Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 46
Quỳnh Quyên Ôn
2024-11-09 21:04:53
Hạ Vũ không khỏi tức giận trước những lời nói của hoàng Băng,bà ta nói lớn:
“Nếu con cứ như vậy thì cơ hội gặp cha con cũng không có”
Hoàng Băng sững người,cô luôn muốn gặp cha nên đó cũng là một trong những lý do cô luôn cố gắng, nên cô không thể dàng từ bỏ như vậy.Lúc trước cô luôn nghĩ về chỉ cần học thuật giỏi và học vượt bậc cha nhất định sẽ đến gặp cô một lần, nhưng đã 16 năm ông cũng không đến gặp cô kể cả một cuộc gọi điện cũng không có.Cô bây giờ muốn tìm cách khác để được gặp cha thay vì bị bó buộc bởi những quy định mà mẹ đã đặt ra.
Hoàng Băng kiên định nói:
“Việc có thể gặp cha con sẽ tìm một cách khác còn bây giờ con chỉ muốn tự do làm những việc mình muốn mà thôi”
Hoàng Băng nói rồi lặng lẽ bỏ lên phòng, khiến Hạ Vũ không khỏi tức giận ở dưới lầu quát ầm lên,là mắng Hoàng Băng.Hoàng Băng nghe những tiếng mắng nhiết chỉ im lặng chịu đựng,cô vừa vào tới phòng của mình, Hoàng Băng liền lên giường ngồi co ro một góc âm thầm khóc nức nở, Hoàng Băng uất ức có phải cha không thương cô hay không 16 năm qua kể cả một cuộc gọi cũng không gọi cho cô.Cô rất tủi thân,…
Ôn Dương với Cố Thanh được Ôn Tuyền lái xe đưa đi,trên xe Ôn Tuyền vui vẻ hỏi họ:
“Các con có muốn ăn gì không”
Ôn Dương liền vui vẻ nói:
“Cha, Hai ngày nữa là giao thừa hay chúng ta làm há cảo đi”
Ôn Tuyền liền cười nói:
“Được đó,vậy lát nữa chúng ta lại đi mua nha “
Ôn Dương gật đầu vui vẻ,Cố Thanh im lặng lúc này lên tiếng:
“Cha mình đi đâu vậy, đường này đâu phải đường về nhà”
Ôn Tuyền nhìn Cố Thanh qua gương trong xe cười nhẹ nghĩ “ Tiểu Thanh đúng là càng lớn càng chững chạc khiến mình bớt lo, đâu như Anh Anh,… Không để mắt đến con bé con bé liền chạy mất “.Ôn Tuyền cười nhẹ nói:
“Cha vẫn còn vài việc phải xử lý ở công ty cha đến để lấy tài liệu về nhà xử lý “
Cố Thanh nữa con mắt nói:
“Cha không sợ Hoàng Thiên sẽ không đồng ý sao”
Ôn Tuyền cười trừ nghĩ “ Nhưng đôi lúc thằng bé lại quá nghiêm túc “.
Chiếc xe dừng trước một toà nhà cao tầng,Ôn Tuyền xuống xe Ôn Dương cũng đi xuống, liền nói:
“Đây là công ty của Hoàng Thiên sao, cũng được đó chứ”
Ôn Tuyền liền nhìn Cố Thanh đang từ từ xuống xe và Ôn Dương nói:
“Hai con ở đây đợi cha một lát,cha đi vào trong lấy tài liệu rồi sẽ ra ngay”. Truyện Huyền Huyễn
Ôn Dương và Cố Thanh liền gật đầu,Ôn Tuyền yên tâm rời đi,trong lúc Ôn Dương và Cố Thanh đang đứng trò chuyện một cách nhàm chán để chờ Ôn Tuyền, thì từ sau lưng Ôn Dương một bàn tay đặt lên vai cô sát khí toả ra từ đằng sau một cách đáng sợ,Ôn Dương theo phản xạ, xoay người chân giơ cao đá ngang về phía người đằng sau nhưng lại bị người đằng sau chặn lại, Ôn Dương lập tức nhảy về sau,Cố Thanh thủ thế định tấn công thì mới phát hiện người đàn ông này rất giống Hoàng Băng, đôi mắt màu xám tro cùng với mái tóc màu đen trắng rất dễ nhận thấy, còn có đến 7-8 phần giống Hoàng Băng.
Cố Thanh và Ôn Dương đều đề phòng, Hoàng Thiên nhìn hai người nói:
“Cả hai người là con của Ôn Tuyền sao”
Lời nói tuy chậm rãi nhưng sát khí toả ra từ Hoàng Thiên khiến cả Cố Thanh và Ôn Dương đều đổ mồ hôi hột,nâng cảnh giác lên cao, Hoàng Thiên lúc này đưa mắt nhìn Ôn Dương nói:
“Ồ,… Ngươi giống hệt A Tuyền kể cả tính cách”
Cố Thanh lúc này cũng ngộ ra ra liền lên tiếng:
“Ngươi là Hoàng Thiên”
Ôn Dương nghe xong cũng để ý rằng người trước mặt rất giống Hoàng Băng.Hoàng Thiên nghe Cố Thanh hỏi thì cười nguy hiểm nói:
“Đúng,có vẻ chúng ta hay nói chuyện qua video call nên chưa từng gặp mặt trực tiếp nhỉ,… Lần đầu gặp mặt,…K,…R,…”
Hoàng Thiên tuy cười nhưng áp lực toả ra từ hắn khiến Ôn Dương và Cố Thanh có chút khó thở, Hoàng Thiên liền nói tiếp:
“R ngươi phản ứng rất tốt nhưng lực không đủ mạnh rất yếu”
Ôn Dương nghe xong gân máu nổi đầy cả mặt,nắm đấm đã cứng không nói một lời liền lao tới Hoàng Thiên mà tấn công,Cố Thanh định lên tiếng ngăn cản nhưng nghĩ lại “ Hoàng Thiên tuy tính khí thất thường nhưng sẽ không làm tổn hại Anh Anh, mình vẫn là đứng nhìn thì hay hơn“.
Ôn Dương linh hoạt đấm đá một cách thô bạo nhưng đều bị Hoàng Thiên tránh né toàn bộ, Hoàng Thiên liền xoay người muốn bắt lấy Ôn Dương, nhưng cô không kịp phản ứng vì hắn quá nhanh, lúc này có một bàn tay trắng nõn cùng với những ngón tay thon dài bắt lấy cổ tay thô ráp của Hoàng Thiên trạn để Hoàng Thiên chạm vào Ôn Dương.
Hoàng Thiên thấy Ôn Tuyền đang siết chặt cổ tay mình không biết xấu hổ nói:
“A Tuyền ngươi đây là chủ động nắm tay ta sao”
Gương mặt Ôn Tuyền lúc này đang rất tức giận,Ôn Dương đứng cạnh nghe Hoàng Thiên trêu ghẹo cha mình liền nổi cáu đấm vào bụng Hoàng Thiên một cú trong lúc hắn không để ý,sau đó trốn ra sau Ôn Tuyền, Hoàng Thiên xoa xoa chỗ vừa bị đánh nói:
“A Tuyền tính cách con gái ngươi giống hệt ngươi đấy”
“Nếu con cứ như vậy thì cơ hội gặp cha con cũng không có”
Hoàng Băng sững người,cô luôn muốn gặp cha nên đó cũng là một trong những lý do cô luôn cố gắng, nên cô không thể dàng từ bỏ như vậy.Lúc trước cô luôn nghĩ về chỉ cần học thuật giỏi và học vượt bậc cha nhất định sẽ đến gặp cô một lần, nhưng đã 16 năm ông cũng không đến gặp cô kể cả một cuộc gọi điện cũng không có.Cô bây giờ muốn tìm cách khác để được gặp cha thay vì bị bó buộc bởi những quy định mà mẹ đã đặt ra.
Hoàng Băng kiên định nói:
“Việc có thể gặp cha con sẽ tìm một cách khác còn bây giờ con chỉ muốn tự do làm những việc mình muốn mà thôi”
Hoàng Băng nói rồi lặng lẽ bỏ lên phòng, khiến Hạ Vũ không khỏi tức giận ở dưới lầu quát ầm lên,là mắng Hoàng Băng.Hoàng Băng nghe những tiếng mắng nhiết chỉ im lặng chịu đựng,cô vừa vào tới phòng của mình, Hoàng Băng liền lên giường ngồi co ro một góc âm thầm khóc nức nở, Hoàng Băng uất ức có phải cha không thương cô hay không 16 năm qua kể cả một cuộc gọi cũng không gọi cho cô.Cô rất tủi thân,…
Ôn Dương với Cố Thanh được Ôn Tuyền lái xe đưa đi,trên xe Ôn Tuyền vui vẻ hỏi họ:
“Các con có muốn ăn gì không”
Ôn Dương liền vui vẻ nói:
“Cha, Hai ngày nữa là giao thừa hay chúng ta làm há cảo đi”
Ôn Tuyền liền cười nói:
“Được đó,vậy lát nữa chúng ta lại đi mua nha “
Ôn Dương gật đầu vui vẻ,Cố Thanh im lặng lúc này lên tiếng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha mình đi đâu vậy, đường này đâu phải đường về nhà”
Ôn Tuyền nhìn Cố Thanh qua gương trong xe cười nhẹ nghĩ “ Tiểu Thanh đúng là càng lớn càng chững chạc khiến mình bớt lo, đâu như Anh Anh,… Không để mắt đến con bé con bé liền chạy mất “.Ôn Tuyền cười nhẹ nói:
“Cha vẫn còn vài việc phải xử lý ở công ty cha đến để lấy tài liệu về nhà xử lý “
Cố Thanh nữa con mắt nói:
“Cha không sợ Hoàng Thiên sẽ không đồng ý sao”
Ôn Tuyền cười trừ nghĩ “ Nhưng đôi lúc thằng bé lại quá nghiêm túc “.
Chiếc xe dừng trước một toà nhà cao tầng,Ôn Tuyền xuống xe Ôn Dương cũng đi xuống, liền nói:
“Đây là công ty của Hoàng Thiên sao, cũng được đó chứ”
Ôn Tuyền liền nhìn Cố Thanh đang từ từ xuống xe và Ôn Dương nói:
“Hai con ở đây đợi cha một lát,cha đi vào trong lấy tài liệu rồi sẽ ra ngay”. Truyện Huyền Huyễn
Ôn Dương và Cố Thanh liền gật đầu,Ôn Tuyền yên tâm rời đi,trong lúc Ôn Dương và Cố Thanh đang đứng trò chuyện một cách nhàm chán để chờ Ôn Tuyền, thì từ sau lưng Ôn Dương một bàn tay đặt lên vai cô sát khí toả ra từ đằng sau một cách đáng sợ,Ôn Dương theo phản xạ, xoay người chân giơ cao đá ngang về phía người đằng sau nhưng lại bị người đằng sau chặn lại, Ôn Dương lập tức nhảy về sau,Cố Thanh thủ thế định tấn công thì mới phát hiện người đàn ông này rất giống Hoàng Băng, đôi mắt màu xám tro cùng với mái tóc màu đen trắng rất dễ nhận thấy, còn có đến 7-8 phần giống Hoàng Băng.
Cố Thanh và Ôn Dương đều đề phòng, Hoàng Thiên nhìn hai người nói:
“Cả hai người là con của Ôn Tuyền sao”
Lời nói tuy chậm rãi nhưng sát khí toả ra từ Hoàng Thiên khiến cả Cố Thanh và Ôn Dương đều đổ mồ hôi hột,nâng cảnh giác lên cao, Hoàng Thiên lúc này đưa mắt nhìn Ôn Dương nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ồ,… Ngươi giống hệt A Tuyền kể cả tính cách”
Cố Thanh lúc này cũng ngộ ra ra liền lên tiếng:
“Ngươi là Hoàng Thiên”
Ôn Dương nghe xong cũng để ý rằng người trước mặt rất giống Hoàng Băng.Hoàng Thiên nghe Cố Thanh hỏi thì cười nguy hiểm nói:
“Đúng,có vẻ chúng ta hay nói chuyện qua video call nên chưa từng gặp mặt trực tiếp nhỉ,… Lần đầu gặp mặt,…K,…R,…”
Hoàng Thiên tuy cười nhưng áp lực toả ra từ hắn khiến Ôn Dương và Cố Thanh có chút khó thở, Hoàng Thiên liền nói tiếp:
“R ngươi phản ứng rất tốt nhưng lực không đủ mạnh rất yếu”
Ôn Dương nghe xong gân máu nổi đầy cả mặt,nắm đấm đã cứng không nói một lời liền lao tới Hoàng Thiên mà tấn công,Cố Thanh định lên tiếng ngăn cản nhưng nghĩ lại “ Hoàng Thiên tuy tính khí thất thường nhưng sẽ không làm tổn hại Anh Anh, mình vẫn là đứng nhìn thì hay hơn“.
Ôn Dương linh hoạt đấm đá một cách thô bạo nhưng đều bị Hoàng Thiên tránh né toàn bộ, Hoàng Thiên liền xoay người muốn bắt lấy Ôn Dương, nhưng cô không kịp phản ứng vì hắn quá nhanh, lúc này có một bàn tay trắng nõn cùng với những ngón tay thon dài bắt lấy cổ tay thô ráp của Hoàng Thiên trạn để Hoàng Thiên chạm vào Ôn Dương.
Hoàng Thiên thấy Ôn Tuyền đang siết chặt cổ tay mình không biết xấu hổ nói:
“A Tuyền ngươi đây là chủ động nắm tay ta sao”
Gương mặt Ôn Tuyền lúc này đang rất tức giận,Ôn Dương đứng cạnh nghe Hoàng Thiên trêu ghẹo cha mình liền nổi cáu đấm vào bụng Hoàng Thiên một cú trong lúc hắn không để ý,sau đó trốn ra sau Ôn Tuyền, Hoàng Thiên xoa xoa chỗ vừa bị đánh nói:
“A Tuyền tính cách con gái ngươi giống hệt ngươi đấy”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro