Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Nghị trưởng lão...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Quý Như Yên vừa nghe thấy vậy, lập tức thu hai cái chai màu đen vào trong không gian.
Tư Đồ Không thấy nàng nhận, mới tiếp tục dùng mật ngữ truyền âm: “Mộng Nguyệt tuy không thể kiếm thuật của tư đồ gia, nhưng mỗi lần tiếp xúc với thủy lộ bồ đề sẽ có cảm ứng. Từ sau khi phát hiện ra chuyện này, ta vẫn luôn bảo vệ Mộng Nguyệt, bây giờ tứ đại gia không còn đoàn kết như trăm năm trước, an nguy của nha đầu Mọng Nguyệt, xin Như Yên cô nương bỏ thêm nhiều tâm tư.”
Nói xong, ông cầm chén trà nhấp một ngụm.
Quý Như Yên mỉm cười: “Nhị trưởng lão yên tâm, ta sẽ bảo vệ Mộng Nguyệt an toàn.”
“Umh, nếu không còn chuyện gì nữa, lão phu có việc, đi trước.”
Tư Đồ Không đứng dậy, định đi khỏi/
“Nhị trưởng lão, xin chờ một chút.”
Quý Như Yên nhanh chóng gọi ông lại.
“Chuyện gì?”
“Ta muốn hỏi một chút, tứ đại gia tộc định xử lý huynh muội Gia Cát Dân, Gia Cát Tinh Nhiên thế nào?”
Tư Đồ Không nhìn nàng thật sâu: “Như Yên, chuyện của Gia Cát tộc, cô nương vẫn nên đừng để ý tới. Tuy rằng tứ đại gia tộc khác họ, nhưng Trọng Tôn gia cùng Gia Cát gia đã liên thủ thành một. Nếu là người khác có lẽ sẽ bị xử chết, nhưng Gia Cát Dân là trưởng tôn của Gia Cát tộc, không giết được. Mặt khác, Gia Cát Tinh Nhiên là bảo bối của tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly, thậm chí lựa chọn để bồi dưỡng thành trưởng lão kế tiếp.”
“Vậy sao? Chỉ sợ khiến lão vu bà thất vọng rồi.”
“Hử?”
Tư Đồ Không có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao nàng lại nói như vậy.
Quý Như Yên ngẩng đầu, đối mắt đen láy nhìn thẳng: “Bởi vì ta đã phá hủy đan điền của Gia Cát Tinh Nhiên.’
Một câu nhẹ nhàng lại khiến cả người Tư Đồ Không khẽ run.
Quý Như Yên cứ như vậy nói ra sự thật, khiến ông có chút bất ngờ.
“Khó trách...”
“Phải chăng nhị trưởng lão nghe được chuyện gì?”
Quý Như Yên cười trong suốt, thản nhiên hỏi.
Tư Đồ Không gật đầu: “Lúc ra cử, ta nghe người làm nói, Gia Cát Tinh Nhiên đập phá rất nhiều đồ đạc trong phòng, thậm chí còn gào thát, Gia Cát Chính Ly cũng ở đó, khiến người ta cảm thấy quỷ dị. Khó trác các nàng phẫn nộ như vậy, có điều tổn thương của Gia Cát Tinh Nhiên chỉ sợ nàng ta sẽ không bỏ qua cho cô nương.”
“Ta đã dám làm, sẽ không sợ.”
Quý Như Yên ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên.
“Vẫn nên cản thận thì hơn.”
“Cảm ơn nhị trưởng lão nhắc nhở.”
“Ta đi trước, miễn để cho người khác thấy chúng ta gặp mặt.’
“Được.”
Tư Đồ Không rời đi, Quý Như Yên cũng đứng dậy.
Nếu tứ đại gia không dám ra tay với Gia Cát Dân, Gia Cát Tinh Nhiên, nàng không ngại tự tay hủy đi hai kẻ khốn nạn.
Tới nhà trọ gặp Thất Sát, phát hiện cả người tiểu tử sặc mùi rượu, không biết sao lại uống nhiều như vậy.
Quý Như Yên vừa vào cửa, đã cảm thấy mùi rượu có thể hun chết người.
Mở cửa sổ ra, gió lùa vào nàng mới dễ chịu hơn một chút.
Thấy người còn đang nằm ngủ như lợn chết, Quý Như Yên không biết dịu dàng là gì, nàng chỉ biết lấy bạo chế bạo.
“Dậy!”
Thanh âm mang theo nội lực, khiến Thất Sát đang mê man bừng tỉnh.
Vừa thấy người tới là nàng, hắn lập tức đứng dậy, vẻ mặt áy náy: “Thuộc hạ không biết tiểu thư đã tới, khiến tiểu thư thất vọng rồi, xin người trách phạt.”
Tư Đồ Không thấy nàng nhận, mới tiếp tục dùng mật ngữ truyền âm: “Mộng Nguyệt tuy không thể kiếm thuật của tư đồ gia, nhưng mỗi lần tiếp xúc với thủy lộ bồ đề sẽ có cảm ứng. Từ sau khi phát hiện ra chuyện này, ta vẫn luôn bảo vệ Mộng Nguyệt, bây giờ tứ đại gia không còn đoàn kết như trăm năm trước, an nguy của nha đầu Mọng Nguyệt, xin Như Yên cô nương bỏ thêm nhiều tâm tư.”
Nói xong, ông cầm chén trà nhấp một ngụm.
Quý Như Yên mỉm cười: “Nhị trưởng lão yên tâm, ta sẽ bảo vệ Mộng Nguyệt an toàn.”
“Umh, nếu không còn chuyện gì nữa, lão phu có việc, đi trước.”
Tư Đồ Không đứng dậy, định đi khỏi/
“Nhị trưởng lão, xin chờ một chút.”
Quý Như Yên nhanh chóng gọi ông lại.
“Chuyện gì?”
“Ta muốn hỏi một chút, tứ đại gia tộc định xử lý huynh muội Gia Cát Dân, Gia Cát Tinh Nhiên thế nào?”
Tư Đồ Không nhìn nàng thật sâu: “Như Yên, chuyện của Gia Cát tộc, cô nương vẫn nên đừng để ý tới. Tuy rằng tứ đại gia tộc khác họ, nhưng Trọng Tôn gia cùng Gia Cát gia đã liên thủ thành một. Nếu là người khác có lẽ sẽ bị xử chết, nhưng Gia Cát Dân là trưởng tôn của Gia Cát tộc, không giết được. Mặt khác, Gia Cát Tinh Nhiên là bảo bối của tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly, thậm chí lựa chọn để bồi dưỡng thành trưởng lão kế tiếp.”
“Vậy sao? Chỉ sợ khiến lão vu bà thất vọng rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hử?”
Tư Đồ Không có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao nàng lại nói như vậy.
Quý Như Yên ngẩng đầu, đối mắt đen láy nhìn thẳng: “Bởi vì ta đã phá hủy đan điền của Gia Cát Tinh Nhiên.’
Một câu nhẹ nhàng lại khiến cả người Tư Đồ Không khẽ run.
Quý Như Yên cứ như vậy nói ra sự thật, khiến ông có chút bất ngờ.
“Khó trách...”
“Phải chăng nhị trưởng lão nghe được chuyện gì?”
Quý Như Yên cười trong suốt, thản nhiên hỏi.
Tư Đồ Không gật đầu: “Lúc ra cử, ta nghe người làm nói, Gia Cát Tinh Nhiên đập phá rất nhiều đồ đạc trong phòng, thậm chí còn gào thát, Gia Cát Chính Ly cũng ở đó, khiến người ta cảm thấy quỷ dị. Khó trác các nàng phẫn nộ như vậy, có điều tổn thương của Gia Cát Tinh Nhiên chỉ sợ nàng ta sẽ không bỏ qua cho cô nương.”
“Ta đã dám làm, sẽ không sợ.”
Quý Như Yên ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên.
“Vẫn nên cản thận thì hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn nhị trưởng lão nhắc nhở.”
“Ta đi trước, miễn để cho người khác thấy chúng ta gặp mặt.’
“Được.”
Tư Đồ Không rời đi, Quý Như Yên cũng đứng dậy.
Nếu tứ đại gia không dám ra tay với Gia Cát Dân, Gia Cát Tinh Nhiên, nàng không ngại tự tay hủy đi hai kẻ khốn nạn.
Tới nhà trọ gặp Thất Sát, phát hiện cả người tiểu tử sặc mùi rượu, không biết sao lại uống nhiều như vậy.
Quý Như Yên vừa vào cửa, đã cảm thấy mùi rượu có thể hun chết người.
Mở cửa sổ ra, gió lùa vào nàng mới dễ chịu hơn một chút.
Thấy người còn đang nằm ngủ như lợn chết, Quý Như Yên không biết dịu dàng là gì, nàng chỉ biết lấy bạo chế bạo.
“Dậy!”
Thanh âm mang theo nội lực, khiến Thất Sát đang mê man bừng tỉnh.
Vừa thấy người tới là nàng, hắn lập tức đứng dậy, vẻ mặt áy náy: “Thuộc hạ không biết tiểu thư đã tới, khiến tiểu thư thất vọng rồi, xin người trách phạt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro