Thanh Danh Như...
2024-11-18 09:14:54
Bỏ nhị tẩu ở nhà không đoái hoài, lại chạy đến thanh lâu lêu lổng, ngay cả ta cũng thấy không thể nào chấp nhận." Vũ Hàn Sương sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, tựa hồ có thể kết thành sương: "Ả nhân tình đó tên gì?" Vũ Hồng Sương do dự nói: "Tên… tên thì muội không rõ, còn danh kĩ của ả… hình như là Như Lan!"
"Như Lan!" Vũ Hàn Sương lẩm bẩm một câu, liếc mắt nhìn Vũ Hồng Sương: "Nhị tẩu giờ ra sao rồi?" Vũ Hồng Sương thở dài: "Còn ra sao được nữa, về nhà mẹ đẻ rồi chứ sao! Từ sau khi đến Lưu Hương Các làm ầm lên một trận, nàng ấy liền về nhà mẹ đẻ, từ đó không quay trở lại nữa."
Vũ Hàn Sương im lặng không nói. Vũ Hồng Sương đứng dậy vươn vai, cố ý hay vô tình liếc mắt đưa tình với Vũ Thiên Kiêu, nói: "Đại tỷ, tỷ mới về, muội không quấy rầy tỷ nghỉ ngơi nữa. Tỷ có muốn muội bẩm báo với phụ vương một tiếng, nói tỷ đã về không?"
Vũ Hàn Sương không đáp, đứng dậy bước vào phòng ngủ. "Rầm!" Thuận tay đóng cửa lại, tiếng đóng cửa lớn khiến Vũ Thiên Kiêu giật mình. Hắn cẩn thận tiến đến gần Vũ Hồng Sương: "Lục tỷ, Hàn Sương đại tỷ hình như đang tức giận?"
"Hình như cái gì, rõ ràng là đang giận!" Vũ Hồng Sương hừ một tiếng, đột nhiên nghiêm mặt lại, tay nhỏ nhắn đưa ra, nhanh như chớp túm lấy tai Vũ Thiên Kiêu, lôi ra ngoài.
Vũ Thiên Kiêu bất ngờ không kịp đề phòng, thân bất do kỷ bị nàng lôi đi, đau đến kêu oa oa: "Lục tỷ, tỷ làm gì thế? Đau quá! Tỷ mau buông ra! Tai ta sắp rụng rồi!" Vũ Hồng Sương cứ thế nắm tai hắn ra tận rừng trúc ngoài điện, mới buông tay.
Vũ Thiên Kiêu đã đau đến mức nước mắt giàn giụa, ôm tai sợ hãi nhìn Vũ Hồng Sương: "Lục tỷ, tỷ giận ta sao?" Vũ Hồng Sương bực dọc nói: "Đệ nói xem, ta sao lại không giận!"
Vũ Thiên Kiêu mờ mịt, không hiểu nói: "Đệ đã làm gì sai?" Võ Hồng Sương càng giận, đưa tay lại muốn nắm chặt lỗ tai hắn, bất quá, lúc này Vũ Thiên Kiêu đã có phòng bị, vội vàng lui ra phía sau mấy bước, kêu lên: "Tỷ đừng vặn ta!" Võ Hồng Sương một tay véo hụt.
Bỗng chốc đỏ hoe khóe mi, quay lưng đi, bờ vai run lên, thút thít khóc, Vũ Thiên Kiêu thấy vậy ngây người, chẳng hiểu nàng lúc giận, lúc lại khóc là cớ làm sao? Đây là hát tuồng nào vậy? Nhìn quanh quất, may mà bốn bề vắng vẻ. Vũ Thiên Kiêu rón rén lại gần, dè dặt hỏi: "Lục tỷ tỷ, tiểu đệ có chỗ nào đắc tội với tỷ tỷ sao?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Vũ Hồng Sương lại càng khóc to hơn, nức nở, như hoa lê rơi xuống đất, thê thảm đáng thương. Dáng vẻ ấy hệt như tiểu tức phụ bị người ta ức hiếp. Vũ Thiên Kiêu cuống cả lên, bộ dạng này mà để người ta trông thấy, kẻ không biết còn tưởng hắn bắt nạt lục tỷ tỷ.
Hắn vội vàng nói: "Lục tỷ tỷ, tỷ đừng khóc nữa! Tiểu đệ có làm gì không phải, tỷ cứ nói thẳng ra là được, đừng cứ khóc không nói gì a!" Vũ Hồng Sương đột ngột xoay người, nhào vào lòng hắn... Không đúng! Nàng cao hơn Vũ Thiên Kiêu nhiều, phải là ôm Vũ Thiên Kiêu vào lòng mới phải, ôm lấy hắn khóc nức nở không thôi.
Vùi đầu vào núi non mềm mại của nàng, Vũ Thiên Kiêu gần như nghẹt thở, ngột ngạt không thở nổi. Hồi lâu, hắn mới vùng vẫy thoát ra khỏi lòng Vũ Hồng Sương, choáng váng, thở hổn hển: "Suýt chết ngạt ta!" Ngừng một chút, hắn hỏi: "Lục tỷ tỷ! Tỷ làm sao vậy?"
"Đều tại đệ!" Vũ Hồng Sương lại trở về với tính khí bốc đồng man dại của nàng, tay nhỏ vươn ra, lại giật tai hắn: "Đệ thay lòng đổi dạ, có phải định bỏ ta rồi không?" Vừa nói, tay vừa dùng lực, vặn cho Vũ Thiên Kiêu la oai oái: "Lục tỷ tỷ! Tỷ làm gì vậy? Tiểu đệ chả hiểu tỷ nói gì cả?"
Vũ Hồng Sương khịt mũi hừ một tiếng, tay vẫn nắm tai hắn không buông: "Nói! Đệ có phải thấy Hàn Sương đại tỷ xinh đẹp, định cùng nàng tốt, không để ý đến ta nữa không?" Đây là đâu với đâu a? Vũ Thiên Kiêu dở khóc dở cười: "Lục tỷ, tỷ nói gì vậy, tiểu đệ và Hàn Sương đại tỷ mới gặp lần đầu.
Chẳng có chút quan hệ nào cả! Sao có thể... Hàn Sương đại tỷ là người tu hành, tiểu đệ nào có ý nghĩ đó! Oan cho ta quá!"
"Vậy tại sao đệ lại đuổi ta đi?" Vũ Hồng Sương không chịu buông tha truy vấn.
Vũ Thiên Kiêu cười khổ: "Ta sợ... sợ tỷ ở lâu, Hàn Sương đại tỷ sẽ nhìn ra điều gì, nhỡ đâu tỷ ấy phát hiện quan hệ của chúng ta thì hỏng bét!" Vũ Hồng Sương nghĩ cũng phải, bèn buông hắn ra: "Đệ đừng có nghĩ ta phóng đãng không ra gì, dù thế nào ta cũng sẽ không ở nhà làm chuyện đó với đệ đâu. Hừ!
Lần này tạm tha cho đệ. Đừng tưởng ta không biết đệ đang toan tính gì trong lòng, nhìn ánh mắt thèm thuồng đệ nhìn Hàn Sương đại tỷ là biết ngay đệ bất chính. Ta cảnh cáo đệ, Hàn Sương đại tỷ là đệ tử Cửu Tiêu Cung, không được động vào.
Đệ mà dám làm hại thanh bạch của nàng, sư phụ của nàng là Cửu Tiêu Thánh Mẫu sẽ lăng trì đệ, từng nhát dao xẻo thịt đệ!" Vũ Thiên Kiêu rùng mình, kinh hãi: "Ra Hàn Sương đại tỷ là… đồ đệ của Cửu Tiêu Thánh Mẫu." Hắn tuy không phải người trong giang hồ, lại đối với việc trong võ lâm cũng biết đôi chút, từ thuở hiểu chuyện đã nghe nói đến Cửu Tiêu Thánh Mẫu kỳ nhân.
Cửu Tiêu Thánh Mẫu, thiên hạ ngũ cung chi nhất, Cửu Tiêu cung chi chủ. Đương kim thiên hạ võ lâm, lấy ngũ đại cung cầm đầu. Phân biệt là: Tu La đế quốc Thiên Thần cung, Thần Ưng đế quốc Thông Thiên Cung, Càn Khôn Cung. Khổng Tước vương triều Thần Nữ Cung, Cửu Tiêu Cung.
Ngũ cung hùng cứ ba đại đế quốc, các bá một phương, duy ngã độc tôn, hầu như khống chế toàn bộ đại lục võ lâm. Trong ngũ cung, Thiên Thần Cung có thực lực mạnh nhất, cao thủ trong môn phái nhiều như mây, thống lĩnh toàn bộ võ lâm Tu La đế quốc.
Tứ cung còn lại có thực lực ngang nhau, chỉ khi hai cung liên thủ mới có thể chống lại Thiên Thần Cung. Bởi vậy, sự cường thịnh hay suy vong của ngũ cung liên quan trực tiếp đến hưng suy tồn vong của ba đại đế quốc, mặc dù ba đại đế quốc là địch quốc, tranh bá thiên hạ lẫn nhau, thủy hỏa bất dung, nhưng ngũ cung lại quảng thu thiên hạ đệ tử, bất phân quốc tịch.
Đương nhiên, bọn họ chủ yếu vẫn lấy bản quốc đệ tử làm trọng. Ngũ cung trừ Thiên Thần Cung và Thần Nữ Cung ra, ba cung còn lại đều thuộc tiên thần giáo phái võ lâm môn phái, trong môn đa số đệ tử đều là tu sĩ. Vũ Thiên Kiêu không ngờ, Vũ Hàn Sương thân là Thần Ưng đế quốc Tấn Dương vương chi nữ, thế mà lại đầu nhập môn phái nước khác học võ, còn xuất gia làm tu sĩ.
Thấy Vũ Thiên Kiêu bộ dạng kinh ngạc, Vũ Hồng Sương nín khóc mỉm cười, đưa tay véo hắn một cái ở eo, nói: "Giờ thì biết sợ rồi chứ! Về sau còn dám khởi tà tâm nữa không!" Nàng véo này, đau đến Vũ Thiên Kiêu nhăn nhó: "Lục tỷ, tỷ nhẹ chút, đó là thịt, không phải vỏ cây! Đau lắm!"
"Đáng đời! Đau chết cũng đáng". Vũ Hồng Sương làm nũng, mặt đỏ hồng, tựa như đóa hoa nở rộ, vô cùng diễm lệ. Vũ Thiên Kiêu ngẩn ngơ, buột miệng nói: "Lục tỷ! Tỷ thật đẹp!" Nữ nhân nào lại không thích bị khen xinh đẹp, lời khen của Vũ Thiên Kiêu, Vũ Hồng Sương nghe mà tâm hoa nộ phóng, hỉ tiếu nhan khai: "Đệ đệ ngoan! Tỷ tỷ cho dù đẹp đến đâu cũng là của đệ!"
Nàng nhìn quanh, áp sát vào tai hắn, hơi thở như lan: "Đệ đệ ngoan, tỷ tỷ muốn rồi!" A! Vũ Thiên Kiêu cả kinh, trong lòng bồi hồi xao xuyến, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Ở đây không được! Sẽ bị người ta phát hiện. Hay là... chúng ta đến Trầm Nguyệt châu?"
Vũ Hồng Sương bĩu môi: "Không đi đâu! Trầm Nguyệt châu có lắm nữ nhân, tỷ tỷ không muốn chia sẻ cùng người khác!".
"Vậy chúng ta đi đâu?" Vũ Thiên Kiêu khó xử hỏi. Vũ Hồng Sương đảo mắt, cười khanh khách: "Đệ đệ ngoan, người đến Trầm Nguyệt châu đông quá, tỷ tỷ không muốn đi. Một mình tỷ không phải đối thủ của đệ. Chi bằng... chúng ta đến Bình Nam vương phủ tìm Hoa Ngọc phu nhân thì sao?"
Hoa Ngọc phu nhân! Mắt Vũ Thiên Kiêu sáng rực, vui vẻ nói: "Được! Chúng ta đi tìm nàng, ta cùng hai người đại chiến ba trăm hiệp". Hai người nhất trí, liền đến tiền viện, chuẩn bị ngồi xe ngựa rời vương phủ. Vốn Vũ Thiên Kiêu một mình hắn nào dám đi tiền viện, may nhờ có Vũ Hồng Sương chống lưng, thế là khác biệt, thông hành vô trở.
Thế nhưng, lúc hai người đến tiền viện, lại có kẻ gọi giật lại: "Hai người các ngươi định đi đâu?" Tiếng nói sang sảng, nghiêm nghị uy vũ, tựa như trên không trung nổ một tiếng sấm sét, khiến màng nhĩ hai người ù đi. Vũ Thiên Kiêu và Vũ Hồng Sương giật mình kinh hãi. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ Vô Địch từ đại sảnh bước ra, sắc mặt âm trầm, uy nghiêm túc mục.
"Phụ vương!", Vũ Hồng Sương hô lên, khẽ khom người, hành lễ. Vũ Thiên Kiêu lại không nói gì, đứng im bất động, liếc mắt nhìn Vũ Vô Địch một cái rồi cúi đầu, im thin thít. Nói ra, hắn từ khi vào Tấn Dương vương phủ, hôm nay coi như là cùng Vũ Vô Địch gặp mặt lần thứ hai. Vũ Vô Địch đi tới trước mặt hai người, đánh giá họ một hồi, trong mắt thoáng qua một tia dị sắc.
Hắn phát hiện, nữ nhi Vũ Hồng Sương thay đổi không ít, trở nên càng thêm đẫy đà kiều diễm, yêu kiều động lòng người, cả người toát ra phong tình mê hoặc, vận vị mười phần.
Mà Vũ Thiên Kiêu cũng chẳng còn thân hình gầy yếu như lúc mới đến Vũ gia, vóc người tráng kiện hơn không ít, lại có vài phần oai vũ chi khí. Nếu nói Vũ Thiên Kiêu là nhờ cơm nước vương phủ tốt mà thay đổi lớn thì cũng nói được, nhưng nữ nhi Vũ Hồng Sương biến đổi thì có chút khó hiểu.
Xuất giá hai lần, sau hôn cũng chẳng thấy nàng có biến chuyển lớn lao nào, vậy mà bây giờ nhìn thần sắc thỏa mãn của nàng, nét cười giữa hàng mi, cử chỉ toát ra phong vận trưởng thành, rõ ràng là được trong cuộc sống hôn nhân mỹ mãn, so với vẻ mặt oán hận ngày trước, quả thật khác nhau một trời một vực.
Vũ Vô Địch từng có không ít cơ thiếp, tự nhiên hiểu rõ nguyên do nữ nhi biến đổi, bất quá cũng chẳng để tâm. Chỉ là, gần đây hắn phát hiện Vũ Hồng Sương về nhà mẹ đẻ nhiều hơn, mỗi lần đều kéo Vũ Thiên Kiêu cùng ra ngoài.
Cũng chẳng biết đi làm gì? Điều này khiến hắn không khỏi nghi hoặc, đương nhiên, hắn không phải nghi ngờ nữ nhi và Vũ Thiên Kiêu có gì, mà là nghi ngờ tính tình vốn khó hòa hợp với người khác, vì cớ gì lại thân thiết với Vũ Thiên Kiêu như vậy? "Hai người định đi đâu?", Vũ Vô Địch hỏi.
Vũ Hồng Sương đã sớm có lý do thỏa đáng, ung dung đáp: "Phụ vương, đêm nay nữ nhi có tham dự điển lễ đính hôn của Tiêu gia và Lục gia, con muốn Thiên Kiêu đệ đệ cùng con đi dạo phố, tiện thể ghé cửa tiệm chọn mua chút lễ vật mừng."
"Dạo phố mua lễ vật có thể gọi phu quân của con đi cùng, vì sao lại để đệ đệ đi theo?" Vũ Vô Địch nói với vẻ không hài lòng.
Hồng Sương cười nói: "Đệ đệ còn trẻ, chưa thấy nhiều việc đời, con để đệ đi theo con, cho đệ biết thêm nhiều điều hay, có gì không đúng sao ạ?" Vũ Vô Địch á khẩu, Vũ Hồng Sương dẫn đệ đệ đi mua đồ, cũng chẳng có gì là sai. Cái sai chính là Vũ Thiên Kiêu này không phải là thân đệ đệ.
Mà là một kẻ phản cốt, trời sinh phản nghịch, thân thiết quá với hắn, chẳng phải chuyện hay ho gì. Lúc này, từ đại sảnh lại bước ra không ít người, Tuyên Hoa phu nhân, Vũ Huyền Sương, Vũ Thanh Sương, theo họ còn có một lão giả áo xanh và hai thanh niên mặc cẩm y.
Ở đây chỉ có Vũ Thiên Kiêu không nhận ra lão giả áo xanh và hai gã thanh niên cẩm y, sắc mặt Vũ Hồng Sương lại biến đổi, lấy làm kinh ngạc. Một lão hai thiếu niên này chẳng phải ai khác, đúng là người nhà chồng của nàng. Lão giả chính là cha chồng của Vũ Hồng Sương - Bách Lý Trường Không, hai thanh niên là hai vị công tử của Bách Lý Trường Không, người lớn tuổi hơn tên Bách Lý Cô Tinh, đúng là phu quân của Vũ Hồng Sương, người nhỏ tuổi hơn tên Bách Lý Cô Vân, nhị công tử Bách Lý gia.
Bách Lý gia tộc ở Lĩnh Nam là một thế gia võ lâm đứng đầu trong Thần Ưng đế quốc, địa vị và uy vọng trong võ lâm sánh ngang với Ngũ Cung thiên hạ, gia chủ Bách Lý Trường Không, hiệu "Phá Phủ Trầm Chu", là một cao thủ hàng đầu có thể sánh vai cùng Ngũ Cung chi chủ.
Bách Lý Trường Không làm việc đúng như danh hiệu của mình, phá phủ trầm chu, dũng cảm tiến lên, lại như thiên mã hành không, khiến người ta không thể phỏng đoán, Ví như, vì lợi ích gia tộc, bám víu Vũ gia, lão vậy mà để nhi tử mình là Bách Lý Cô Tinh cưới nữ nhi của Vũ Vô Địch là Vũ Hồng Sương.
Người trong thiên hạ đều biết, Vũ Hồng Sương đã từng lấy chồng, hại chết cả nhà chồng trước, tiếng xấu đồn xa, Bách Lý Trường Không để nhi tử cưới một quả phụ, việc này đặt trong mắt người đời thường, là một việc không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên, người có đầu óc đều đoán được Bách Lý Trường Không làm như vậy là vì muốn bám víu vào Vũ gia, cái cây đại thụ che trời này.
Tục ngữ nói, đại thụ phía dưới hảo thừa lương, sự thực chứng minh quyết định của Bách Lý Trường Không là sáng suốt, hai năm kết thông gia với Vũ gia, thế lực Bách Lý gia ngày càng phát triển lớn mạnh, thanh danh lên như mặt trời ban trưa, ngầm trở thành thế lực võ lâm thứ ba của Thần Ưng đế quốc sau Thông Thiên Cung và Càn Khôn cung.
"Như Lan!" Vũ Hàn Sương lẩm bẩm một câu, liếc mắt nhìn Vũ Hồng Sương: "Nhị tẩu giờ ra sao rồi?" Vũ Hồng Sương thở dài: "Còn ra sao được nữa, về nhà mẹ đẻ rồi chứ sao! Từ sau khi đến Lưu Hương Các làm ầm lên một trận, nàng ấy liền về nhà mẹ đẻ, từ đó không quay trở lại nữa."
Vũ Hàn Sương im lặng không nói. Vũ Hồng Sương đứng dậy vươn vai, cố ý hay vô tình liếc mắt đưa tình với Vũ Thiên Kiêu, nói: "Đại tỷ, tỷ mới về, muội không quấy rầy tỷ nghỉ ngơi nữa. Tỷ có muốn muội bẩm báo với phụ vương một tiếng, nói tỷ đã về không?"
Vũ Hàn Sương không đáp, đứng dậy bước vào phòng ngủ. "Rầm!" Thuận tay đóng cửa lại, tiếng đóng cửa lớn khiến Vũ Thiên Kiêu giật mình. Hắn cẩn thận tiến đến gần Vũ Hồng Sương: "Lục tỷ, Hàn Sương đại tỷ hình như đang tức giận?"
"Hình như cái gì, rõ ràng là đang giận!" Vũ Hồng Sương hừ một tiếng, đột nhiên nghiêm mặt lại, tay nhỏ nhắn đưa ra, nhanh như chớp túm lấy tai Vũ Thiên Kiêu, lôi ra ngoài.
Vũ Thiên Kiêu bất ngờ không kịp đề phòng, thân bất do kỷ bị nàng lôi đi, đau đến kêu oa oa: "Lục tỷ, tỷ làm gì thế? Đau quá! Tỷ mau buông ra! Tai ta sắp rụng rồi!" Vũ Hồng Sương cứ thế nắm tai hắn ra tận rừng trúc ngoài điện, mới buông tay.
Vũ Thiên Kiêu đã đau đến mức nước mắt giàn giụa, ôm tai sợ hãi nhìn Vũ Hồng Sương: "Lục tỷ, tỷ giận ta sao?" Vũ Hồng Sương bực dọc nói: "Đệ nói xem, ta sao lại không giận!"
Vũ Thiên Kiêu mờ mịt, không hiểu nói: "Đệ đã làm gì sai?" Võ Hồng Sương càng giận, đưa tay lại muốn nắm chặt lỗ tai hắn, bất quá, lúc này Vũ Thiên Kiêu đã có phòng bị, vội vàng lui ra phía sau mấy bước, kêu lên: "Tỷ đừng vặn ta!" Võ Hồng Sương một tay véo hụt.
Bỗng chốc đỏ hoe khóe mi, quay lưng đi, bờ vai run lên, thút thít khóc, Vũ Thiên Kiêu thấy vậy ngây người, chẳng hiểu nàng lúc giận, lúc lại khóc là cớ làm sao? Đây là hát tuồng nào vậy? Nhìn quanh quất, may mà bốn bề vắng vẻ. Vũ Thiên Kiêu rón rén lại gần, dè dặt hỏi: "Lục tỷ tỷ, tiểu đệ có chỗ nào đắc tội với tỷ tỷ sao?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Vũ Hồng Sương lại càng khóc to hơn, nức nở, như hoa lê rơi xuống đất, thê thảm đáng thương. Dáng vẻ ấy hệt như tiểu tức phụ bị người ta ức hiếp. Vũ Thiên Kiêu cuống cả lên, bộ dạng này mà để người ta trông thấy, kẻ không biết còn tưởng hắn bắt nạt lục tỷ tỷ.
Hắn vội vàng nói: "Lục tỷ tỷ, tỷ đừng khóc nữa! Tiểu đệ có làm gì không phải, tỷ cứ nói thẳng ra là được, đừng cứ khóc không nói gì a!" Vũ Hồng Sương đột ngột xoay người, nhào vào lòng hắn... Không đúng! Nàng cao hơn Vũ Thiên Kiêu nhiều, phải là ôm Vũ Thiên Kiêu vào lòng mới phải, ôm lấy hắn khóc nức nở không thôi.
Vùi đầu vào núi non mềm mại của nàng, Vũ Thiên Kiêu gần như nghẹt thở, ngột ngạt không thở nổi. Hồi lâu, hắn mới vùng vẫy thoát ra khỏi lòng Vũ Hồng Sương, choáng váng, thở hổn hển: "Suýt chết ngạt ta!" Ngừng một chút, hắn hỏi: "Lục tỷ tỷ! Tỷ làm sao vậy?"
"Đều tại đệ!" Vũ Hồng Sương lại trở về với tính khí bốc đồng man dại của nàng, tay nhỏ vươn ra, lại giật tai hắn: "Đệ thay lòng đổi dạ, có phải định bỏ ta rồi không?" Vừa nói, tay vừa dùng lực, vặn cho Vũ Thiên Kiêu la oai oái: "Lục tỷ tỷ! Tỷ làm gì vậy? Tiểu đệ chả hiểu tỷ nói gì cả?"
Vũ Hồng Sương khịt mũi hừ một tiếng, tay vẫn nắm tai hắn không buông: "Nói! Đệ có phải thấy Hàn Sương đại tỷ xinh đẹp, định cùng nàng tốt, không để ý đến ta nữa không?" Đây là đâu với đâu a? Vũ Thiên Kiêu dở khóc dở cười: "Lục tỷ, tỷ nói gì vậy, tiểu đệ và Hàn Sương đại tỷ mới gặp lần đầu.
Chẳng có chút quan hệ nào cả! Sao có thể... Hàn Sương đại tỷ là người tu hành, tiểu đệ nào có ý nghĩ đó! Oan cho ta quá!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy tại sao đệ lại đuổi ta đi?" Vũ Hồng Sương không chịu buông tha truy vấn.
Vũ Thiên Kiêu cười khổ: "Ta sợ... sợ tỷ ở lâu, Hàn Sương đại tỷ sẽ nhìn ra điều gì, nhỡ đâu tỷ ấy phát hiện quan hệ của chúng ta thì hỏng bét!" Vũ Hồng Sương nghĩ cũng phải, bèn buông hắn ra: "Đệ đừng có nghĩ ta phóng đãng không ra gì, dù thế nào ta cũng sẽ không ở nhà làm chuyện đó với đệ đâu. Hừ!
Lần này tạm tha cho đệ. Đừng tưởng ta không biết đệ đang toan tính gì trong lòng, nhìn ánh mắt thèm thuồng đệ nhìn Hàn Sương đại tỷ là biết ngay đệ bất chính. Ta cảnh cáo đệ, Hàn Sương đại tỷ là đệ tử Cửu Tiêu Cung, không được động vào.
Đệ mà dám làm hại thanh bạch của nàng, sư phụ của nàng là Cửu Tiêu Thánh Mẫu sẽ lăng trì đệ, từng nhát dao xẻo thịt đệ!" Vũ Thiên Kiêu rùng mình, kinh hãi: "Ra Hàn Sương đại tỷ là… đồ đệ của Cửu Tiêu Thánh Mẫu." Hắn tuy không phải người trong giang hồ, lại đối với việc trong võ lâm cũng biết đôi chút, từ thuở hiểu chuyện đã nghe nói đến Cửu Tiêu Thánh Mẫu kỳ nhân.
Cửu Tiêu Thánh Mẫu, thiên hạ ngũ cung chi nhất, Cửu Tiêu cung chi chủ. Đương kim thiên hạ võ lâm, lấy ngũ đại cung cầm đầu. Phân biệt là: Tu La đế quốc Thiên Thần cung, Thần Ưng đế quốc Thông Thiên Cung, Càn Khôn Cung. Khổng Tước vương triều Thần Nữ Cung, Cửu Tiêu Cung.
Ngũ cung hùng cứ ba đại đế quốc, các bá một phương, duy ngã độc tôn, hầu như khống chế toàn bộ đại lục võ lâm. Trong ngũ cung, Thiên Thần Cung có thực lực mạnh nhất, cao thủ trong môn phái nhiều như mây, thống lĩnh toàn bộ võ lâm Tu La đế quốc.
Tứ cung còn lại có thực lực ngang nhau, chỉ khi hai cung liên thủ mới có thể chống lại Thiên Thần Cung. Bởi vậy, sự cường thịnh hay suy vong của ngũ cung liên quan trực tiếp đến hưng suy tồn vong của ba đại đế quốc, mặc dù ba đại đế quốc là địch quốc, tranh bá thiên hạ lẫn nhau, thủy hỏa bất dung, nhưng ngũ cung lại quảng thu thiên hạ đệ tử, bất phân quốc tịch.
Đương nhiên, bọn họ chủ yếu vẫn lấy bản quốc đệ tử làm trọng. Ngũ cung trừ Thiên Thần Cung và Thần Nữ Cung ra, ba cung còn lại đều thuộc tiên thần giáo phái võ lâm môn phái, trong môn đa số đệ tử đều là tu sĩ. Vũ Thiên Kiêu không ngờ, Vũ Hàn Sương thân là Thần Ưng đế quốc Tấn Dương vương chi nữ, thế mà lại đầu nhập môn phái nước khác học võ, còn xuất gia làm tu sĩ.
Thấy Vũ Thiên Kiêu bộ dạng kinh ngạc, Vũ Hồng Sương nín khóc mỉm cười, đưa tay véo hắn một cái ở eo, nói: "Giờ thì biết sợ rồi chứ! Về sau còn dám khởi tà tâm nữa không!" Nàng véo này, đau đến Vũ Thiên Kiêu nhăn nhó: "Lục tỷ, tỷ nhẹ chút, đó là thịt, không phải vỏ cây! Đau lắm!"
"Đáng đời! Đau chết cũng đáng". Vũ Hồng Sương làm nũng, mặt đỏ hồng, tựa như đóa hoa nở rộ, vô cùng diễm lệ. Vũ Thiên Kiêu ngẩn ngơ, buột miệng nói: "Lục tỷ! Tỷ thật đẹp!" Nữ nhân nào lại không thích bị khen xinh đẹp, lời khen của Vũ Thiên Kiêu, Vũ Hồng Sương nghe mà tâm hoa nộ phóng, hỉ tiếu nhan khai: "Đệ đệ ngoan! Tỷ tỷ cho dù đẹp đến đâu cũng là của đệ!"
Nàng nhìn quanh, áp sát vào tai hắn, hơi thở như lan: "Đệ đệ ngoan, tỷ tỷ muốn rồi!" A! Vũ Thiên Kiêu cả kinh, trong lòng bồi hồi xao xuyến, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Ở đây không được! Sẽ bị người ta phát hiện. Hay là... chúng ta đến Trầm Nguyệt châu?"
Vũ Hồng Sương bĩu môi: "Không đi đâu! Trầm Nguyệt châu có lắm nữ nhân, tỷ tỷ không muốn chia sẻ cùng người khác!".
"Vậy chúng ta đi đâu?" Vũ Thiên Kiêu khó xử hỏi. Vũ Hồng Sương đảo mắt, cười khanh khách: "Đệ đệ ngoan, người đến Trầm Nguyệt châu đông quá, tỷ tỷ không muốn đi. Một mình tỷ không phải đối thủ của đệ. Chi bằng... chúng ta đến Bình Nam vương phủ tìm Hoa Ngọc phu nhân thì sao?"
Hoa Ngọc phu nhân! Mắt Vũ Thiên Kiêu sáng rực, vui vẻ nói: "Được! Chúng ta đi tìm nàng, ta cùng hai người đại chiến ba trăm hiệp". Hai người nhất trí, liền đến tiền viện, chuẩn bị ngồi xe ngựa rời vương phủ. Vốn Vũ Thiên Kiêu một mình hắn nào dám đi tiền viện, may nhờ có Vũ Hồng Sương chống lưng, thế là khác biệt, thông hành vô trở.
Thế nhưng, lúc hai người đến tiền viện, lại có kẻ gọi giật lại: "Hai người các ngươi định đi đâu?" Tiếng nói sang sảng, nghiêm nghị uy vũ, tựa như trên không trung nổ một tiếng sấm sét, khiến màng nhĩ hai người ù đi. Vũ Thiên Kiêu và Vũ Hồng Sương giật mình kinh hãi. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ Vô Địch từ đại sảnh bước ra, sắc mặt âm trầm, uy nghiêm túc mục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phụ vương!", Vũ Hồng Sương hô lên, khẽ khom người, hành lễ. Vũ Thiên Kiêu lại không nói gì, đứng im bất động, liếc mắt nhìn Vũ Vô Địch một cái rồi cúi đầu, im thin thít. Nói ra, hắn từ khi vào Tấn Dương vương phủ, hôm nay coi như là cùng Vũ Vô Địch gặp mặt lần thứ hai. Vũ Vô Địch đi tới trước mặt hai người, đánh giá họ một hồi, trong mắt thoáng qua một tia dị sắc.
Hắn phát hiện, nữ nhi Vũ Hồng Sương thay đổi không ít, trở nên càng thêm đẫy đà kiều diễm, yêu kiều động lòng người, cả người toát ra phong tình mê hoặc, vận vị mười phần.
Mà Vũ Thiên Kiêu cũng chẳng còn thân hình gầy yếu như lúc mới đến Vũ gia, vóc người tráng kiện hơn không ít, lại có vài phần oai vũ chi khí. Nếu nói Vũ Thiên Kiêu là nhờ cơm nước vương phủ tốt mà thay đổi lớn thì cũng nói được, nhưng nữ nhi Vũ Hồng Sương biến đổi thì có chút khó hiểu.
Xuất giá hai lần, sau hôn cũng chẳng thấy nàng có biến chuyển lớn lao nào, vậy mà bây giờ nhìn thần sắc thỏa mãn của nàng, nét cười giữa hàng mi, cử chỉ toát ra phong vận trưởng thành, rõ ràng là được trong cuộc sống hôn nhân mỹ mãn, so với vẻ mặt oán hận ngày trước, quả thật khác nhau một trời một vực.
Vũ Vô Địch từng có không ít cơ thiếp, tự nhiên hiểu rõ nguyên do nữ nhi biến đổi, bất quá cũng chẳng để tâm. Chỉ là, gần đây hắn phát hiện Vũ Hồng Sương về nhà mẹ đẻ nhiều hơn, mỗi lần đều kéo Vũ Thiên Kiêu cùng ra ngoài.
Cũng chẳng biết đi làm gì? Điều này khiến hắn không khỏi nghi hoặc, đương nhiên, hắn không phải nghi ngờ nữ nhi và Vũ Thiên Kiêu có gì, mà là nghi ngờ tính tình vốn khó hòa hợp với người khác, vì cớ gì lại thân thiết với Vũ Thiên Kiêu như vậy? "Hai người định đi đâu?", Vũ Vô Địch hỏi.
Vũ Hồng Sương đã sớm có lý do thỏa đáng, ung dung đáp: "Phụ vương, đêm nay nữ nhi có tham dự điển lễ đính hôn của Tiêu gia và Lục gia, con muốn Thiên Kiêu đệ đệ cùng con đi dạo phố, tiện thể ghé cửa tiệm chọn mua chút lễ vật mừng."
"Dạo phố mua lễ vật có thể gọi phu quân của con đi cùng, vì sao lại để đệ đệ đi theo?" Vũ Vô Địch nói với vẻ không hài lòng.
Hồng Sương cười nói: "Đệ đệ còn trẻ, chưa thấy nhiều việc đời, con để đệ đi theo con, cho đệ biết thêm nhiều điều hay, có gì không đúng sao ạ?" Vũ Vô Địch á khẩu, Vũ Hồng Sương dẫn đệ đệ đi mua đồ, cũng chẳng có gì là sai. Cái sai chính là Vũ Thiên Kiêu này không phải là thân đệ đệ.
Mà là một kẻ phản cốt, trời sinh phản nghịch, thân thiết quá với hắn, chẳng phải chuyện hay ho gì. Lúc này, từ đại sảnh lại bước ra không ít người, Tuyên Hoa phu nhân, Vũ Huyền Sương, Vũ Thanh Sương, theo họ còn có một lão giả áo xanh và hai thanh niên mặc cẩm y.
Ở đây chỉ có Vũ Thiên Kiêu không nhận ra lão giả áo xanh và hai gã thanh niên cẩm y, sắc mặt Vũ Hồng Sương lại biến đổi, lấy làm kinh ngạc. Một lão hai thiếu niên này chẳng phải ai khác, đúng là người nhà chồng của nàng. Lão giả chính là cha chồng của Vũ Hồng Sương - Bách Lý Trường Không, hai thanh niên là hai vị công tử của Bách Lý Trường Không, người lớn tuổi hơn tên Bách Lý Cô Tinh, đúng là phu quân của Vũ Hồng Sương, người nhỏ tuổi hơn tên Bách Lý Cô Vân, nhị công tử Bách Lý gia.
Bách Lý gia tộc ở Lĩnh Nam là một thế gia võ lâm đứng đầu trong Thần Ưng đế quốc, địa vị và uy vọng trong võ lâm sánh ngang với Ngũ Cung thiên hạ, gia chủ Bách Lý Trường Không, hiệu "Phá Phủ Trầm Chu", là một cao thủ hàng đầu có thể sánh vai cùng Ngũ Cung chi chủ.
Bách Lý Trường Không làm việc đúng như danh hiệu của mình, phá phủ trầm chu, dũng cảm tiến lên, lại như thiên mã hành không, khiến người ta không thể phỏng đoán, Ví như, vì lợi ích gia tộc, bám víu Vũ gia, lão vậy mà để nhi tử mình là Bách Lý Cô Tinh cưới nữ nhi của Vũ Vô Địch là Vũ Hồng Sương.
Người trong thiên hạ đều biết, Vũ Hồng Sương đã từng lấy chồng, hại chết cả nhà chồng trước, tiếng xấu đồn xa, Bách Lý Trường Không để nhi tử cưới một quả phụ, việc này đặt trong mắt người đời thường, là một việc không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên, người có đầu óc đều đoán được Bách Lý Trường Không làm như vậy là vì muốn bám víu vào Vũ gia, cái cây đại thụ che trời này.
Tục ngữ nói, đại thụ phía dưới hảo thừa lương, sự thực chứng minh quyết định của Bách Lý Trường Không là sáng suốt, hai năm kết thông gia với Vũ gia, thế lực Bách Lý gia ngày càng phát triển lớn mạnh, thanh danh lên như mặt trời ban trưa, ngầm trở thành thế lực võ lâm thứ ba của Thần Ưng đế quốc sau Thông Thiên Cung và Càn Khôn cung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro