Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Giám sát.
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
“Bình thường ngươi uống rượu thành con quỷ say ta cũng không quản. Từ hôm nay trở đi, giám sát hai người cho ta.”
Quý Như Yên liếc mắt nhìn hắn, bắt đầu từ lúc gặp Lãnh Văn Bách ở Bồ Đề, hắn bắt đầu kỳ quái.
“Không biết tiểu thư muốn ta giám sát ai?”
“Gia Cát Dân cùng Gia Cát Tinh Nhiên.”
“Dạ.”
“Bất kể có tình huống gì, đều phải báo cáo cho ta, lúc khẩn cấp cũng vậy.”
“Dạ.”
Thất Sát gật đầu nhận lệnh, nhớ kỹ lời của Quý Như Yên.
Quý Như Yên bỏ mặc hắn, xoay người đi ra ngoài.
Đúng lúc đó, đột nhiên thấy một bóng người, chính là Lãnh Văn Bách.
Chẳng qua, bên cạnh hắn có một cô nương, vừa nhìn đã khiến Quý Như Yên chấn động.
Sao lại là Tư Đồ Mộng Nguyệt?
Nha đầu kia không phải bị phạt trong từ đường sao?
Quý Như Yên nhìn chằm chằm hai người, căn cứ theo lời nhị trưởng lão dùng hai bình thủy lộ bồ đề để đổi, nàng quyết định âm thầm đi theo bọn họ.
Kết quả dọc đường đi, Quý Như Yên phát hiện ra điểm kì lạ.
Bởi vì Lãnh Văn Bách dường như rất tốt với Tư Đồ Mộng Nguyệt, hơn nữa hai người ở cùng một chỗ là lạ?
Giống như là người yêu.
Lãnh Văn Bách đối xử với Tư Đồ Mộng Nguyệt như người thương.
Ví dụ như Tư Đồ Mộng Nguyệt nói mệt, hắn sẽ dẫn nàng tới trà lâu nghỉ.
Nếu Tư Đồ Mộng Nguyệt ăn đồ bị lem ra mép, hắn sẽ lau cho nàng.
Quý Như Yên có chút mờ mịt.
Đi theo cả ngày, Tư Đồ Mộng Nguyệt an toàn trở về tứ đại gia, Lãnh Văn Bách trở về nhà trọ.
Quý Như Yên đành phải mang theo tham ăn trở về phủ đệ của Sở gia.
Vừa vào tới viện Hạnh Hoa đã thấy Lạc Thuấn Thần đang đứng trong đình.
Tay hắn cầm bút lông, trên bàn đá bày văn phòng tứ bảo.
Quý Như Yên đi tới, ngó mắt nhìn, thấy hắn đang vẽ phong cảnh Hạnh Hoa.
“Không tồi, bức tranh tả cảnh rất thật.”
Không keo kiệt tán thưởng một câu.
Lạc Thuấn Thần mỉm cười: “Sao hôm nay nàng đi ra ngoài lâu như vậy?”
“Lúc ta dậy, cũng không thấy chàng, chẳng phải chàng cũng đi sao?”
Quý Như Yên bĩu môi, còn không biết xấu hổ nói nàng, chẳng phải hắn cũng bỏ nàng một mình ra ngoài.
Lạc Thuấn Thần im lặng: “Ta không ra ngoài, ta tới chỗ Sở lão, hỏi ông một ít chuyện về lộ thủy bồ đề.”
“Oh! Vậy hỏi được gì?”
“Sở lão chỉ nói, mười năm này lộ thủy bồ đề suy giảm, cũng không rõ vì sao giảm. Sở lão luôn ở thành Bồ Đề, ông không mong thấy lộ thủy bồ đề biến mất nhất, nên ông nói cho ta một chuyện trọng đại.”
Quý Như Yên nổi hứng thú: “Chuyện gì?”
“Nàng còn nhớ lúc chúng ta tới Bồ Đề, gặp phải mưa màu hồng.”
“Nhớ!’
“Lộ thủy bồ đề là thành phần quan trọng nhất để luyện ra giải dược kháng mưa màu hồng.’
Lúc Lạc Thuấn Thần nói ra câu này, ngữ khí cũng rất trầm trọng; “Một khi lộ thủy bồ đề biến mất, chỉ sợ không bao lâu tất cả dân chúng Bồ Đề sẽ chết vì mưa hồng.”
Quý Như Yên kinh ngạc nhảy dựng lên: “Chuyện này...”
Mưa hồng rất lợi hại, trước đó nàng đã thí nghiệm, chính nàng cũng khó nghĩ ra cách hóa giải.
Nàng cần thời gian để nghiên cứu giải dược, tốt nhất không cần dùng tới lộ thủy bồ đề, có thể bảo vệ tính mạng của dân chúng trong thành.
Quý Như Yên liếc mắt nhìn hắn, bắt đầu từ lúc gặp Lãnh Văn Bách ở Bồ Đề, hắn bắt đầu kỳ quái.
“Không biết tiểu thư muốn ta giám sát ai?”
“Gia Cát Dân cùng Gia Cát Tinh Nhiên.”
“Dạ.”
“Bất kể có tình huống gì, đều phải báo cáo cho ta, lúc khẩn cấp cũng vậy.”
“Dạ.”
Thất Sát gật đầu nhận lệnh, nhớ kỹ lời của Quý Như Yên.
Quý Như Yên bỏ mặc hắn, xoay người đi ra ngoài.
Đúng lúc đó, đột nhiên thấy một bóng người, chính là Lãnh Văn Bách.
Chẳng qua, bên cạnh hắn có một cô nương, vừa nhìn đã khiến Quý Như Yên chấn động.
Sao lại là Tư Đồ Mộng Nguyệt?
Nha đầu kia không phải bị phạt trong từ đường sao?
Quý Như Yên nhìn chằm chằm hai người, căn cứ theo lời nhị trưởng lão dùng hai bình thủy lộ bồ đề để đổi, nàng quyết định âm thầm đi theo bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả dọc đường đi, Quý Như Yên phát hiện ra điểm kì lạ.
Bởi vì Lãnh Văn Bách dường như rất tốt với Tư Đồ Mộng Nguyệt, hơn nữa hai người ở cùng một chỗ là lạ?
Giống như là người yêu.
Lãnh Văn Bách đối xử với Tư Đồ Mộng Nguyệt như người thương.
Ví dụ như Tư Đồ Mộng Nguyệt nói mệt, hắn sẽ dẫn nàng tới trà lâu nghỉ.
Nếu Tư Đồ Mộng Nguyệt ăn đồ bị lem ra mép, hắn sẽ lau cho nàng.
Quý Như Yên có chút mờ mịt.
Đi theo cả ngày, Tư Đồ Mộng Nguyệt an toàn trở về tứ đại gia, Lãnh Văn Bách trở về nhà trọ.
Quý Như Yên đành phải mang theo tham ăn trở về phủ đệ của Sở gia.
Vừa vào tới viện Hạnh Hoa đã thấy Lạc Thuấn Thần đang đứng trong đình.
Tay hắn cầm bút lông, trên bàn đá bày văn phòng tứ bảo.
Quý Như Yên đi tới, ngó mắt nhìn, thấy hắn đang vẽ phong cảnh Hạnh Hoa.
“Không tồi, bức tranh tả cảnh rất thật.”
Không keo kiệt tán thưởng một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Thuấn Thần mỉm cười: “Sao hôm nay nàng đi ra ngoài lâu như vậy?”
“Lúc ta dậy, cũng không thấy chàng, chẳng phải chàng cũng đi sao?”
Quý Như Yên bĩu môi, còn không biết xấu hổ nói nàng, chẳng phải hắn cũng bỏ nàng một mình ra ngoài.
Lạc Thuấn Thần im lặng: “Ta không ra ngoài, ta tới chỗ Sở lão, hỏi ông một ít chuyện về lộ thủy bồ đề.”
“Oh! Vậy hỏi được gì?”
“Sở lão chỉ nói, mười năm này lộ thủy bồ đề suy giảm, cũng không rõ vì sao giảm. Sở lão luôn ở thành Bồ Đề, ông không mong thấy lộ thủy bồ đề biến mất nhất, nên ông nói cho ta một chuyện trọng đại.”
Quý Như Yên nổi hứng thú: “Chuyện gì?”
“Nàng còn nhớ lúc chúng ta tới Bồ Đề, gặp phải mưa màu hồng.”
“Nhớ!’
“Lộ thủy bồ đề là thành phần quan trọng nhất để luyện ra giải dược kháng mưa màu hồng.’
Lúc Lạc Thuấn Thần nói ra câu này, ngữ khí cũng rất trầm trọng; “Một khi lộ thủy bồ đề biến mất, chỉ sợ không bao lâu tất cả dân chúng Bồ Đề sẽ chết vì mưa hồng.”
Quý Như Yên kinh ngạc nhảy dựng lên: “Chuyện này...”
Mưa hồng rất lợi hại, trước đó nàng đã thí nghiệm, chính nàng cũng khó nghĩ ra cách hóa giải.
Nàng cần thời gian để nghiên cứu giải dược, tốt nhất không cần dùng tới lộ thủy bồ đề, có thể bảo vệ tính mạng của dân chúng trong thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro