Nhóc Đáng Thương Nhà Giàu (3)
Khâm Quân
2024-06-25 14:05:55
Nhưng trước tiên, cần phải đến chợ đầu mối để mua những thứ cần thiết. Gạo, mì, rau củ,… phải chuẩn bị trước, xiên dài cũng phải chuẩn bị nhiều một chút, bát và đũa lại càng không thể thiếu.
Đinh Ninh cầm danh sách, nhìn danh sách dài trên giấy, thở dài: “Một lúc nữa phải gọi xe mới có thể về được.” Nếu không thì làm sao cô có thể cầm nhiều đồ như vậy được.
007 an ủi cô: “Đừng lo, lát nữa chúng ta sẽ gọi taxi, gọi taxi không tốn nhiều tiền đâu.”
Nhắc đến tiền, Đinh Ninh nghĩ tới cái gì đó, hỏi 007: “Trong thẻ của Đinh Ninh còn tổng cộng bao nhiêu tiền?”
007 kiểm tra, thành thật trả lời: “1068,95.”
Đinh Ninh hơi sửng sốt, ngoáy ngoáy tai, không thể tin được: “Bao nhiêu? Một ngàn tệ?”
007 lặp lại một lần nữa: “Là 1068,95.” Thêm sáu mươi tám tệ cũng là tiền đấy.
“Sao lại thế được?” Đinh Ninh quẹt thẻ đi vào tàu điện ngầm: “Cậu nói xem, giao dịch trên thẻ của cô ấy là như thế nào.”
007 làm tròn bổn phận nói: “Ngày 15 tháng này, nhà họ Thẩm chuyển cho Đinh Ninh 5900, sau đó nguyên chủ bán rượu và thực phẩm chức năng được nhà họ Thẩm tặng, tổng cộng bán được 4500. Lúc 8 giờ sáng ngày 16, ngân hàng trừ khoản nợ 6000 từ thẻ của nguyên chủ, đến 7 giờ tối ngày 16, nguyên chủ chuyển 2000 tệ cho mẹ Đinh, Triệu Hồng Hà, còn lại 2400 tệ.”
007 tổng kết: “Nhưng hôm qua cô mua tôm, hôm nay lại mua xe bán hàng rong nên bây giờ trong thẻ chỉ còn 1068,95.”
Đinh Ninh nhéo sống mũi nói: “Cậu đợi tôi bình tĩnh một chút.” Cô lấy điện thoại ra, cẩn thận nhìn đồng hồ rất lâu: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay mới là ngày 20.”
Chỉ có một chút tiền thế này mà cô còn phải trụ đến ngày 15 tháng sau sao? Thế này thì thảm quá đi.
007 yên lặng nhắc nhở cô: “Tiền thuê phòng của nguyên chủ là 980, phải trả cho chủ nhà vào ngày mùng 1 hàng tháng.”
Còn mười ngày nữa là đến ngày 1 tháng 8, trong tay cô chỉ còn 1068 tệ, sau khi trừ đi 980 tệ tiền thuê phòng, chỉ còn lại 88 tệ???
Cả người Đinh Ninh như không còn sức lực, cảm giác như muốn ngồi xuống, bên cạnh có một sinh viên nam nhìn cô rất lâu, không nhịn được nói: “Có phải chị cảm thấy khó chịu không? Chị ngồi xuống đi.”
Nói xong, chàng trai liền đứng dậy để cho cô ngồi xuống. Trong lòng chàng trai cảm thấy hài lòng, nhìn cô này là biết ngay bà dì đến thăm, sắc mặt trắng như vậy, mình đúng là một quý ông, ôi, tuyệt quá.
Đinh Ninh chớp mắt, kịp thời phản ứng lại, xua tay: “Không cần, không cần.”
Hai người còn đang định nhường nhau một lúc nữa thì bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông trung niên ngồi xuống, sau khi ngồi xuống liền nhắm mắt tựa lưng ra sau, vẻ mặt như muốn nói rằng tôi ngủ rồi, đừng ai đến làm phiền tôi.
Đinh Ninh: “…” Lúc đó cô rất tức giận, may mắn thay chàng trai đã kịp thời ngăn cô: “Tôi sắp đến trạm rồi.”
Đinh Ninh nhìn vào bản đồ đường đi, a một tiếng: “Tôi xuống ở trạm tiếp theo.”
Chàng trai cũng thốt lên: “Thật trùng hợp, tôi xuống trạm tiếp theo.”
Hai người nhìn nhau cười không nói gì. Nói gì chứ, Đinh Ninh nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của thiếu niên, vừa nhìn liền biết cậu là sinh viên ba tôn trọng, bốn vẻ đẹp và năm tình yêu*. Cô đã nhìn thấy dáng vẻ của Đinh Ninh trong mấy ngày qua, thực sự là một phụ nữ trẻ không có gì nổi bật, nhìn thoáng qua thì cũng biết là ba mươi tuổi.
*Raw “三讲四美五热爱” là một cụm từ Trung Quốc thường được sử dụng để mô tả những phẩm chất mà một người đàn ông trẻ nên có. Cụm từ này được sử dụng để nêu bật các giá trị và phẩm chất tốt đẹp mà một người trẻ nên cố gắng phát triển và duy trì. Cụ thể, “三讲” đề cập đến ba điều: “讲文明” (tôn trọng văn minh), “讲诚信” (tôn trọng lòng trung thực), “讲友谊” (tôn trọng tình bạn). “四美” đề cập đến bốn điều: “美貌” (vẻ đẹp bên ngoài), “美德” (đạo đức), “美学” (văn hóa và nghệ thuật), “美满” (sự hài lòng và viên mãn). “五热爱” đề cập đến năm điều: “热爱祖国” (yêu đất nước), “热爱人民” (yêu thương và quan tâm đến nhân dân), “热爱社会主义” (đặt niềm tin vào chủ nghĩa xã hội), “热爱劳动” (yêu lao động), “热爱科学文化” (đam mê văn hóa và khoa học).
“Ai, có tiền thì việc đầu tiên là mua quần áo cho bản thân, chăm sóc bản thân thật tốt. Không đến mức có thể quay trở lại tuổi 17, 18 thì vĩnh viễn ở tuổi 30 cũng là rất tốt rồi.” Trong lòng Đinh Ninh vô cùng buồn phiền.
007 an ủi cô: “Cô là người đẹp thứ hai trong lòng tôi.”
Đinh Ninh kêu lên: “Cậu đã từng nói những lời này với những người làm nhiệm vụ nào?”
007 lắc đầu: “Chỉ từng nói với một mình cô.” Bởi vì khi nó đi cùng những người làm nhiệm vụ khác, họ đều không hỏi câu hỏi này, họ cũng lười hỏi loại câu hỏi này, bình thường đều trực tiếp bắt đầu làm nhiệm vụ, lúc nào cũng căng thẳng.
Thành thật mà nói, 007 vẫn thích đi với Đinh Ninh. Trước kia nó đã từng đi theo Đinh Ninh một lần, là báo thù ngược cặn bã, thế giới nào Đinh Ninh cũng dễ dàng trải qua cuộc sống tạm bợ, hơi động tay một chút đã có thể giết chết nhân vật phản diện, rất dễ dàng.
007 thích thế giới chậm rãi như vậy.
Đinh Ninh ồ lên: “Vậy người đầu tiên trong lòng cậu là ai?”
Vừa dứt lời, trong đầu Đinh Ninh liền nhìn thấy quả cầu vàng biến thành một quả cầu màu hồng, hai cái râu nhỏ trên đầu quả bóng buông xuống, tự nhiên ôm chặt lấy cơ thể, trông ngượng ngùng không tả được.
Là, là người đặt tên cho nó: “Tôi thích 001 nhất.”
Đinh Ninh hít mũi: “Chậc, mùi chua chua khó chịu quá.”
007 ngượng ngùng một lúc, sau đó điên cuồng giới thiệu 001 với Đinh Ninh: “Đinh Ninh, cô không biết đâu, 001 cực kỳ giỏi, cái gì nó cũng biết, nó là lão đại của hệ thống chúng tôi.”
“Hơn nữa, người nhiệm vụ mà nó đi theo, mỗi lần làm nhiệm vụ đều đạt A trở lên.”
“Còn có…”
Đinh Ninh rên rỉ, bĩu môi, bịt tai: “Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe…”
007 thở dài: “Hai, con yêu tinh nhỏ phiền phức này.”
Đinh Ninh: “…” Nếu trong miệng cô có nước bọt thì bây giờ đã phun ra rồi. Một quả bóng nhỏ như vậy mà nói chuyện cũng khá thú vị.
Đến chợ đầu mối, Đinh Ninh nhìn danh sách trong tay, lấy hai chiếc túi da rắn từ trong ba lô ra, giũ chúng ra: “Ôi, cuộc sống đúng là không dễ dàng, Ninh Ninh thở dài.”
007 cũng phụ họa: “Tôi cũng thở dài.” Nó hai một tiếng, thật sự bắt chước vẻ mặt buồn bã thở dài.
Đinh Ninh rất muốn cười, trước tiên cô mua những gia vị cần thiết, đặc biệt là gạo, mì, dầu và muối, cô mua theo bó, nhét đầy vào hai túi da rắn. Hai chiếc túi da rắn này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ nhưng mang theo như thế này thì hơi khó mua những thứ khác. Vì vậy nên cô buộc hai chiếc túi da rắn lại đặt trước người bán gạo và mì rồi lấy một chiếc túi da rắn từ trong ba lô ra.
007 tò mò: “Đinh Ninh, cô mang theo bao nhiêu túi da rắn vậy?”
Đinh Ninh nhướng mày: “Rất nhiều.” Cô mở ba lô ra, quả nhiên trong ba lô chứa đầy những túi da rắn được gấp thành từng mảnh nhỏ.
“Vậy thì về nhà như thế nào?” Trên mặt 007 đầy sự lo lắng: “Chỉ có thể gọi taxi thôi.”
“Này, đi taxi đắt lắm, từ đây về làng trong thành phố ít nhất cũng phải sáu mươi trở lên,” Đinh Ninh thở dài: “Bây giờ trong thẻ của còn bao nhiêu?”
007 kiểm tra rồi nói: “Còn 680.”
Đinh Ninh khẽ lắc đầu, gạo, mì, dầu, muối cùng gia vị chỉ mất có ba bốn trăm tệ, là cô cố ý mua ít đi, cuộc sống thật không dễ dàng.
Sau khi mua hết hàng, Đinh Ninh một tay cầm hai túi da rắn trở thành người nổi bật nhất trên con phố chợ đầu mối này, cô cũng đã tiêu hết số tiền trong tay, chỉ để lại 60 tệ tiền xe.
“Ngày mai chúng ta phải mở quán, nếu không sẽ không trả nổi tiền thuê nhà.” Đinh Ninh hít mũi: “Cuộc sống thật không dễ dàng.”
Nhưng vừa đi ra khỏi chợ đầu mối, Đinh Ninh liền nhạy bén nhận ra điều gì đó. Cô quay lại nhìn lối vào tàu điện ngầm cách đó không xa, liền thấy Thẩm Thu Dương mập mạp mặc một chiếc áo ghi lê nhỏ đang đứng ở lối vào tàu điện ngầm, cũng đang ngơ ngác nhìn cô.
Đinh Ninh: “…” Không tốt, đối đầu trực diện với boss.
Một tay của cô cầm hai chiếc túi da rắn, túi da rắn còn lớn hơn người của cô, cứ như vậy đi về phía Thẩm Thu Dương. Cũng không biết Thẩm Thu Dương đang nghĩ gì, mà ngây người đứng đó không nhúc nhích.
“Cậu có nhìn thấy hai người mặc đồ đen kia không?” Sóng não của Đinh Ninh nói chuyện với 007: “Một người ở hướng 12 giờ, một người ở hướng 7 giờ, ây dô, đó chính là vệ sĩ của boss đấy.”
007 nhìn về hai hướng đó, chớp mắt mấy cái, không hiểu lắm: “Đinh Ninh, sao cô biết đó là vệ sĩ?” Nó không nhìn ra được.
Đúng lúc Đinh Ninh đi đến nơi cách Thẩm Thu Dương một mét rưỡi, cô đặt bốn chiếc túi da rắn xuống đất, hơi tiến lên một bước hỏi: “Con đi một mình à?”
007 chớp mắt, vẫn đang suy nghĩ, không phải Đinh Ninh vừa nói có hai vệ sĩ đi theo nam chính sao? Sao bây giờ lại nói là đi một mình, nhưng nó biết mình không thông minh nên cũng không nói gì mà tiếp tục xem.
Thẩm Thu Dương không nói gì.
Đinh Ninh không để ý, tiếp tục hỏi: “Bố mẹ con có biết con ra ngoài không?”
Thẩm Thu Dương cúi đầu, dùng mũi chân chạm lên mặt đất, nhưng không nói gì.
Mặc dù Đinh Ninh mới đến thế giới này hai ba ngày, nhưng mấy ngày qua cô quả thực chưa từng nghe thấy Thẩm Thu Dương nói một câu nào, cô suýt nữa cho rằng Thẩm Thu Dương bị câm.
“Gần mười giờ rồi, cô đưa con về nhà nhé?” Đinh Ninh hỏi thử, bây giờ cô là đầu bếp Đinh Ninh cái gì cũng không biết, tất nhiên là cũng không biết có hai người vệ sĩ đi theo Thẩm Thu Dương, nếu cô trực tiếp rời đi, để Thẩm Thu Dương ở đây một mình, nhỡ hai vệ sĩ kia vô tình nói chuyện này với Thẩm Tại Thiên, vậy thì công việc của cô sẽ kết thúc.
Dẫu sao, Thẩm Thu Dương vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi còn đi học mẫu giáo, làm sao cô có thể lạnh lùng vô tâm như vậy.
Đinh Ninh thở dài trong lòng: “Không có tiền, đi tàu điện ngầm đến nhà họ Thẩm sẽ tốn ba tệ, lát nữa tôi quay lại đây lại tốn thêm ba tệ nữa, còn lại 51 tệ để gọi taxi, cậu nghĩ tôi có thể giảm giá được không?”
007 thành thật lắc đầu: “Có lẽ là không.”
Đinh Ninh: “…” Cuộc sống nghèo khó vất vả này.
Mặc dù cảm thấy vô cùng đau khổ nhưng trên mặt Đinh Ninh vẫn lộ ra vẻ yêu thương: “Cô đưa con về nhà.”
Thẩm Thu Dương không nói gì, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đinh Ninh một lúc rồi mới gật đầu.
Đinh Ninh gượng cười: “Những thứ này cô để trong cửa hàng trước, con… con đi cùng cô.” Đinh Ninh bước vào chợ đầu mối, theo sau là một cái đuôi nhỏ. Điều cô không để ý là, nhìn cô nhẹ nhàng xách bốn chiếc túi da rắn ngoại cỡ, miệng Thẩm Thu Dương khẽ hé mở, trong mắt cậu lóe lên ánh sáng kì lạ, nhưng chỉ ba bốn giây là tiêu tan và trở lại khuôn mặt tê liệt như thường ngày.
Đinh Ninh vừa rồi đi tới quán bán gạo và mì vừa nãy, nói sẽ để đồ một lúc, lát nữa sẽ qua lấy.
Bà chủ nghĩ đến việc vừa nãy Đinh Ninh đã mua mấy trăm tệ, đoán rằng cô sẽ là một khách hàng lâu dài nên gật đầu đồng ý.
Không còn gánh nặng thì cả người trở nên nhẹ nhàng hơn, Đinh Ninh trở nên thoải mái hơn, chậm lại để phù hợp với tốc độ của Thẩm Thu Dương: “Về nhà thì tắm rửa rồi đi ngủ sớm, biết không, thức khuya sẽ bị hói đầu đấy.”
Nhắc tới hói đầu, Đinh Ninh cảm thấy xót xa trong lòng, không khỏi sờ sờ tóc mình: Ai, trước kia nguyên chủ quá vất vả, tuy không rụng hết tóc nhưng tóc cũng ít đến đáng thương.
Thẩm Thu Dương không nói gì, Đinh Ninh lẩm bẩm thêm mấy câu rồi dẫn Thẩm Thu Dương vào tàu điện ngầm mua vé.
“Này, hai vệ sĩ đó đang đi theo chúng ta, bây giờ cậu đã thấy rồi đúng không?” Đinh Ninh làm hai việc cùng một lúc, đợi 007 gật đầu rồi mới đắc ý nhếch môi, trò trẻ con, chuyện rõ ràng như vậy sao có thể giấu cô được?
Trên đường đi rất im lặng, trong tàu điện ngầm có rất nhiều người, một tay Đinh Ninh nắm tay vịn, tay kia chống vào cửa tàu điện ngầm, tạo ra một khoảng trống nhỏ hình tròn ở giữa vừa vặn ngăn cách Thẩm Thu Dương với đám đông.
Rõ ràng Thẩm Thu Dương cũng chú ý đến chuyện này, miệng cậu mấp máy vài lần, nhưng vẫn không nói gì, chỉ ôm chiếc cặp nhỏ của mình, cúi đầu.
“Trông thật đáng thương.” Đinh Ninh nghĩ thầm: “Cậu thật sự không thể nói cho tôi biết cậu ta đã trải qua chuyện gì sao?”
007 nghiêm túc: “Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống che từ khóa. Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống che từ khóa. Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống che từ khóa.”
Đinh Ninh: “ Trời ạ!”
Sau khi xuống tàu điện ngầm, ánh trăng vừa phải, Đinh Ninh cúi đầu nhìn Thẩm Thu Dương đang đứng yên. Cô đang định hỏi có chuyện gì thì nhìn thấy Thẩm Thu Dương đi đến cây bên đường, nhặt một chai nước trông khá sạch sẽ lên, trong khi Đinh Ninh đang ngẩn người, cậu nhét nó vào chiếc ba lô nhỏ Hermes giá một vạn tám ngàn tám đang đeo trên lưng.
Đinh Ninh: “!!!”
Tác giả có lời muốn nói: [Vở kịch nhỏ] [Hôm nay cũng có phần thưởng nhỏ]
Đinh Ninh: A, cậu ta chỉ là một đứa trẻ, tôi sẽ ghen tị với cậu ta sao?
Đinh Ninh: Mẹ kiếp, đừng cản tôi, đừng cản tôi, đưa đùi ra tôi muốn ôm
Đinh Ninh cầm danh sách, nhìn danh sách dài trên giấy, thở dài: “Một lúc nữa phải gọi xe mới có thể về được.” Nếu không thì làm sao cô có thể cầm nhiều đồ như vậy được.
007 an ủi cô: “Đừng lo, lát nữa chúng ta sẽ gọi taxi, gọi taxi không tốn nhiều tiền đâu.”
Nhắc đến tiền, Đinh Ninh nghĩ tới cái gì đó, hỏi 007: “Trong thẻ của Đinh Ninh còn tổng cộng bao nhiêu tiền?”
007 kiểm tra, thành thật trả lời: “1068,95.”
Đinh Ninh hơi sửng sốt, ngoáy ngoáy tai, không thể tin được: “Bao nhiêu? Một ngàn tệ?”
007 lặp lại một lần nữa: “Là 1068,95.” Thêm sáu mươi tám tệ cũng là tiền đấy.
“Sao lại thế được?” Đinh Ninh quẹt thẻ đi vào tàu điện ngầm: “Cậu nói xem, giao dịch trên thẻ của cô ấy là như thế nào.”
007 làm tròn bổn phận nói: “Ngày 15 tháng này, nhà họ Thẩm chuyển cho Đinh Ninh 5900, sau đó nguyên chủ bán rượu và thực phẩm chức năng được nhà họ Thẩm tặng, tổng cộng bán được 4500. Lúc 8 giờ sáng ngày 16, ngân hàng trừ khoản nợ 6000 từ thẻ của nguyên chủ, đến 7 giờ tối ngày 16, nguyên chủ chuyển 2000 tệ cho mẹ Đinh, Triệu Hồng Hà, còn lại 2400 tệ.”
007 tổng kết: “Nhưng hôm qua cô mua tôm, hôm nay lại mua xe bán hàng rong nên bây giờ trong thẻ chỉ còn 1068,95.”
Đinh Ninh nhéo sống mũi nói: “Cậu đợi tôi bình tĩnh một chút.” Cô lấy điện thoại ra, cẩn thận nhìn đồng hồ rất lâu: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay mới là ngày 20.”
Chỉ có một chút tiền thế này mà cô còn phải trụ đến ngày 15 tháng sau sao? Thế này thì thảm quá đi.
007 yên lặng nhắc nhở cô: “Tiền thuê phòng của nguyên chủ là 980, phải trả cho chủ nhà vào ngày mùng 1 hàng tháng.”
Còn mười ngày nữa là đến ngày 1 tháng 8, trong tay cô chỉ còn 1068 tệ, sau khi trừ đi 980 tệ tiền thuê phòng, chỉ còn lại 88 tệ???
Cả người Đinh Ninh như không còn sức lực, cảm giác như muốn ngồi xuống, bên cạnh có một sinh viên nam nhìn cô rất lâu, không nhịn được nói: “Có phải chị cảm thấy khó chịu không? Chị ngồi xuống đi.”
Nói xong, chàng trai liền đứng dậy để cho cô ngồi xuống. Trong lòng chàng trai cảm thấy hài lòng, nhìn cô này là biết ngay bà dì đến thăm, sắc mặt trắng như vậy, mình đúng là một quý ông, ôi, tuyệt quá.
Đinh Ninh chớp mắt, kịp thời phản ứng lại, xua tay: “Không cần, không cần.”
Hai người còn đang định nhường nhau một lúc nữa thì bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông trung niên ngồi xuống, sau khi ngồi xuống liền nhắm mắt tựa lưng ra sau, vẻ mặt như muốn nói rằng tôi ngủ rồi, đừng ai đến làm phiền tôi.
Đinh Ninh: “…” Lúc đó cô rất tức giận, may mắn thay chàng trai đã kịp thời ngăn cô: “Tôi sắp đến trạm rồi.”
Đinh Ninh nhìn vào bản đồ đường đi, a một tiếng: “Tôi xuống ở trạm tiếp theo.”
Chàng trai cũng thốt lên: “Thật trùng hợp, tôi xuống trạm tiếp theo.”
Hai người nhìn nhau cười không nói gì. Nói gì chứ, Đinh Ninh nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của thiếu niên, vừa nhìn liền biết cậu là sinh viên ba tôn trọng, bốn vẻ đẹp và năm tình yêu*. Cô đã nhìn thấy dáng vẻ của Đinh Ninh trong mấy ngày qua, thực sự là một phụ nữ trẻ không có gì nổi bật, nhìn thoáng qua thì cũng biết là ba mươi tuổi.
*Raw “三讲四美五热爱” là một cụm từ Trung Quốc thường được sử dụng để mô tả những phẩm chất mà một người đàn ông trẻ nên có. Cụm từ này được sử dụng để nêu bật các giá trị và phẩm chất tốt đẹp mà một người trẻ nên cố gắng phát triển và duy trì. Cụ thể, “三讲” đề cập đến ba điều: “讲文明” (tôn trọng văn minh), “讲诚信” (tôn trọng lòng trung thực), “讲友谊” (tôn trọng tình bạn). “四美” đề cập đến bốn điều: “美貌” (vẻ đẹp bên ngoài), “美德” (đạo đức), “美学” (văn hóa và nghệ thuật), “美满” (sự hài lòng và viên mãn). “五热爱” đề cập đến năm điều: “热爱祖国” (yêu đất nước), “热爱人民” (yêu thương và quan tâm đến nhân dân), “热爱社会主义” (đặt niềm tin vào chủ nghĩa xã hội), “热爱劳动” (yêu lao động), “热爱科学文化” (đam mê văn hóa và khoa học).
“Ai, có tiền thì việc đầu tiên là mua quần áo cho bản thân, chăm sóc bản thân thật tốt. Không đến mức có thể quay trở lại tuổi 17, 18 thì vĩnh viễn ở tuổi 30 cũng là rất tốt rồi.” Trong lòng Đinh Ninh vô cùng buồn phiền.
007 an ủi cô: “Cô là người đẹp thứ hai trong lòng tôi.”
Đinh Ninh kêu lên: “Cậu đã từng nói những lời này với những người làm nhiệm vụ nào?”
007 lắc đầu: “Chỉ từng nói với một mình cô.” Bởi vì khi nó đi cùng những người làm nhiệm vụ khác, họ đều không hỏi câu hỏi này, họ cũng lười hỏi loại câu hỏi này, bình thường đều trực tiếp bắt đầu làm nhiệm vụ, lúc nào cũng căng thẳng.
Thành thật mà nói, 007 vẫn thích đi với Đinh Ninh. Trước kia nó đã từng đi theo Đinh Ninh một lần, là báo thù ngược cặn bã, thế giới nào Đinh Ninh cũng dễ dàng trải qua cuộc sống tạm bợ, hơi động tay một chút đã có thể giết chết nhân vật phản diện, rất dễ dàng.
007 thích thế giới chậm rãi như vậy.
Đinh Ninh ồ lên: “Vậy người đầu tiên trong lòng cậu là ai?”
Vừa dứt lời, trong đầu Đinh Ninh liền nhìn thấy quả cầu vàng biến thành một quả cầu màu hồng, hai cái râu nhỏ trên đầu quả bóng buông xuống, tự nhiên ôm chặt lấy cơ thể, trông ngượng ngùng không tả được.
Là, là người đặt tên cho nó: “Tôi thích 001 nhất.”
Đinh Ninh hít mũi: “Chậc, mùi chua chua khó chịu quá.”
007 ngượng ngùng một lúc, sau đó điên cuồng giới thiệu 001 với Đinh Ninh: “Đinh Ninh, cô không biết đâu, 001 cực kỳ giỏi, cái gì nó cũng biết, nó là lão đại của hệ thống chúng tôi.”
“Hơn nữa, người nhiệm vụ mà nó đi theo, mỗi lần làm nhiệm vụ đều đạt A trở lên.”
“Còn có…”
Đinh Ninh rên rỉ, bĩu môi, bịt tai: “Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe…”
007 thở dài: “Hai, con yêu tinh nhỏ phiền phức này.”
Đinh Ninh: “…” Nếu trong miệng cô có nước bọt thì bây giờ đã phun ra rồi. Một quả bóng nhỏ như vậy mà nói chuyện cũng khá thú vị.
Đến chợ đầu mối, Đinh Ninh nhìn danh sách trong tay, lấy hai chiếc túi da rắn từ trong ba lô ra, giũ chúng ra: “Ôi, cuộc sống đúng là không dễ dàng, Ninh Ninh thở dài.”
007 cũng phụ họa: “Tôi cũng thở dài.” Nó hai một tiếng, thật sự bắt chước vẻ mặt buồn bã thở dài.
Đinh Ninh rất muốn cười, trước tiên cô mua những gia vị cần thiết, đặc biệt là gạo, mì, dầu và muối, cô mua theo bó, nhét đầy vào hai túi da rắn. Hai chiếc túi da rắn này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ nhưng mang theo như thế này thì hơi khó mua những thứ khác. Vì vậy nên cô buộc hai chiếc túi da rắn lại đặt trước người bán gạo và mì rồi lấy một chiếc túi da rắn từ trong ba lô ra.
007 tò mò: “Đinh Ninh, cô mang theo bao nhiêu túi da rắn vậy?”
Đinh Ninh nhướng mày: “Rất nhiều.” Cô mở ba lô ra, quả nhiên trong ba lô chứa đầy những túi da rắn được gấp thành từng mảnh nhỏ.
“Vậy thì về nhà như thế nào?” Trên mặt 007 đầy sự lo lắng: “Chỉ có thể gọi taxi thôi.”
“Này, đi taxi đắt lắm, từ đây về làng trong thành phố ít nhất cũng phải sáu mươi trở lên,” Đinh Ninh thở dài: “Bây giờ trong thẻ của còn bao nhiêu?”
007 kiểm tra rồi nói: “Còn 680.”
Đinh Ninh khẽ lắc đầu, gạo, mì, dầu, muối cùng gia vị chỉ mất có ba bốn trăm tệ, là cô cố ý mua ít đi, cuộc sống thật không dễ dàng.
Sau khi mua hết hàng, Đinh Ninh một tay cầm hai túi da rắn trở thành người nổi bật nhất trên con phố chợ đầu mối này, cô cũng đã tiêu hết số tiền trong tay, chỉ để lại 60 tệ tiền xe.
“Ngày mai chúng ta phải mở quán, nếu không sẽ không trả nổi tiền thuê nhà.” Đinh Ninh hít mũi: “Cuộc sống thật không dễ dàng.”
Nhưng vừa đi ra khỏi chợ đầu mối, Đinh Ninh liền nhạy bén nhận ra điều gì đó. Cô quay lại nhìn lối vào tàu điện ngầm cách đó không xa, liền thấy Thẩm Thu Dương mập mạp mặc một chiếc áo ghi lê nhỏ đang đứng ở lối vào tàu điện ngầm, cũng đang ngơ ngác nhìn cô.
Đinh Ninh: “…” Không tốt, đối đầu trực diện với boss.
Một tay của cô cầm hai chiếc túi da rắn, túi da rắn còn lớn hơn người của cô, cứ như vậy đi về phía Thẩm Thu Dương. Cũng không biết Thẩm Thu Dương đang nghĩ gì, mà ngây người đứng đó không nhúc nhích.
“Cậu có nhìn thấy hai người mặc đồ đen kia không?” Sóng não của Đinh Ninh nói chuyện với 007: “Một người ở hướng 12 giờ, một người ở hướng 7 giờ, ây dô, đó chính là vệ sĩ của boss đấy.”
007 nhìn về hai hướng đó, chớp mắt mấy cái, không hiểu lắm: “Đinh Ninh, sao cô biết đó là vệ sĩ?” Nó không nhìn ra được.
Đúng lúc Đinh Ninh đi đến nơi cách Thẩm Thu Dương một mét rưỡi, cô đặt bốn chiếc túi da rắn xuống đất, hơi tiến lên một bước hỏi: “Con đi một mình à?”
007 chớp mắt, vẫn đang suy nghĩ, không phải Đinh Ninh vừa nói có hai vệ sĩ đi theo nam chính sao? Sao bây giờ lại nói là đi một mình, nhưng nó biết mình không thông minh nên cũng không nói gì mà tiếp tục xem.
Thẩm Thu Dương không nói gì.
Đinh Ninh không để ý, tiếp tục hỏi: “Bố mẹ con có biết con ra ngoài không?”
Thẩm Thu Dương cúi đầu, dùng mũi chân chạm lên mặt đất, nhưng không nói gì.
Mặc dù Đinh Ninh mới đến thế giới này hai ba ngày, nhưng mấy ngày qua cô quả thực chưa từng nghe thấy Thẩm Thu Dương nói một câu nào, cô suýt nữa cho rằng Thẩm Thu Dương bị câm.
“Gần mười giờ rồi, cô đưa con về nhà nhé?” Đinh Ninh hỏi thử, bây giờ cô là đầu bếp Đinh Ninh cái gì cũng không biết, tất nhiên là cũng không biết có hai người vệ sĩ đi theo Thẩm Thu Dương, nếu cô trực tiếp rời đi, để Thẩm Thu Dương ở đây một mình, nhỡ hai vệ sĩ kia vô tình nói chuyện này với Thẩm Tại Thiên, vậy thì công việc của cô sẽ kết thúc.
Dẫu sao, Thẩm Thu Dương vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi còn đi học mẫu giáo, làm sao cô có thể lạnh lùng vô tâm như vậy.
Đinh Ninh thở dài trong lòng: “Không có tiền, đi tàu điện ngầm đến nhà họ Thẩm sẽ tốn ba tệ, lát nữa tôi quay lại đây lại tốn thêm ba tệ nữa, còn lại 51 tệ để gọi taxi, cậu nghĩ tôi có thể giảm giá được không?”
007 thành thật lắc đầu: “Có lẽ là không.”
Đinh Ninh: “…” Cuộc sống nghèo khó vất vả này.
Mặc dù cảm thấy vô cùng đau khổ nhưng trên mặt Đinh Ninh vẫn lộ ra vẻ yêu thương: “Cô đưa con về nhà.”
Thẩm Thu Dương không nói gì, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đinh Ninh một lúc rồi mới gật đầu.
Đinh Ninh gượng cười: “Những thứ này cô để trong cửa hàng trước, con… con đi cùng cô.” Đinh Ninh bước vào chợ đầu mối, theo sau là một cái đuôi nhỏ. Điều cô không để ý là, nhìn cô nhẹ nhàng xách bốn chiếc túi da rắn ngoại cỡ, miệng Thẩm Thu Dương khẽ hé mở, trong mắt cậu lóe lên ánh sáng kì lạ, nhưng chỉ ba bốn giây là tiêu tan và trở lại khuôn mặt tê liệt như thường ngày.
Đinh Ninh vừa rồi đi tới quán bán gạo và mì vừa nãy, nói sẽ để đồ một lúc, lát nữa sẽ qua lấy.
Bà chủ nghĩ đến việc vừa nãy Đinh Ninh đã mua mấy trăm tệ, đoán rằng cô sẽ là một khách hàng lâu dài nên gật đầu đồng ý.
Không còn gánh nặng thì cả người trở nên nhẹ nhàng hơn, Đinh Ninh trở nên thoải mái hơn, chậm lại để phù hợp với tốc độ của Thẩm Thu Dương: “Về nhà thì tắm rửa rồi đi ngủ sớm, biết không, thức khuya sẽ bị hói đầu đấy.”
Nhắc tới hói đầu, Đinh Ninh cảm thấy xót xa trong lòng, không khỏi sờ sờ tóc mình: Ai, trước kia nguyên chủ quá vất vả, tuy không rụng hết tóc nhưng tóc cũng ít đến đáng thương.
Thẩm Thu Dương không nói gì, Đinh Ninh lẩm bẩm thêm mấy câu rồi dẫn Thẩm Thu Dương vào tàu điện ngầm mua vé.
“Này, hai vệ sĩ đó đang đi theo chúng ta, bây giờ cậu đã thấy rồi đúng không?” Đinh Ninh làm hai việc cùng một lúc, đợi 007 gật đầu rồi mới đắc ý nhếch môi, trò trẻ con, chuyện rõ ràng như vậy sao có thể giấu cô được?
Trên đường đi rất im lặng, trong tàu điện ngầm có rất nhiều người, một tay Đinh Ninh nắm tay vịn, tay kia chống vào cửa tàu điện ngầm, tạo ra một khoảng trống nhỏ hình tròn ở giữa vừa vặn ngăn cách Thẩm Thu Dương với đám đông.
Rõ ràng Thẩm Thu Dương cũng chú ý đến chuyện này, miệng cậu mấp máy vài lần, nhưng vẫn không nói gì, chỉ ôm chiếc cặp nhỏ của mình, cúi đầu.
“Trông thật đáng thương.” Đinh Ninh nghĩ thầm: “Cậu thật sự không thể nói cho tôi biết cậu ta đã trải qua chuyện gì sao?”
007 nghiêm túc: “Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống che từ khóa. Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống che từ khóa. Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống che từ khóa.”
Đinh Ninh: “ Trời ạ!”
Sau khi xuống tàu điện ngầm, ánh trăng vừa phải, Đinh Ninh cúi đầu nhìn Thẩm Thu Dương đang đứng yên. Cô đang định hỏi có chuyện gì thì nhìn thấy Thẩm Thu Dương đi đến cây bên đường, nhặt một chai nước trông khá sạch sẽ lên, trong khi Đinh Ninh đang ngẩn người, cậu nhét nó vào chiếc ba lô nhỏ Hermes giá một vạn tám ngàn tám đang đeo trên lưng.
Đinh Ninh: “!!!”
Tác giả có lời muốn nói: [Vở kịch nhỏ] [Hôm nay cũng có phần thưởng nhỏ]
Đinh Ninh: A, cậu ta chỉ là một đứa trẻ, tôi sẽ ghen tị với cậu ta sao?
Đinh Ninh: Mẹ kiếp, đừng cản tôi, đừng cản tôi, đưa đùi ra tôi muốn ôm
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro