Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời
Chương 1
Túy Nhập Tiên Dao
2024-07-15 00:24:27
"Oa!" Trong lúc ánh lửa bốc lên trời, tiếng khóc của đứa bé chợt vang lên bên tai.
Khúc Khuynh Mặc không muốn khóc, nàng cảm giác toàn thân dính dính khó chịu, vốn chỉ muốn hô một tiếng, nhưng vừa nói ra liền trở thành âm thanh gào thét sắc bén, là tiếng khóc của đứa bé.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Khúc Khuynh Mặc mở to hai mắt, nhưng phía trước lại là bầu trời đêm bị ánh lửa phản chiếu đỏ rực.
Không đợi nàng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, thân thể đột nhiên bị người nào đó ôm lên, bên tai vang lên một chuỗi âm thanh khó hiểu.
“Trạch ca, huynh mang theo đứa nhỏ rời đi, nơi này để ta ngăn cản!”
Khúc Khuynh Mặc nghe thấy tiếng nói thì quay đầu, khuôn mặt tái nhợt mà không mất đi nét đẹp đập vào mắt. Da thịt nàng căng bóng, mắt như nước mùa thu, lộ ra vẻ mỏng manh, mà trong vẻ mỏng manh này này lại có một loại cứng cỏi.
Nàng chớp chớp mắt, con ngươi chuyển động, đối với nữ nhân xa lạ này lại sinh ra vài phần cảm giác thân thiết không giải thích được.
Môi nam nhân ôm nàng mấp máy, dường như muốn phản đối.
Nữ nhân xa lạ kia lại đột nhiên cười, như mặt trăng hiện ra khỏi mây mỏng, mặt trời buổi sáng xuyên qua lá, trong phút chốc rung động lòng người.
Lời nói của nam nhân sắp vang lên, nhưng thấy nụ cười này thì cũng im lặng.
Xa xa, tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh chém giết mơ hồ truyền đến, ngay cả không khí cũng nhiễm mùi máu tanh nồng đậm. Hỏa hoạn cháy bùng bùng, mấy thân ảnh nhanh chóng tiếp cận, trên đường có người đứng ra ngăn cản, lại là một trận chém giết diễn ra ở phía xa.
"Đứa bé tên là gì?" Giọng nói dịu dàng của nữ nhân lại vang lên.
Khúc Trạch rũ mắt nhìn đứa bé trong lòng vô cùng mềm mại, mới sinh ra không bao lâu, đã mở mắt đen nhánh đang tò mò đánh giá thế giới hoàn toàn mới này.
Trong lòng hắn ta đau đớn, nghẹn ngào nói: "Nàng tên là Khúc Khuynh Mặc, Khúc trong Khúc Trạch, Mặc trong Mặc Như Tố.”
“Thật dễ nghe." Đôi mắt Mặc Như Tố có sự dịu dàng xẹt qua, cuối cùng nhìn đứa bé thật sâu, sau đó dứt khoát xoay người, tay vung lên không trung, trường kiếm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ấy, "Mau đi đi!”
Khúc Trạch nhìn bóng dáng mạnh mẽ của nữ nhân thật lâu, cố nén nước mắt sắp trào ra hốc mắt, xoay người chạy như điên về phía xa.
Một vài giọt máu rơi trên khuôn mặt của đứa bé, giống như nước mắt xẹt qua để lại dấu vết.
......
Khúc Khuynh Mặc không muốn khóc, nàng cảm giác toàn thân dính dính khó chịu, vốn chỉ muốn hô một tiếng, nhưng vừa nói ra liền trở thành âm thanh gào thét sắc bén, là tiếng khóc của đứa bé.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Khúc Khuynh Mặc mở to hai mắt, nhưng phía trước lại là bầu trời đêm bị ánh lửa phản chiếu đỏ rực.
Không đợi nàng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, thân thể đột nhiên bị người nào đó ôm lên, bên tai vang lên một chuỗi âm thanh khó hiểu.
“Trạch ca, huynh mang theo đứa nhỏ rời đi, nơi này để ta ngăn cản!”
Khúc Khuynh Mặc nghe thấy tiếng nói thì quay đầu, khuôn mặt tái nhợt mà không mất đi nét đẹp đập vào mắt. Da thịt nàng căng bóng, mắt như nước mùa thu, lộ ra vẻ mỏng manh, mà trong vẻ mỏng manh này này lại có một loại cứng cỏi.
Nàng chớp chớp mắt, con ngươi chuyển động, đối với nữ nhân xa lạ này lại sinh ra vài phần cảm giác thân thiết không giải thích được.
Môi nam nhân ôm nàng mấp máy, dường như muốn phản đối.
Nữ nhân xa lạ kia lại đột nhiên cười, như mặt trăng hiện ra khỏi mây mỏng, mặt trời buổi sáng xuyên qua lá, trong phút chốc rung động lòng người.
Lời nói của nam nhân sắp vang lên, nhưng thấy nụ cười này thì cũng im lặng.
Xa xa, tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh chém giết mơ hồ truyền đến, ngay cả không khí cũng nhiễm mùi máu tanh nồng đậm. Hỏa hoạn cháy bùng bùng, mấy thân ảnh nhanh chóng tiếp cận, trên đường có người đứng ra ngăn cản, lại là một trận chém giết diễn ra ở phía xa.
"Đứa bé tên là gì?" Giọng nói dịu dàng của nữ nhân lại vang lên.
Khúc Trạch rũ mắt nhìn đứa bé trong lòng vô cùng mềm mại, mới sinh ra không bao lâu, đã mở mắt đen nhánh đang tò mò đánh giá thế giới hoàn toàn mới này.
Trong lòng hắn ta đau đớn, nghẹn ngào nói: "Nàng tên là Khúc Khuynh Mặc, Khúc trong Khúc Trạch, Mặc trong Mặc Như Tố.”
“Thật dễ nghe." Đôi mắt Mặc Như Tố có sự dịu dàng xẹt qua, cuối cùng nhìn đứa bé thật sâu, sau đó dứt khoát xoay người, tay vung lên không trung, trường kiếm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ấy, "Mau đi đi!”
Khúc Trạch nhìn bóng dáng mạnh mẽ của nữ nhân thật lâu, cố nén nước mắt sắp trào ra hốc mắt, xoay người chạy như điên về phía xa.
Một vài giọt máu rơi trên khuôn mặt của đứa bé, giống như nước mắt xẹt qua để lại dấu vết.
......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro