Nhóc Đáng Thương Nhà Giàu (2)
Khâm Quân
2024-06-25 14:05:55
Ăn đêm là một thứ tuyệt vời, người Hoa Quốc rất thích ăn đêm, người dân tinh tế Đại Hoa cũng thích ăn đêm, đây là một truyền thống đã kéo dài hàng ngàn năm. Tuy nhiên, trong tương lai, người tinh tế rất thích ăn thịt, đặc biệt là thịt ma thú mang lại sức mạnh. Nhưng ở đây lại không có thịt ma thú để ăn.
Đinh Ninh suy nghĩ một lúc, quyết định sẽ đi khảo sát trước, hiện giờ cô không có nhiều tiền để tùy ý đưa ra quyết định.
Buổi tối lại chuẩn bị bữa ăn phong phú gồm năm món ăn một món canh, sau khi chờ mấy người Thẩm Tại Thiên trở về, Đinh Ninh liền về nhà. Ở vùng giao thoa giữa thành phố và nông thôn nơi cô sống, dưới trạm tàu điện ngầm có một hàng dài các quán ăn đêm. Trời nóng, những người trẻ tuổi và trung niên thường thích tụ tập ở đây, cởi trần, uống bia và khoác lác với nhau, tận hưởng không khí sôi nổi buổi tối.
Đinh Ninh đi từ đầu đến cuối, có quán thịt nướng, quán tôm hùm đất, quán bán cơm chiên và mì xào, quán Teppanyaki*,... tất cả đều đang khiến con sâu thèm ăn trong người cô tỉnh dậy. Nhìn thấy những con tôm hùm đất đỏ au, cô không nhịn được liếm môi, muốn thử một chút.
*Teppanyaki là từ được ghép nối bởi “Teppan” (tấm gang/ thép) và “Yaki” (kỹ thuật nấu nướng) - là nghệ thuật trình diễn trực tiếp quá trình chế biến món ăn trên chảo bằng gang/ thép đặc trưng trong văn hóa ẩm thực của người Nhật. Món ăn chế biến theo kiểu Teppanyaki là sự hòa quyện của lửa và hương vị nguyên liệu nguyên bản được xào nấu trên bàn nướng Teppan.
Nhưng món này khá đắt, một cân tôm hùm đất có giá tám mươi tám tệ, Đinh Ninh nghĩ một chút, quyết định mua nửa cân nếm thử, bốn mươi bốn tệ cô tạm thời vẫn có thể thử một chút.
Cô gọi nửa cân tôm hùm đất cay, đeo găng tay vào, quan sát xung quanh một chút, sau đó bắt chước, bắt đầu ăn ngon lành. Khi miếng đầu tiên vào miệng, cô không kiềm chế được nhắm mắt lại: “Ngon quá~”
007 liếm môi, cực kỳ hâm mộ: “Ngon không?”
Trong khi nó nói, Đinh Ninh đã ăn đến con tôm thứ hai.
“Ngon, ngon hơn thịt ma thú, chỉ là món này hơi đắt và quá nhỏ.” Đinh Ninh vừa ăn vừa mơ hồ trả lời 007 qua sóng não.
“Ngon sao…” 007 hít mũi, giống như có thể ngửi thấy mùi vậy, nó còn không kiềm chế được mà chép miệng, giọng nói đầy hâm mộ: “Đinh Ninh, tôi cũng muốn ăn.”
“Ăn đi,” Đinh Ninh vô cùng hào phóng nói: “Nhưng cậu có thể ăn được không?”
007 tủi thân: “Tạm thời chưa có chức năng đó.”
Đinh Ninh lắc đầu, đồng cảm: “Không sao, tôi sẽ miêu tả cho cậu nghe,” cô cầm lấy con tôm hùm đất thứ năm: “Bóc cái thứ gọi là vỏ tôm này ra, nhìn thấy thịt trắng trắng này không, chấm một chút nước sốt cay này, ừm, tươi, thơm, cay, vô cùng hấp dẫn~ Nếu như tinh tế cũng có món này thì tốt.”
007 đỏ mắt, tủi thân ôm lấy thân hình mập mạp của mình, ngồi im một góc không nói gì.
Đinh Ninh ăn rất ngon, còn vừa ăn vừa mơ hồ bảo 007 đi báo cáo, xem tổng cục hài hòa có thể nghiên cứu ra thứ cho phép hệ thống và người làm nhiệm vụ chia sẻ vị giác không. Nhìn thấy dáng vẻ ăn ngon lành của Đinh Ninh, 007 lặng lẽ nhớ kỹ chuyện này, chuẩn bị báo cáo lên cấp trên.
Nửa cân tôm nhanh chóng hết, giữa chừng cô còn uống hai chai nước ngọt, ăn xong chỉ muốn nằm dài trên ghế, nhiệm vụ gì đó sớm đã bị quên lãng trong vị ngon của món tôm hùm đất cay.
007 vẫn đang cảm thấy chua xót, nào còn nhớ tới nhiệm vụ.
Đến khi Đinh Ninh lặng lẽ đi về nhà, gần đến nơi, 007 mới nhớ ra, lưỡng lự hỏi: “Đinh Ninh, cô đã nghĩ ra muốn làm gì chưa?”
Trong miệng Đinh Ninh ngậm cây kẹo mút, vừa đi vừa lắc lư: “Làm gì à, làm cơm chiên đi, cái đó tiện.”
007 không hề cảm thấy có vấn đề gì khi Đinh Ninh đến làm nhiệm vụ mà việc đầu tiên là kiếm tiền, nó còn gật đầu đồng ý: “Vậy chúng ta làm cơm chiên.”
Đinh Ninh không kiềm chế được mà cười: “Về nhà, về nhà, việc ngày mai để ngày mai nói, hôm nay ngủ ngon trước đã.”
007 ngoan ngoãn gật đầu: “Được!”
Ngủ là không thể ngủ được, vừa bước vào căn phòng nhỏ hẹp đó, Đinh Ninh đã bị dọa sợ đến ngây người.
Ở góc tường chất đầy chai nhựa, túi nhựa, hộp giấy, quần áo thì treo trên hai cái giá đơn giản, bên cạnh cửa sổ có đặt một chiếc giường nhỏ rộng một mét rưỡi, ở giữa phòng lại còn để một chiếc xe máy điện! Nhìn qua không có chỗ nào thừa.
Đinh Ninh đứng yên tại chỗ nhìn vài phút, cho đến khi nghe thấy tiếng động truyền tới từ hành lang, mới đóng cửa lại. Chỗ họ thuê đều là những phòng tự xây, mỗi phòng chỉ khoảng mười ba mét vuông, nhiều phòng cùng dùng chung một nhà vệ sinh và bếp.
“Tôi nhớ... nguyên chủ rất giỏi làm việc nhà,” Đinh Ninh sờ mũi: “Chỗ này là chuẩn bị đem đi bán sao?”
007 nghiêm túc gật đầu: “Lần nào nguyên chủ cũng đều không nỡ vứt những đồ đã dùng đi.”
Đinh Ninh lấy điện thoại ra xem giờ, đã gần mười giờ, thôi vậy. Cô xắn tay áo, dọn dẹp rác rưởi, chai nhựa và hộp giấy trong phòng, buộc chặt lại và đặt ở góc tường. Rồi cô ném hết quần áo treo trên giá lên giường, thở dài bất lực, bắt đầu tìm quần áo có thể mặc được.
“Cái này đúng là rất...” Cô nghĩ ra một từ: “Rất không tinh tế.”
Chưa kịp để 007 nói gì, Đinh Ninh đã nói tiếp: “Nhưng cũng đúng thôi, lo cái ăn cái mặc còn không xong, làm sao còn để ý tinh tế hay không tinh tế, còn sống là đã dùng hết sức rồi.”
Đinh Ninh cảm thấy hơi thương cảm, nguyễn chủ là một người khá tự ti, cũng đúng thôi, hoàn cảnh gia đình như vậy, điều kiện bản thân cũng không tốt, ngay cả lá gan cũng không lớn, tính cách không hướng ngoại, có thể gánh vác gia đình này, nỗ lực sống ở thành phố này, cũng đã rất giỏi rồi.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Đinh Ninh không còn chút sức lực gì, cô nhắm mắt lại: “007, cho tôi một vài lời khích lệ đi.”
007 làm tròn bổn phận bắt đầu tìm điều khoản pháp luật của tinh tế Đại Hoa, mới đọc được vài câu, Đinh Ninh đã ngủ say rồi. 007 nhìn vẻ mặt khi ngủ Đinh Ninh, kéo rèm cửa sổ, cách âm tiếng ồn bên ngoài, để Đinh Ninh ngủ ngon hơn, rồi chậm rãi co người lại bắt đầu ngủ nông.
Năm giờ sáng hôm sau, Đinh Ninh đã tỉnh dậy, mang hộp giấy nhựa nặng mấy chục cân gần trăm cân xuống lầu. Thời gian này quán ăn sáng dưới lầu đã mở cửa, có mấy bà lão ngồi dưới gốc cây lớn trò chuyện, nhìn thấy cảnh này đều không khỏi ngạc nhiên.
Bà chủ quán ăn sáng nhìn thân hình gầy yếu của Đinh Ninh, rồi nhìn đống rác to gấp ba lần người Đinh Ninh, không nhịn được nuốt nước bọt, hỏi: “Bé Đinh à, con định làm gì vậy?”
Đinh Ninh dễ dàng quay người, nhìn không tốn sức chút nào: “Dì à, con đi bán đống đồ hỏng này.”
“À à,” Bà chủ gật đầu: “Hôm nay ăn gì?”
Đinh Ninh khoát khoát tay: “Hôm nay con không ăn, dì ạ.”
“Ồ, được.” Một nhóm người dưới lầu nhìn theo Đinh Ninh đi xa dần, không kiềm được nhìn nhau, bắt đầu mồm năm miệng mười buôn chuyện.
“Con bé Đinh… có vẻ đã thay đổi một chút, trở nên vui vẻ hơn rồi!”
“Hình như sức lực cũng lớn hơn một chút!”
Bà chủ khuấy sữa đậu nành trong thùng sắt, nói: “Đó là chuyện tốt mà, nếu nhìn kỹ, con bé Đinh cũng chỉ có hai mươi mấy, vẫn chưa đến ba mươi đâu.”
Mấy bà lão cũng gật đầu đồng ý. Mặc dù họ thích buôn chuyện, nhưng họ cũng chỉ là những người bình thường, không có ác ý. Mặc dù họ không có ý định mai mối cho bé Đinh, dù sao điều kiện của bé Đinh thật sự không tốt, nhưng nhìn thấy bé Đinh dần trở nên hoạt bát hơn, họ cũng không nổi ý định xấu xa, ngược lại hy vọng cô càng ngày càng tốt hơn.
Dẫu sao trên thế giới này, không ai dễ dàng cả, giữ một trái tim lương thiện luôn tạo ra nhiều niềm vui hơn là có ý xấu.
Đống đồ hỏng bán được tám mươi ba tệ rưỡi, Đinh Ninh dọn dẹp qua loa một chút rồi ngồi tàu điện ngầm đi đến nhà họ Thẩm. Khi cô đến là 7 giờ 20, 8 giờ Thẩm Thu Dương đi học. Nhân lúc này, Đinh Ninh đã nhanh nhẹn chế biến một bàn ăn sáng, có cháo kê, sủi cảo, bánh bao, bánh mì nướng, còn có ba quả trứng gà chiên, sữa bò nóng và trái cây...
Khi cô làm xong, Thẩm Tại Thiên mới vừa xuống lầu, nhìn thấy cô thì gật đầu một cái, rồi lại đi lên gọi Thẩm Thu Dương.
Đinh Ninh vào nhà bếp dọn dẹp, Thẩm Thu Dương mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt nhỏ làm ra vẻ nghiêm túc đi xuống lầu. Rõ ràng là cậu ngủ không ngon, cả hai mí mắt cậu đều rũ xuống, cậu cúi thấp đầu ăn cháo. Lúc Đinh Ninh đi ra ngoài, cô thấy trong miệng Thẩm Thu Dương đang cắn một quả trứng luộc, vừa ăn vừa nhăn mặt, nước mắt đọng trong đôi mắt cậu, nhưng không rơi xuống, nhìn trông rất đáng thương.
Rõ ràng Thẩm Tại Thiên đã quen với điều này, liếc nhìn Đinh Ninh nói: “Đến trưa hãy quay lại nấu cơm, thời tiết nóng, hãy làm một bát gà xé phay trộn rau củ cho Thu Dương.” Ý là cô có thể đi.
Đinh Ninh nhanh chóng gật đầu, lúc ra ngoài cô còn hơi tò mò, hỏi 007: “Cậu có thể nhìn ra nguyên nhân tại sao Thẩm Thu Dương khóc không?”
007 lắc đầu: “Không có dấu hiệu gì, các chỉ số cơ thể ổn định, nhịp tim thấp hơn bình thường, nhưng sóng não hoạt động rất mạnh, giống như đang trải qua chuyện dữ dội gì đó.”
Đinh Ninh cái hiểu cái không gật đầu, vuốt cằm: “Thú vị đó.”
“Tình cảm của Thẩm Tại Thiên với Thẩm Thu Dương là thật chứ? Thẩm Tại Thiên không có con riêng ở bên ngoài đúng không?” Đinh Ninh hỏi.
007 đọc thông tin cá nhân của Thẩm Tại Thiên, lắc đầu: “Không có, Thẩm Tại Thiên rất thích Lý Chỉ Nhàn.”
Đinh Ninh lại hỏi: “Thẩm Thu Dương khi còn bé có trải qua chuyện đặc biệt nào không?”
007 lắc đầu: “Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống đã che từ khóa. Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống đã che từ khóa. Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống đã che từ khóa.”
Đinh Ninh: “...Lại là điều này, được rồi.” Cô nhún vai: “Tôi sẽ tìm hiểu dần dần, cuối cùng tôi cũng sẽ biết.”
Trong khoảng thời gian buổi trưa, Đinh Ninh đến một con phố thị trường tạp hóa tại thành đông, mua một chiếc xe ăn vặt đa năng, tốn một ngàn hai, có thể làm đủ mọi thứ từ chiên rán, teppanyaki, oden, malatang, chức năng của nó vẫn là đầy đủ.
“Trước tiên phải rửa chiếc xe này, nhìn xem còn thiếu gì, viết một danh sách và đi chợ bán sỉ duy nhất mua tất cả mọi thứ, tối nay lại đi khảo sát và chuẩn bị những thứ cần thiết, ngày mai là có thể khai trương rồi.” Chủ cửa hàng xe ăn vặt có thể đưa xe về nhà giúp, Đinh Ninh quyết định nhờ quá giang xe, đi vào nội thành.
Không thể không nói, khi Đinh Ninh bước xuống từ chiếc xe, tay còn đẩy một chiếc xe bán hàng rong, cô vẫn thu hút sự chú ý. Bây giờ quán ăn sáng đã đóng cửa rồi, nhưng dưới bóng cây vẫn có một nhóm người đang chơi bài, trong quán trà cạnh đó cũng tụ tập nhiều người chơi mạt chược.
Khi thấy Đinh Ninh, nhiều người không nhịn được hỏi cô.
“Bé Đinh, cháu chuẩn bị bán đồ ăn vặt à?”
“Bán gì vậy?”
“Bán ở đâu?”
Những lời này hơi tế nhị, trên con đường ra khỏi ga tàu điện ngầm, hầu hết những người bán đồ ăn nhỏ là người dân địa phương hoặc những người đã sống ở đây khoảng mười năm, đã có một nhóm khách hàng ổn định. Nếu Đinh Ninh muốn đặt xe hàng ở ga tàu điện ngầm, điều này sẽ buộc phải chia sẻ một phần khách hàng.
Đinh Ninh giả vờ không biết, không nhịn được cười lên: “Cháu đi đến chỗ khu vực cửa hàng bách hóa ở bên kia.”
Khu vực cửa hàng bách hóa bình thường ở bên kia thế nhưng là khu thương mại của thành phố A., có lượng người qua lại đông đúc, nhưng các biện pháp quản lý thành phố cũng chỉ là cách hai ngày kiểm tra một lần, không giống như khu phố của họ, cả một năm cũng không thấy bất kỳ biện pháp quản lý nào.
“Nhưng nơi đó không phải là nơi tốt,” Bà chủ cửa hàng ăn sáng đang cắn hạt dưa chơi bài, nghe thấy cô nói, bà lắc đầu: “Hai tháng trước, ông Lý đối diện đã đến đó bày sạp hàng, kết quả là xe hàng bị thu hồi, nguyên liệu cũng mất, mất trắng hơn một ngàn tệ.”
Bà chủ tốt bụng nói: “Dì thấy chỗ đầu cầu kia cũng không tệ, nhiều ngõ nhỏ, cháu cứ đi dạo quanh đây để làm quen với môi trường cũng được.” Nhưng như này cũng có vấn đề: “Chỗ đầu cầu và khu vực bách hóa ở chỗ bên kia đều cách chỗ chúng ta hơi xa, buổi tối cháu đi về cũng phải mất gần một tiếng, buổi tối cháu cũng không nên bán quá muộn, về sớm chút.”
Bà chủ lại nói thêm một câu: “Chúc cháu làm ăn thịnh vượng nha bé Đinh.”
Nhìn chiếc xe bán hàng rong to như vậy, rồi nhìn thân hình gầy yếu của Đinh Ninh, bà chủ cảm thấy hơi không đành lòng, bà nắm một nắm hạt dưa nhét vào tay Đinh Ninh, hỏi thăm khi nào cô định mở cửa hàng, lại nhìn vào chiếc xe bán hàng rong có đầy đủ các chức năng, hỏi cô định bán gì.
Đinh Ninh nói: “Trước hết sẽ bán các loại cơm chiên rán, sau đó xem xét tình hình rồi cháu mới lựa chọn làm cái gì.”
“Cũng được,” Bà chủ gật đầu: “Vậy dì không làm phiền cháu nữa, cháu đi làm việc của mình đi.”
Khi rửa xe bán hàng rong, Đinh Ninh thở dài: “Mọi người đều là những người tốt cả.”
007 gật đầu: “Nhưng cô định đi đâu?”
007 thăm dò lượng người đi và phương tiện của thành phố A rồi cho ra kết luận: “Hôm nay không nên đến đầu cầu, tôi nhìn thấy xe quản lý thành phố.”
Chưa được một lúc, 007 nói tiếp: “Cũng đừng đến khu vực bách hóa, cô có thể đến đầu phố, ở đó không có xe quản lý thành phố.”
Nói đến đây, 007 mới đột nhiên nhớ tới điều gì đó, trong giọng nói điện tử còn mang theo một chút mơ hồ và tủi thân: “Đúng rồi, ngày mai cậu mới mở hàng, vậy thì ngày mai tôi sẽ xem xét lại tình hình đường phố.”
Đinh Ninh cố nhịn cười: “Được.”
Tác giả có lời muốn nói: [Vở kịch nhỏ] [Hôm nay cũng có một ít phần thưởng, mọi người hãy tích cực bình luận có được hay không nha, khi lên bảng xếp hạng tôi sẽ cập nhật đúng lời hứa.]
Đinh Ninh: “Hừ, 007 có thể giúp được gì cho tôi chứ, không giúp được gì cả.”
Đinh Ninh: “007 đến đây, giúp tôi xem xem tình hình đường phố hôm nay thế nào!”
Đinh Ninh suy nghĩ một lúc, quyết định sẽ đi khảo sát trước, hiện giờ cô không có nhiều tiền để tùy ý đưa ra quyết định.
Buổi tối lại chuẩn bị bữa ăn phong phú gồm năm món ăn một món canh, sau khi chờ mấy người Thẩm Tại Thiên trở về, Đinh Ninh liền về nhà. Ở vùng giao thoa giữa thành phố và nông thôn nơi cô sống, dưới trạm tàu điện ngầm có một hàng dài các quán ăn đêm. Trời nóng, những người trẻ tuổi và trung niên thường thích tụ tập ở đây, cởi trần, uống bia và khoác lác với nhau, tận hưởng không khí sôi nổi buổi tối.
Đinh Ninh đi từ đầu đến cuối, có quán thịt nướng, quán tôm hùm đất, quán bán cơm chiên và mì xào, quán Teppanyaki*,... tất cả đều đang khiến con sâu thèm ăn trong người cô tỉnh dậy. Nhìn thấy những con tôm hùm đất đỏ au, cô không nhịn được liếm môi, muốn thử một chút.
*Teppanyaki là từ được ghép nối bởi “Teppan” (tấm gang/ thép) và “Yaki” (kỹ thuật nấu nướng) - là nghệ thuật trình diễn trực tiếp quá trình chế biến món ăn trên chảo bằng gang/ thép đặc trưng trong văn hóa ẩm thực của người Nhật. Món ăn chế biến theo kiểu Teppanyaki là sự hòa quyện của lửa và hương vị nguyên liệu nguyên bản được xào nấu trên bàn nướng Teppan.
Nhưng món này khá đắt, một cân tôm hùm đất có giá tám mươi tám tệ, Đinh Ninh nghĩ một chút, quyết định mua nửa cân nếm thử, bốn mươi bốn tệ cô tạm thời vẫn có thể thử một chút.
Cô gọi nửa cân tôm hùm đất cay, đeo găng tay vào, quan sát xung quanh một chút, sau đó bắt chước, bắt đầu ăn ngon lành. Khi miếng đầu tiên vào miệng, cô không kiềm chế được nhắm mắt lại: “Ngon quá~”
007 liếm môi, cực kỳ hâm mộ: “Ngon không?”
Trong khi nó nói, Đinh Ninh đã ăn đến con tôm thứ hai.
“Ngon, ngon hơn thịt ma thú, chỉ là món này hơi đắt và quá nhỏ.” Đinh Ninh vừa ăn vừa mơ hồ trả lời 007 qua sóng não.
“Ngon sao…” 007 hít mũi, giống như có thể ngửi thấy mùi vậy, nó còn không kiềm chế được mà chép miệng, giọng nói đầy hâm mộ: “Đinh Ninh, tôi cũng muốn ăn.”
“Ăn đi,” Đinh Ninh vô cùng hào phóng nói: “Nhưng cậu có thể ăn được không?”
007 tủi thân: “Tạm thời chưa có chức năng đó.”
Đinh Ninh lắc đầu, đồng cảm: “Không sao, tôi sẽ miêu tả cho cậu nghe,” cô cầm lấy con tôm hùm đất thứ năm: “Bóc cái thứ gọi là vỏ tôm này ra, nhìn thấy thịt trắng trắng này không, chấm một chút nước sốt cay này, ừm, tươi, thơm, cay, vô cùng hấp dẫn~ Nếu như tinh tế cũng có món này thì tốt.”
007 đỏ mắt, tủi thân ôm lấy thân hình mập mạp của mình, ngồi im một góc không nói gì.
Đinh Ninh ăn rất ngon, còn vừa ăn vừa mơ hồ bảo 007 đi báo cáo, xem tổng cục hài hòa có thể nghiên cứu ra thứ cho phép hệ thống và người làm nhiệm vụ chia sẻ vị giác không. Nhìn thấy dáng vẻ ăn ngon lành của Đinh Ninh, 007 lặng lẽ nhớ kỹ chuyện này, chuẩn bị báo cáo lên cấp trên.
Nửa cân tôm nhanh chóng hết, giữa chừng cô còn uống hai chai nước ngọt, ăn xong chỉ muốn nằm dài trên ghế, nhiệm vụ gì đó sớm đã bị quên lãng trong vị ngon của món tôm hùm đất cay.
007 vẫn đang cảm thấy chua xót, nào còn nhớ tới nhiệm vụ.
Đến khi Đinh Ninh lặng lẽ đi về nhà, gần đến nơi, 007 mới nhớ ra, lưỡng lự hỏi: “Đinh Ninh, cô đã nghĩ ra muốn làm gì chưa?”
Trong miệng Đinh Ninh ngậm cây kẹo mút, vừa đi vừa lắc lư: “Làm gì à, làm cơm chiên đi, cái đó tiện.”
007 không hề cảm thấy có vấn đề gì khi Đinh Ninh đến làm nhiệm vụ mà việc đầu tiên là kiếm tiền, nó còn gật đầu đồng ý: “Vậy chúng ta làm cơm chiên.”
Đinh Ninh không kiềm chế được mà cười: “Về nhà, về nhà, việc ngày mai để ngày mai nói, hôm nay ngủ ngon trước đã.”
007 ngoan ngoãn gật đầu: “Được!”
Ngủ là không thể ngủ được, vừa bước vào căn phòng nhỏ hẹp đó, Đinh Ninh đã bị dọa sợ đến ngây người.
Ở góc tường chất đầy chai nhựa, túi nhựa, hộp giấy, quần áo thì treo trên hai cái giá đơn giản, bên cạnh cửa sổ có đặt một chiếc giường nhỏ rộng một mét rưỡi, ở giữa phòng lại còn để một chiếc xe máy điện! Nhìn qua không có chỗ nào thừa.
Đinh Ninh đứng yên tại chỗ nhìn vài phút, cho đến khi nghe thấy tiếng động truyền tới từ hành lang, mới đóng cửa lại. Chỗ họ thuê đều là những phòng tự xây, mỗi phòng chỉ khoảng mười ba mét vuông, nhiều phòng cùng dùng chung một nhà vệ sinh và bếp.
“Tôi nhớ... nguyên chủ rất giỏi làm việc nhà,” Đinh Ninh sờ mũi: “Chỗ này là chuẩn bị đem đi bán sao?”
007 nghiêm túc gật đầu: “Lần nào nguyên chủ cũng đều không nỡ vứt những đồ đã dùng đi.”
Đinh Ninh lấy điện thoại ra xem giờ, đã gần mười giờ, thôi vậy. Cô xắn tay áo, dọn dẹp rác rưởi, chai nhựa và hộp giấy trong phòng, buộc chặt lại và đặt ở góc tường. Rồi cô ném hết quần áo treo trên giá lên giường, thở dài bất lực, bắt đầu tìm quần áo có thể mặc được.
“Cái này đúng là rất...” Cô nghĩ ra một từ: “Rất không tinh tế.”
Chưa kịp để 007 nói gì, Đinh Ninh đã nói tiếp: “Nhưng cũng đúng thôi, lo cái ăn cái mặc còn không xong, làm sao còn để ý tinh tế hay không tinh tế, còn sống là đã dùng hết sức rồi.”
Đinh Ninh cảm thấy hơi thương cảm, nguyễn chủ là một người khá tự ti, cũng đúng thôi, hoàn cảnh gia đình như vậy, điều kiện bản thân cũng không tốt, ngay cả lá gan cũng không lớn, tính cách không hướng ngoại, có thể gánh vác gia đình này, nỗ lực sống ở thành phố này, cũng đã rất giỏi rồi.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Đinh Ninh không còn chút sức lực gì, cô nhắm mắt lại: “007, cho tôi một vài lời khích lệ đi.”
007 làm tròn bổn phận bắt đầu tìm điều khoản pháp luật của tinh tế Đại Hoa, mới đọc được vài câu, Đinh Ninh đã ngủ say rồi. 007 nhìn vẻ mặt khi ngủ Đinh Ninh, kéo rèm cửa sổ, cách âm tiếng ồn bên ngoài, để Đinh Ninh ngủ ngon hơn, rồi chậm rãi co người lại bắt đầu ngủ nông.
Năm giờ sáng hôm sau, Đinh Ninh đã tỉnh dậy, mang hộp giấy nhựa nặng mấy chục cân gần trăm cân xuống lầu. Thời gian này quán ăn sáng dưới lầu đã mở cửa, có mấy bà lão ngồi dưới gốc cây lớn trò chuyện, nhìn thấy cảnh này đều không khỏi ngạc nhiên.
Bà chủ quán ăn sáng nhìn thân hình gầy yếu của Đinh Ninh, rồi nhìn đống rác to gấp ba lần người Đinh Ninh, không nhịn được nuốt nước bọt, hỏi: “Bé Đinh à, con định làm gì vậy?”
Đinh Ninh dễ dàng quay người, nhìn không tốn sức chút nào: “Dì à, con đi bán đống đồ hỏng này.”
“À à,” Bà chủ gật đầu: “Hôm nay ăn gì?”
Đinh Ninh khoát khoát tay: “Hôm nay con không ăn, dì ạ.”
“Ồ, được.” Một nhóm người dưới lầu nhìn theo Đinh Ninh đi xa dần, không kiềm được nhìn nhau, bắt đầu mồm năm miệng mười buôn chuyện.
“Con bé Đinh… có vẻ đã thay đổi một chút, trở nên vui vẻ hơn rồi!”
“Hình như sức lực cũng lớn hơn một chút!”
Bà chủ khuấy sữa đậu nành trong thùng sắt, nói: “Đó là chuyện tốt mà, nếu nhìn kỹ, con bé Đinh cũng chỉ có hai mươi mấy, vẫn chưa đến ba mươi đâu.”
Mấy bà lão cũng gật đầu đồng ý. Mặc dù họ thích buôn chuyện, nhưng họ cũng chỉ là những người bình thường, không có ác ý. Mặc dù họ không có ý định mai mối cho bé Đinh, dù sao điều kiện của bé Đinh thật sự không tốt, nhưng nhìn thấy bé Đinh dần trở nên hoạt bát hơn, họ cũng không nổi ý định xấu xa, ngược lại hy vọng cô càng ngày càng tốt hơn.
Dẫu sao trên thế giới này, không ai dễ dàng cả, giữ một trái tim lương thiện luôn tạo ra nhiều niềm vui hơn là có ý xấu.
Đống đồ hỏng bán được tám mươi ba tệ rưỡi, Đinh Ninh dọn dẹp qua loa một chút rồi ngồi tàu điện ngầm đi đến nhà họ Thẩm. Khi cô đến là 7 giờ 20, 8 giờ Thẩm Thu Dương đi học. Nhân lúc này, Đinh Ninh đã nhanh nhẹn chế biến một bàn ăn sáng, có cháo kê, sủi cảo, bánh bao, bánh mì nướng, còn có ba quả trứng gà chiên, sữa bò nóng và trái cây...
Khi cô làm xong, Thẩm Tại Thiên mới vừa xuống lầu, nhìn thấy cô thì gật đầu một cái, rồi lại đi lên gọi Thẩm Thu Dương.
Đinh Ninh vào nhà bếp dọn dẹp, Thẩm Thu Dương mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt nhỏ làm ra vẻ nghiêm túc đi xuống lầu. Rõ ràng là cậu ngủ không ngon, cả hai mí mắt cậu đều rũ xuống, cậu cúi thấp đầu ăn cháo. Lúc Đinh Ninh đi ra ngoài, cô thấy trong miệng Thẩm Thu Dương đang cắn một quả trứng luộc, vừa ăn vừa nhăn mặt, nước mắt đọng trong đôi mắt cậu, nhưng không rơi xuống, nhìn trông rất đáng thương.
Rõ ràng Thẩm Tại Thiên đã quen với điều này, liếc nhìn Đinh Ninh nói: “Đến trưa hãy quay lại nấu cơm, thời tiết nóng, hãy làm một bát gà xé phay trộn rau củ cho Thu Dương.” Ý là cô có thể đi.
Đinh Ninh nhanh chóng gật đầu, lúc ra ngoài cô còn hơi tò mò, hỏi 007: “Cậu có thể nhìn ra nguyên nhân tại sao Thẩm Thu Dương khóc không?”
007 lắc đầu: “Không có dấu hiệu gì, các chỉ số cơ thể ổn định, nhịp tim thấp hơn bình thường, nhưng sóng não hoạt động rất mạnh, giống như đang trải qua chuyện dữ dội gì đó.”
Đinh Ninh cái hiểu cái không gật đầu, vuốt cằm: “Thú vị đó.”
“Tình cảm của Thẩm Tại Thiên với Thẩm Thu Dương là thật chứ? Thẩm Tại Thiên không có con riêng ở bên ngoài đúng không?” Đinh Ninh hỏi.
007 đọc thông tin cá nhân của Thẩm Tại Thiên, lắc đầu: “Không có, Thẩm Tại Thiên rất thích Lý Chỉ Nhàn.”
Đinh Ninh lại hỏi: “Thẩm Thu Dương khi còn bé có trải qua chuyện đặc biệt nào không?”
007 lắc đầu: “Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống đã che từ khóa. Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống đã che từ khóa. Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống đã che từ khóa.”
Đinh Ninh: “...Lại là điều này, được rồi.” Cô nhún vai: “Tôi sẽ tìm hiểu dần dần, cuối cùng tôi cũng sẽ biết.”
Trong khoảng thời gian buổi trưa, Đinh Ninh đến một con phố thị trường tạp hóa tại thành đông, mua một chiếc xe ăn vặt đa năng, tốn một ngàn hai, có thể làm đủ mọi thứ từ chiên rán, teppanyaki, oden, malatang, chức năng của nó vẫn là đầy đủ.
“Trước tiên phải rửa chiếc xe này, nhìn xem còn thiếu gì, viết một danh sách và đi chợ bán sỉ duy nhất mua tất cả mọi thứ, tối nay lại đi khảo sát và chuẩn bị những thứ cần thiết, ngày mai là có thể khai trương rồi.” Chủ cửa hàng xe ăn vặt có thể đưa xe về nhà giúp, Đinh Ninh quyết định nhờ quá giang xe, đi vào nội thành.
Không thể không nói, khi Đinh Ninh bước xuống từ chiếc xe, tay còn đẩy một chiếc xe bán hàng rong, cô vẫn thu hút sự chú ý. Bây giờ quán ăn sáng đã đóng cửa rồi, nhưng dưới bóng cây vẫn có một nhóm người đang chơi bài, trong quán trà cạnh đó cũng tụ tập nhiều người chơi mạt chược.
Khi thấy Đinh Ninh, nhiều người không nhịn được hỏi cô.
“Bé Đinh, cháu chuẩn bị bán đồ ăn vặt à?”
“Bán gì vậy?”
“Bán ở đâu?”
Những lời này hơi tế nhị, trên con đường ra khỏi ga tàu điện ngầm, hầu hết những người bán đồ ăn nhỏ là người dân địa phương hoặc những người đã sống ở đây khoảng mười năm, đã có một nhóm khách hàng ổn định. Nếu Đinh Ninh muốn đặt xe hàng ở ga tàu điện ngầm, điều này sẽ buộc phải chia sẻ một phần khách hàng.
Đinh Ninh giả vờ không biết, không nhịn được cười lên: “Cháu đi đến chỗ khu vực cửa hàng bách hóa ở bên kia.”
Khu vực cửa hàng bách hóa bình thường ở bên kia thế nhưng là khu thương mại của thành phố A., có lượng người qua lại đông đúc, nhưng các biện pháp quản lý thành phố cũng chỉ là cách hai ngày kiểm tra một lần, không giống như khu phố của họ, cả một năm cũng không thấy bất kỳ biện pháp quản lý nào.
“Nhưng nơi đó không phải là nơi tốt,” Bà chủ cửa hàng ăn sáng đang cắn hạt dưa chơi bài, nghe thấy cô nói, bà lắc đầu: “Hai tháng trước, ông Lý đối diện đã đến đó bày sạp hàng, kết quả là xe hàng bị thu hồi, nguyên liệu cũng mất, mất trắng hơn một ngàn tệ.”
Bà chủ tốt bụng nói: “Dì thấy chỗ đầu cầu kia cũng không tệ, nhiều ngõ nhỏ, cháu cứ đi dạo quanh đây để làm quen với môi trường cũng được.” Nhưng như này cũng có vấn đề: “Chỗ đầu cầu và khu vực bách hóa ở chỗ bên kia đều cách chỗ chúng ta hơi xa, buổi tối cháu đi về cũng phải mất gần một tiếng, buổi tối cháu cũng không nên bán quá muộn, về sớm chút.”
Bà chủ lại nói thêm một câu: “Chúc cháu làm ăn thịnh vượng nha bé Đinh.”
Nhìn chiếc xe bán hàng rong to như vậy, rồi nhìn thân hình gầy yếu của Đinh Ninh, bà chủ cảm thấy hơi không đành lòng, bà nắm một nắm hạt dưa nhét vào tay Đinh Ninh, hỏi thăm khi nào cô định mở cửa hàng, lại nhìn vào chiếc xe bán hàng rong có đầy đủ các chức năng, hỏi cô định bán gì.
Đinh Ninh nói: “Trước hết sẽ bán các loại cơm chiên rán, sau đó xem xét tình hình rồi cháu mới lựa chọn làm cái gì.”
“Cũng được,” Bà chủ gật đầu: “Vậy dì không làm phiền cháu nữa, cháu đi làm việc của mình đi.”
Khi rửa xe bán hàng rong, Đinh Ninh thở dài: “Mọi người đều là những người tốt cả.”
007 gật đầu: “Nhưng cô định đi đâu?”
007 thăm dò lượng người đi và phương tiện của thành phố A rồi cho ra kết luận: “Hôm nay không nên đến đầu cầu, tôi nhìn thấy xe quản lý thành phố.”
Chưa được một lúc, 007 nói tiếp: “Cũng đừng đến khu vực bách hóa, cô có thể đến đầu phố, ở đó không có xe quản lý thành phố.”
Nói đến đây, 007 mới đột nhiên nhớ tới điều gì đó, trong giọng nói điện tử còn mang theo một chút mơ hồ và tủi thân: “Đúng rồi, ngày mai cậu mới mở hàng, vậy thì ngày mai tôi sẽ xem xét lại tình hình đường phố.”
Đinh Ninh cố nhịn cười: “Được.”
Tác giả có lời muốn nói: [Vở kịch nhỏ] [Hôm nay cũng có một ít phần thưởng, mọi người hãy tích cực bình luận có được hay không nha, khi lên bảng xếp hạng tôi sẽ cập nhật đúng lời hứa.]
Đinh Ninh: “Hừ, 007 có thể giúp được gì cho tôi chứ, không giúp được gì cả.”
Đinh Ninh: “007 đến đây, giúp tôi xem xem tình hình đường phố hôm nay thế nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro