kiêu đến Nhân Gian Thiên Đường, đều lặng lẽ đi, lại lặng lẽ quay về, hết sức cẩn thận, sợ gây sự chú ý.
Từ Tấn Dương vương phủ đến Ấn Nguyệt hồ không xa, cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa chưa đến nửa canh giờ. Chỉ là Vũ Thiên Kiêu không có ngựa, cũng chẳng có xe, ngựa và xe ngựa của vương phủ căn bản không đến lượt hắn sử dụng, hắn cũng không có tư cách sử dụng. Bởi vậy, trừ lần đầu ngồi xe ngựa của Vũ Hồng Sương đến Nhân Gian Thiên Đường, về sau mỗi lần đến đó hắn đều đi bộ.
Đầu xuân, tiết trời se lạnh, bước trên đường phố, gió rét thấu xương, khiến người ta không khỏi rùng mình. Vũ Thiên Kiêu đã chẳng còn sợ lạnh như lúc mới đến kinh thành, đã từng dùng qua Xích Long Ma đan, hắn về phương diện nội công cũng đã đạt được chút thành tựu.
Cho dù nhiệt độ có xuống thêm vài độ, hắn cũng không hề e ngại. Ngày thường hắn chỉ mặc đơn y, nhưng để không gây chú ý, vẫn khoác bên ngoài một chiếc áo dày. Đường phố nhộn nhịp, người qua kẻ lại, Vũ Thiên Kiêu len lỏi giữa dòng người, mắt nhìn trái ngó phải.
Bất chợt, phía sau vang lên một hồi vó ngựa dồn dập, trong nháy mắt, cả con phố hỗn loạn, mọi người vội vàng né tránh. Vũ Thiên Kiêu vừa nghe thấy đã biết có kẻ phóng ngựa trên phố, vội theo dòng người lách sang một bên đường, đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy trên đường lớn chạy đến mười mấy con tuấn mã, nhanh như chớp giật, rất nhiều người đi đường không kịp né tránh, nếu không bị hất tung lên trời thì cũng bị giẫm đạp dưới chân ngựa, thét lên những tiếng kêu thảm thiết, thê lương đến tận trời xanh. Nhìn thấy cảnh tượng này, Vũ Thiên Kiêu sững sờ.
Thật không dám tin, ngay giữa kinh thành này, dưới chân thiên tử, lại có kẻ giữa đường phố phồn hoa dám phóng ngựa, hành hung người khác, coi mạng người như cỏ rác, thế này... còn vương pháp hay sao? Hắn nhìn rõ, kẻ cưỡi ngựa dẫn đầu là một hán tử tuổi chừng tam thập, y phục gấm vóc, phía sau đi theo mười hai tên hộ vệ lưng hùm vai gấu, đao kiếm lăm lăm bên hông, phóng ngựa rong ruổi, ngang tàng, không chút kiêng dè.
Một nam hài chừng thất, bát tuổi đang đứng giữa đường, dường như không hề hay biết con ngựa đang lao tới, trong nháy mắt đã bị chôn vùi dưới vó ngựa. Khi đoàn ngựa đi qua, trên mặt đất chỉ còn lại thân thể bê bết máu của nam hài, thịt nát xương tan, thảm không nỡ nhìn.
"Con ta ơi!" Một phụ nhân kêu gào thảm thiết, nhào đến bên thi thể đứa bé, kêu trời gọi đất, gào khóc nức nở, thật đáng thương! Người trên đường không ai không động lòng, ai nấy đều căm phẫn vô cùng, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói.
Thấy thi thể nam hài máu thịt be bét, Vũ Thiên Kiêu thấy nôn nao, vội chạy ra ven đường nôn mửa, nôn đến mật xanh mật vàng cũng gần như trào ra, may mà sáng nay hắn chưa dùng điểm tâm, nên trong bụng cũng chẳng còn gì mấy.
Một lúc lâu sau, Vũ Thiên Kiêu mới nín được cơn nôn, sắc mặt tái nhợt, hắn kéo một lão nhân đang đứng xem hỏi: "Lão bá, đám người cưỡi ngựa vừa rồi là ai vậy? Giữa đường phóng ngựa, giết người, quan phủ chẳng quản hay sao?" Lão nhân nhìn hắn một lượt, nói: "Tiểu ca!
Trông tiểu ca tuổi còn trẻ, y phục sang trọng, chẳng giống người nơi khác, mới đến kinh thành ư?" Vũ Thiên Kiêu gật đầu, thuận theo lời lão nhân đáp: "Lão bá, tiểu đệ tới kinh thành chưa được hai ngày."
Lão nhân đáp: "Thảo nào, tiểu ca! Ta nói cho mà nghe, kẻ vừa rồi kia chính là đại quốc cữu đương triều Tào Văn Vinh, nhi tử của Tào thái sư, đệ đệ của đương kim hoàng hậu, ngươi nói xem, quan phủ nào dám quản?"
Vũ Thiên Kiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, buột miệng nói: "Thì ra là đại quốc cữu! Thảo nào lại ngang ngược như vậy, coi vương pháp chẳng ra gì!" Lão nhân khẽ suỵt: "Nhỏ tiếng thôi tiểu ca! Ngươi một thân một mình lên phố thì phải cẩn thận, về sau gặp Tào quốc cữu thì nhớ tránh xa ra, đừng để ngựa của hắn tông phải!" Nói xong, lão lắc đầu thở dài, rồi xoay người chậm rãi bước đi.
Vũ Thiên Kiêu đến kinh đã hai tháng, đối với triều cục Thần Ưng đế quốc cũng đã hiểu biết đôi phần, triều chính hiện nay, tứ đại gia tộc nắm giữ quyền lực to lớn nhất, gần như thao túng toàn bộ triều chính. Tứ đại gia tộc ấy đứng đầu lần lượt là Tấn Dương vương Vũ Vô Địch, đương triều thái sư Tào Chí Huy, thái úy Lục Viêm và thừa tướng Tiêu Hoành Viễn.
Trong tứ đại gia tộc, Tào gia là thế lực lớn mạnh nhất, có căn cơ vững chắc, môn sinh đông đảo, học trò khắp thiên hạ. Tào thái sư có bốn trai, năm gái, ba trai là Tào Văn Vinh, Tào Văn Hoa, Tào Văn Phú, Tào Văn Quý, bốn cái tên hợp lại là Vinh Hoa Phú Quý. Còn năm nữ nhi lần lượt là Tào Thiên Nga, Tào Kim Nga, Tào Nguyệt Nga, Tào Tiên Nga và Tào Tuyết Nga.
Trưởng nữ Tào Thiên Nga và thứ nữ lần lượt được gả vào hoàng cung, Tào Thiên Nga là hoàng hậu, còn Tào Kim Nga là quý phi, khống chế toàn bộ hậu cung, một tay che trời, vô hình trung tiếp thêm cho Tào gia sự ngông cuồng, khiến họ càng thêm kiêu căng ngang ngược, muốn làm gì thì làm.
Tào Văn Vinh dám giữa đường phóng ngựa giết người, ngang ngược không kiêng dè gì chính là nhờ vào thân phận quốc cữu gia cùng với quyền thế của Tào gia, thử hỏi trong triều ngoài nội, ai dám làm địch thủ với Tào gia? "Thật là ngông cuồng!" Vũ Thiên Kiêu lẩm bẩm tự nói, nhìn nữ nhân đang ôm con khóc lóc thảm thương, lòng tràn đầy thương cảm.
Y tiến lên, lấy túi tiền ra, do dự một hồi, rồi quăng xuống trước mặt nữ nhân, thở dài một tiếng, lặng lẽ bỏ đi. Y chỉ có thể làm được bấy nhiêu, nếu muốn y ra mặt, đòi lại công bằng cho người đàn bà kia, trừng trị hung thủ, thì khác nào người si mộng hão huyền, không tự lượng sức mình. Vũ Thiên Kiêu men theo con phố lớn đi được một đoạn, bỗng phía trước vang lên một trận ồn ào.
Chỉ thấy đầu đường đứng đầy người vây xem, trong đám đông vang lên tiếng la hét và đánh nhau, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết, người xung quanh nghe tiếng kéo đến, không ít người hô to: "Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi!".
Giọng nói tràn đầy phấn khích, dường như sợ thiên hạ bất loạn. Vũ Thiên Kiêu chen vào đám người, chen đến phía trước, liền sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy vị Quốc cữu Tào Văn Vinh lúc trước hắn gặp đang chỉ huy thủ hạ một ngàn tùy tùng hộ vệ vây công một người. Đó là một nữ tử mặc áo tu hành trắng, đầu đội nón lá, che mặt nạ, không nhìn thấy dung mạo.
Nhưng từ dáng người yểu điệu có thể thấy, nàng là một nữ tu xinh đẹp. Tu sĩ, tức là người xuất gia, trên Long Chi Đại Lục, tuyệt đại đa số quốc gia tín phụng Tiên Thần, tức Thiên Tiên và Thiên Thần.
Sớm ba ngàn năm trước, trên đại lục đã xuất hiện hai giáo phái tu tiên và tu thần, rộng rãi thu nhận đồ đệ, nếu đồ đệ xuất gia, có thể trở thành tu sĩ, phải được sư phụ trong giáo truyền thụ Tu Tiên Quyết hoặc Tu Thần Quyết, được hai đại quyết thuật này, chỉ cần chuyên tâm tu luyện, nhất tâm hướng Tiên Thần, liền có thể tu thành chính quả, đắc đạo thăng thiên.
Tuy nhiên, xuất gia làm tu sĩ, suốt cả đời, bầu bạn với Tiên Thần, không được thành thân, bằng không, sẽ vi phạm giáo quy, chịu sự trừng phạt của giáo quy. Trải qua hơn ba ngàn năm truyền giáo, hai giáo phái Tiên Thần tồn tại trên Long Chi đại lục đã rất phổ biến, Tiên miếu và Thần tự khắp nơi đều có, hương khói cường thịnh.
Võ công nữ tu sĩ khá cao, dưới sự vây công của hộ vệ Tào gia, nàng vẫn ứng phó tự nhiên, thậm chí chưa rút bảo kiếm bên mình, đứng im bất động, chỉ dùng một tay phải, thi triển thuật bắt giữ, tùy tay đánh bại các tùy tùng Tào gia lại gần.
Chỉ thấy nàng vồ, khóa, khấu, cầm, vặn, chặt, đánh, hễ ai đến gần, đều bị nàng đánh ngã xuống đất, nằm la oai oái, kêu gào thảm thiết, không gãy tay thì cũng gãy chân.
Vũ Thiên Kiêu xem đến nỗi mày bay mắt sáng, thần thái phấn chấn, không nhịn được vỗ tay khen hay. Hắn vừa lên tiếng, đám đông xung quanh vốn không dám lên tiếng cũng hùa theo khen ngợi, cổ vũ cho nữ tu sĩ. Bọn người Tào gia quen thói ngang ngược, không coi trời đất ra gì, làm xằng làm bậy, dân chúng kinh thành sớm đã căm phẫn đến tận xương tủy, chỉ là e ngại thế lực to lớn của Tào gia, dám giận nhưng không dám nói.
Giờ khó khăn lắm mới thấy có người trừng trị người Tào gia, quả là hả dạ, lúc nãy Tào Văn Vinh phóng ngựa giữa đường, đến đây vừa vặn gặp nữ tu sĩ.
Có lẽ nữ tu sĩ thấy không thể làm ngơ, liền tung người đá Tào Văn Vinh rơi xuống ngựa, hơn mười hộ vệ Tào gia cũng bị nàng đá ngã theo, động tác cực nhanh, không ai sánh bằng.
Tào Văn Vinh nào từng bị mạo phạm và ám toán như thế? Thật là sỉ nhục! Hắn tức giận đến mức kêu la oai oái, rống lên như sấm. Thế là, hai bên chẳng nói chẳng rằng, đánh nhau ngay giữa đường, chẳng qua Tào Văn Vinh rõ ràng không ngờ võ công của nữ tu sĩ này cao siêu ngoài tưởng tượng, mười hai hộ vệ Tào gia thế mà đánh không lại một tay nàng.
Chẳng bao lâu, đám hộ vệ Tào gia đều nằm rạp xuống, lăn lộn khắp đất, kêu la thảm thiết. Ách! Tào Văn Vinh hốc cả mồm, trừng mắt nhìn nữ tu sĩ quát: "Ngươi là kẻ nào? Dám cả gan đối địch với Tào gia ta, có gan thì xưng danh ra?" Nữ tu sĩ hừ lạnh một tiếng: "Tào gia sao? Ngươi có phải Tào Văn Vinh?"
Tào Văn Vinh cười giận dữ: "Đã biết ta là Tào Văn Vinh, sao còn không mau quỳ xuống cầu xin bản quốc cữu tha mạng, gỡ đấu lạp và mạng che mặt xuống để bản quốc cữu xem dung mạo ngươi ra sao. Hắc hắc! Nếu ngươi là mỹ nhân, bản quốc cữu có khi tha cho ngươi một mạng!"
"Tào Văn Vinh, người khác sợ Tào gia ngươi, bổn tu sĩ ta đây không sợ. Nhân lúc bổn tu sĩ chưa nổi giận, mau cút đi. Bằng không, đừng trách bổn tu sĩ không khách sáo." Giọng nói nữ tu sĩ lạnh lẽo, tràn đầy sát khí. Gan to nhỉ? Tào Văn Vinh ngớ người, nhưng không hề nao núng: "Nữ nhân lá gan không nhỏ, khẩu khí cũng lớn, chẳng sợ gió lớn thổi bay đầu lưỡi à?
Bản quốc cữu muốn xem thử xem ngươi là thần thánh phương nào." Vừa nói, hắn bước chầm chậm tiến đến nữ tu sĩ, y phục toàn thân không gió mà tự bay phần phật, tay chân phát ra tiếng kêu răng rắc tựa như bắp rang.
Vũ Thiên Kiêu đứng xem sắc mặt biến đổi, âm thầm lo lắng cho nữ tu sĩ. Hắn từng nghe Yêu Ngọc phu nhân kể, Tào Văn Vinh là một cao thủ võ nghệ bất phàm, tu luyện Hỗn Thiên cương khí đến tầng thứ chín, người thường không phải đối thủ.
Nghe đâu, trong đám người trẻ tuổi ở kinh thành, Tào Văn Vinh ngoài việc mười năm trước tỷ võ thua Vũ Thiên Long đại công tử Vũ gia thì chưa từng thua ai.
Không chỉ Vũ Thiên Kiêu lo lắng cho nữ tu sĩ, mọi người ở đây đều thót tim hộ nàng ta. Tào Văn Vinh từng bước ép sát, nữ tu sĩ dường như biết hắn lợi hại, bàn tay trắng nõn như ngọc chậm rãi đặt lên chuôi kiếm, y bào tung bay, cả thân tỏa ra hàn khí bức người...
Thoắt một cái, cả con phố yên ắng lạ thường, tiếng kim rơi cũng nghe được, mọi người nín thở nhìn Tào Văn Vinh và nữ tu sĩ. Xem ra hai bên sắp động thủ, ác chiến khó tránh khỏi, nhưng đúng lúc ấy, từ phía tây có tiếng ồn ào vang lên, đám đông tự động chia làm hai bên nhường đường.
Lăng Tiêu Phượng hừ lạnh nói: "Sao? Đệ đối với bản thân mình lại không có tự tin như vậy? Đây nào phải tâm thái một võ giả nên có. Hừ! Đệ chẳng phải có quan hệ rất tốt với lão bản nương của Nhân Gian Thiên Đường, Yêu Ngọc phu nhân sao? Đệ không bằng đi tìm nàng ấy, có lẽ nàng ấy có biện pháp tiến cử đệ lên Thông Thiên Cung." Dứt lời, nàng chẳng buồn quay đầu lại mà bỏ đi.
Một lời điểm tỉnh người trong mộng, Vũ Thiên Kiêu trong lòng chợt động: "Đúng vậy! Yêu Ngọc phu nhân giao thiệp rộng rãi, biết đâu nàng ấy quen biết người của Thông Thiên Cung, nếu có nàng ấy giới thiệu tiến cử, có lẽ ta có thể vào Thông Thiên Cung."
Nghĩ đến đây, hắn bèn âm thầm cảm kích Lăng Tiêu Phượng. Nàng nói không sai, luyện võ không nhất định cứ phải ở Tấn Dương vương phủ. Tấn Dương vương phủ người đông miệng lưỡi, tai mắt nhiều vô số, bản thân mình lén luyện công, nhỡ ra ngày nào đó bị phát hiện, thật không biết sẽ có hậu quả gì? Hắn hiện tại càng lúc càng tin tưởng những gì Vũ Tái Anh đã nói với mình, từ sau khi hắn đến Tấn Dương vương phủ và gặp Vũ Vô Địch một lần, song phương lại chẳng gặp lại nhau.
Do đó có thể thấy, Vũ Vô Địch cũng chẳng coi trọng đứa con hoang này, xem như có cũng được, không có cũng chẳng sao, thà rằng ở lại Tấn Dương vương phủ không được coi trọng, lén lút tu luyện võ công, chi bằng ra ngoài đầu quân cho môn phái khác.
Trở về Trọng Hoa Điện thay một bộ y phục, Vũ Thiên Kiêu lặng lẽ ra khỏi cửa sau của Tấn Dương vương phủ, đi đến Nhân Gian Thiên Đường. Giờ đây, Vũ Thiên Kiêu với các con phố ở kinh thành đều đã quen thuộc, thông thạo đường sá, đặc biệt là con đường đến Ấn Nguyệt hồ. Mỗi lần Vũ Thiên Kiêu đến Nhân Gian Thiên Đường, đều lặng lẽ đi, lại lặng lẽ quay về, hết sức cẩn thận, sợ gây sự chú ý.
Từ Tấn Dương vương phủ đến Ấn Nguyệt hồ không xa, cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa chưa đến nửa canh giờ. Chỉ là Vũ Thiên Kiêu không có ngựa, cũng chẳng có xe, ngựa và xe ngựa của vương phủ căn bản không đến lượt hắn sử dụng, hắn cũng không có tư cách sử dụng. Bởi vậy, trừ lần đầu ngồi xe ngựa của Vũ Hồng Sương đến Nhân Gian Thiên Đường, về sau mỗi lần đến đó hắn đều đi bộ.
Đầu xuân, tiết trời se lạnh, bước trên đường phố, gió rét thấu xương, khiến người ta không khỏi rùng mình. Vũ Thiên Kiêu đã chẳng còn sợ lạnh như lúc mới đến kinh thành, đã từng dùng qua Xích Long Ma đan, hắn về phương diện nội công cũng đã đạt được chút thành tựu.
Cho dù nhiệt độ có xuống thêm vài độ, hắn cũng không hề e ngại. Ngày thường hắn chỉ mặc đơn y, nhưng để không gây chú ý, vẫn khoác bên ngoài một chiếc áo dày. Đường phố nhộn nhịp, người qua kẻ lại, Vũ Thiên Kiêu len lỏi giữa dòng người, mắt nhìn trái ngó phải.
Bất chợt, phía sau vang lên một hồi vó ngựa dồn dập, trong nháy mắt, cả con phố hỗn loạn, mọi người vội vàng né tránh. Vũ Thiên Kiêu vừa nghe thấy đã biết có kẻ phóng ngựa trên phố, vội theo dòng người lách sang một bên đường, đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy trên đường lớn chạy đến mười mấy con tuấn mã, nhanh như chớp giật, rất nhiều người đi đường không kịp né tránh, nếu không bị hất tung lên trời thì cũng bị giẫm đạp dưới chân ngựa, thét lên những tiếng kêu thảm thiết, thê lương đến tận trời xanh. Nhìn thấy cảnh tượng này, Vũ Thiên Kiêu sững sờ.
Thật không dám tin, ngay giữa kinh thành này, dưới chân thiên tử, lại có kẻ giữa đường phố phồn hoa dám phóng ngựa, hành hung người khác, coi mạng người như cỏ rác, thế này... còn vương pháp hay sao? Hắn nhìn rõ, kẻ cưỡi ngựa dẫn đầu là một hán tử tuổi chừng tam thập, y phục gấm vóc, phía sau đi theo mười hai tên hộ vệ lưng hùm vai gấu, đao kiếm lăm lăm bên hông, phóng ngựa rong ruổi, ngang tàng, không chút kiêng dè.
Một nam hài chừng thất, bát tuổi đang đứng giữa đường, dường như không hề hay biết con ngựa đang lao tới, trong nháy mắt đã bị chôn vùi dưới vó ngựa. Khi đoàn ngựa đi qua, trên mặt đất chỉ còn lại thân thể bê bết máu của nam hài, thịt nát xương tan, thảm không nỡ nhìn.
"Con ta ơi!" Một phụ nhân kêu gào thảm thiết, nhào đến bên thi thể đứa bé, kêu trời gọi đất, gào khóc nức nở, thật đáng thương! Người trên đường không ai không động lòng, ai nấy đều căm phẫn vô cùng, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói.
Thấy thi thể nam hài máu thịt be bét, Vũ Thiên Kiêu thấy nôn nao, vội chạy ra ven đường nôn mửa, nôn đến mật xanh mật vàng cũng gần như trào ra, may mà sáng nay hắn chưa dùng điểm tâm, nên trong bụng cũng chẳng còn gì mấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc lâu sau, Vũ Thiên Kiêu mới nín được cơn nôn, sắc mặt tái nhợt, hắn kéo một lão nhân đang đứng xem hỏi: "Lão bá, đám người cưỡi ngựa vừa rồi là ai vậy? Giữa đường phóng ngựa, giết người, quan phủ chẳng quản hay sao?" Lão nhân nhìn hắn một lượt, nói: "Tiểu ca!
Trông tiểu ca tuổi còn trẻ, y phục sang trọng, chẳng giống người nơi khác, mới đến kinh thành ư?" Vũ Thiên Kiêu gật đầu, thuận theo lời lão nhân đáp: "Lão bá, tiểu đệ tới kinh thành chưa được hai ngày."
Lão nhân đáp: "Thảo nào, tiểu ca! Ta nói cho mà nghe, kẻ vừa rồi kia chính là đại quốc cữu đương triều Tào Văn Vinh, nhi tử của Tào thái sư, đệ đệ của đương kim hoàng hậu, ngươi nói xem, quan phủ nào dám quản?"
Vũ Thiên Kiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, buột miệng nói: "Thì ra là đại quốc cữu! Thảo nào lại ngang ngược như vậy, coi vương pháp chẳng ra gì!" Lão nhân khẽ suỵt: "Nhỏ tiếng thôi tiểu ca! Ngươi một thân một mình lên phố thì phải cẩn thận, về sau gặp Tào quốc cữu thì nhớ tránh xa ra, đừng để ngựa của hắn tông phải!" Nói xong, lão lắc đầu thở dài, rồi xoay người chậm rãi bước đi.
Vũ Thiên Kiêu đến kinh đã hai tháng, đối với triều cục Thần Ưng đế quốc cũng đã hiểu biết đôi phần, triều chính hiện nay, tứ đại gia tộc nắm giữ quyền lực to lớn nhất, gần như thao túng toàn bộ triều chính. Tứ đại gia tộc ấy đứng đầu lần lượt là Tấn Dương vương Vũ Vô Địch, đương triều thái sư Tào Chí Huy, thái úy Lục Viêm và thừa tướng Tiêu Hoành Viễn.
Trong tứ đại gia tộc, Tào gia là thế lực lớn mạnh nhất, có căn cơ vững chắc, môn sinh đông đảo, học trò khắp thiên hạ. Tào thái sư có bốn trai, năm gái, ba trai là Tào Văn Vinh, Tào Văn Hoa, Tào Văn Phú, Tào Văn Quý, bốn cái tên hợp lại là Vinh Hoa Phú Quý. Còn năm nữ nhi lần lượt là Tào Thiên Nga, Tào Kim Nga, Tào Nguyệt Nga, Tào Tiên Nga và Tào Tuyết Nga.
Trưởng nữ Tào Thiên Nga và thứ nữ lần lượt được gả vào hoàng cung, Tào Thiên Nga là hoàng hậu, còn Tào Kim Nga là quý phi, khống chế toàn bộ hậu cung, một tay che trời, vô hình trung tiếp thêm cho Tào gia sự ngông cuồng, khiến họ càng thêm kiêu căng ngang ngược, muốn làm gì thì làm.
Tào Văn Vinh dám giữa đường phóng ngựa giết người, ngang ngược không kiêng dè gì chính là nhờ vào thân phận quốc cữu gia cùng với quyền thế của Tào gia, thử hỏi trong triều ngoài nội, ai dám làm địch thủ với Tào gia? "Thật là ngông cuồng!" Vũ Thiên Kiêu lẩm bẩm tự nói, nhìn nữ nhân đang ôm con khóc lóc thảm thương, lòng tràn đầy thương cảm.
Y tiến lên, lấy túi tiền ra, do dự một hồi, rồi quăng xuống trước mặt nữ nhân, thở dài một tiếng, lặng lẽ bỏ đi. Y chỉ có thể làm được bấy nhiêu, nếu muốn y ra mặt, đòi lại công bằng cho người đàn bà kia, trừng trị hung thủ, thì khác nào người si mộng hão huyền, không tự lượng sức mình. Vũ Thiên Kiêu men theo con phố lớn đi được một đoạn, bỗng phía trước vang lên một trận ồn ào.
Chỉ thấy đầu đường đứng đầy người vây xem, trong đám đông vang lên tiếng la hét và đánh nhau, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết, người xung quanh nghe tiếng kéo đến, không ít người hô to: "Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi!".
Giọng nói tràn đầy phấn khích, dường như sợ thiên hạ bất loạn. Vũ Thiên Kiêu chen vào đám người, chen đến phía trước, liền sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy vị Quốc cữu Tào Văn Vinh lúc trước hắn gặp đang chỉ huy thủ hạ một ngàn tùy tùng hộ vệ vây công một người. Đó là một nữ tử mặc áo tu hành trắng, đầu đội nón lá, che mặt nạ, không nhìn thấy dung mạo.
Nhưng từ dáng người yểu điệu có thể thấy, nàng là một nữ tu xinh đẹp. Tu sĩ, tức là người xuất gia, trên Long Chi Đại Lục, tuyệt đại đa số quốc gia tín phụng Tiên Thần, tức Thiên Tiên và Thiên Thần.
Sớm ba ngàn năm trước, trên đại lục đã xuất hiện hai giáo phái tu tiên và tu thần, rộng rãi thu nhận đồ đệ, nếu đồ đệ xuất gia, có thể trở thành tu sĩ, phải được sư phụ trong giáo truyền thụ Tu Tiên Quyết hoặc Tu Thần Quyết, được hai đại quyết thuật này, chỉ cần chuyên tâm tu luyện, nhất tâm hướng Tiên Thần, liền có thể tu thành chính quả, đắc đạo thăng thiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, xuất gia làm tu sĩ, suốt cả đời, bầu bạn với Tiên Thần, không được thành thân, bằng không, sẽ vi phạm giáo quy, chịu sự trừng phạt của giáo quy. Trải qua hơn ba ngàn năm truyền giáo, hai giáo phái Tiên Thần tồn tại trên Long Chi đại lục đã rất phổ biến, Tiên miếu và Thần tự khắp nơi đều có, hương khói cường thịnh.
Võ công nữ tu sĩ khá cao, dưới sự vây công của hộ vệ Tào gia, nàng vẫn ứng phó tự nhiên, thậm chí chưa rút bảo kiếm bên mình, đứng im bất động, chỉ dùng một tay phải, thi triển thuật bắt giữ, tùy tay đánh bại các tùy tùng Tào gia lại gần.
Chỉ thấy nàng vồ, khóa, khấu, cầm, vặn, chặt, đánh, hễ ai đến gần, đều bị nàng đánh ngã xuống đất, nằm la oai oái, kêu gào thảm thiết, không gãy tay thì cũng gãy chân.
Vũ Thiên Kiêu xem đến nỗi mày bay mắt sáng, thần thái phấn chấn, không nhịn được vỗ tay khen hay. Hắn vừa lên tiếng, đám đông xung quanh vốn không dám lên tiếng cũng hùa theo khen ngợi, cổ vũ cho nữ tu sĩ. Bọn người Tào gia quen thói ngang ngược, không coi trời đất ra gì, làm xằng làm bậy, dân chúng kinh thành sớm đã căm phẫn đến tận xương tủy, chỉ là e ngại thế lực to lớn của Tào gia, dám giận nhưng không dám nói.
Giờ khó khăn lắm mới thấy có người trừng trị người Tào gia, quả là hả dạ, lúc nãy Tào Văn Vinh phóng ngựa giữa đường, đến đây vừa vặn gặp nữ tu sĩ.
Có lẽ nữ tu sĩ thấy không thể làm ngơ, liền tung người đá Tào Văn Vinh rơi xuống ngựa, hơn mười hộ vệ Tào gia cũng bị nàng đá ngã theo, động tác cực nhanh, không ai sánh bằng.
Tào Văn Vinh nào từng bị mạo phạm và ám toán như thế? Thật là sỉ nhục! Hắn tức giận đến mức kêu la oai oái, rống lên như sấm. Thế là, hai bên chẳng nói chẳng rằng, đánh nhau ngay giữa đường, chẳng qua Tào Văn Vinh rõ ràng không ngờ võ công của nữ tu sĩ này cao siêu ngoài tưởng tượng, mười hai hộ vệ Tào gia thế mà đánh không lại một tay nàng.
Chẳng bao lâu, đám hộ vệ Tào gia đều nằm rạp xuống, lăn lộn khắp đất, kêu la thảm thiết. Ách! Tào Văn Vinh hốc cả mồm, trừng mắt nhìn nữ tu sĩ quát: "Ngươi là kẻ nào? Dám cả gan đối địch với Tào gia ta, có gan thì xưng danh ra?" Nữ tu sĩ hừ lạnh một tiếng: "Tào gia sao? Ngươi có phải Tào Văn Vinh?"
Tào Văn Vinh cười giận dữ: "Đã biết ta là Tào Văn Vinh, sao còn không mau quỳ xuống cầu xin bản quốc cữu tha mạng, gỡ đấu lạp và mạng che mặt xuống để bản quốc cữu xem dung mạo ngươi ra sao. Hắc hắc! Nếu ngươi là mỹ nhân, bản quốc cữu có khi tha cho ngươi một mạng!"
"Tào Văn Vinh, người khác sợ Tào gia ngươi, bổn tu sĩ ta đây không sợ. Nhân lúc bổn tu sĩ chưa nổi giận, mau cút đi. Bằng không, đừng trách bổn tu sĩ không khách sáo." Giọng nói nữ tu sĩ lạnh lẽo, tràn đầy sát khí. Gan to nhỉ? Tào Văn Vinh ngớ người, nhưng không hề nao núng: "Nữ nhân lá gan không nhỏ, khẩu khí cũng lớn, chẳng sợ gió lớn thổi bay đầu lưỡi à?
Bản quốc cữu muốn xem thử xem ngươi là thần thánh phương nào." Vừa nói, hắn bước chầm chậm tiến đến nữ tu sĩ, y phục toàn thân không gió mà tự bay phần phật, tay chân phát ra tiếng kêu răng rắc tựa như bắp rang.
Vũ Thiên Kiêu đứng xem sắc mặt biến đổi, âm thầm lo lắng cho nữ tu sĩ. Hắn từng nghe Yêu Ngọc phu nhân kể, Tào Văn Vinh là một cao thủ võ nghệ bất phàm, tu luyện Hỗn Thiên cương khí đến tầng thứ chín, người thường không phải đối thủ.
Nghe đâu, trong đám người trẻ tuổi ở kinh thành, Tào Văn Vinh ngoài việc mười năm trước tỷ võ thua Vũ Thiên Long đại công tử Vũ gia thì chưa từng thua ai.
Không chỉ Vũ Thiên Kiêu lo lắng cho nữ tu sĩ, mọi người ở đây đều thót tim hộ nàng ta. Tào Văn Vinh từng bước ép sát, nữ tu sĩ dường như biết hắn lợi hại, bàn tay trắng nõn như ngọc chậm rãi đặt lên chuôi kiếm, y bào tung bay, cả thân tỏa ra hàn khí bức người...
Thoắt một cái, cả con phố yên ắng lạ thường, tiếng kim rơi cũng nghe được, mọi người nín thở nhìn Tào Văn Vinh và nữ tu sĩ. Xem ra hai bên sắp động thủ, ác chiến khó tránh khỏi, nhưng đúng lúc ấy, từ phía tây có tiếng ồn ào vang lên, đám đông tự động chia làm hai bên nhường đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro