Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 82
Quỳnh Quyên Ôn
2024-11-09 21:04:53
Ngay sáng hôm sau cả trường đều phải xôn xao khi hai nhà Vương và Thiên đều mang theo sát ý có mặt ở trường học, Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc được hai người hầu đẩy trên xe lăng bọn họ đến tận phòng Hiệu Trưởng, Lão Vương biết tình hình không tốt liền đưa hai gia đình đến phòng họp để tránh ảnh hưởng đến học sinh trong trường.
Vương Luận và Thiên Thành ngồi một cách nghênh ngang trên ghế, Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc được người đẩy xe lăn đến ngồi cạnh hai người họ, Thiên Hổ đứng một bên nghĩ “Mình hoàn toàn không muốn can dự vào chuyện này chút nào”.
Vương Luận cao giọng nhìn Lão Vương đang ngồi trên ghế đối diện nói:
“Lão Vương ông giải thích chuyện này đi,con gái tôi học ở đây lại bị học sinh của ông làm bị thương thành như vầy “
Thiên Thành cũng lên tiếng chèn ép:
“Lão Vương ông muốn ngôi trường ngừng hoạt động ngây bây giờ hay là giao Ôn Dương ra”
Lão Vương ngồi trên ghế mặt mũi sa sút hốc hác nghĩ “TÔI MUỐN VỀ HƯU NGAY BÂY GIỜ!!!”.
Lão Vương đưa mắt nhìn Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm nói:
“Có thể giải thích chuyện gì đã xảy ra không,tôi không thể tùy tiện kết luận được”
Vương Cúc liền nói lớn:
“Là Ôn Dương đã khiến bọn em ra nông nổi này,bọn em bị cậu ta dùng súng bắn!!!”
Thiên Thành liền nói:
“Con gái tôi cũng như vậy,ông còn muốn bao che cho Ôn Dương sao”
Lão Vương liền bình tĩnh nói:
“Cho tôi biết lý do vì sao Ôn Dương lại tấn công hai đứa các em “
Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm đồng loạt giật mình, Thiên Thành liền quát:
“Đương nhiên một con nhóc tầm thường ganh ghét con của chúng tôi nên mới hãm hại tụi nhỏ”
Lão Vương liền đáp:
“Ấu trĩ, lý do không thuyết phục “
Thiên Thành liền tức giận nói:
“Lão Vương ông là muốn bao che cho con nhỏ đó sao”
Vương Luận nói:
“Lão Vương ông biết thức thời một con nhỏ rách nát không có địa vị,ông bao che nó thì không có lợi lộc gì “
Lão Vương đứng khỏi ghế bình tĩnh bước đến bên cửa sổ lớn nhìn xuống,có rất nhiều xe ô tô màu đen được lái đến, Lão Vương chỉ nhàn nhạt nói:
“Thứ nhất Ôn Dương đã không đi học được mấy ngày rồi,tôi cũng không biết hiện tại em ấy đang ở đâu,thứ hai,…”
Lão Vương xoay người lại điềm tĩnh nhìn Vương Luận và Thiên Thành:
“Ôn Dương không phải hạn người thích ganh ghét với địa vị của Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm”
Thiên Thành liền quát lớn:
“Ông đang nói nhảm gì vậy hả!!! Tôi không quan tâm giao Ôn Dương ra đây”
Lão Vương nhàn nhã cầm tách trà nói:
“Cho dù Ôn Dương ở đây tôi cũng sẽ không giao em ấy ra trừ phi các người thật sự muốn Thiên Thị và Vương Thị hoàn toàn sụp đổ”
Vương Luận giận run cả người nói:
“Một con nhóc bẩn thỉu thì làm được gì,tôi nhất định phải phanh thây nó vì dám làm đau con gái tôi “
Lão Vương cũng không có phản ứng gì nghĩ “Một đám ngu ngốc,động vào Ôn Dương chả khác gì trực tiếp đối đầu với Hoàng Thiên và Ẩn Bang, hơn thế nữa là trực diện đối đầu với YZ,các ngươi có mạng lớn đến mức nào mà cả gan đứng đây muốn tôi giao ra Ôn Dương “.”Hoàng Thiên sủng Ôn Tuyền đến mức nào,một lời nói khó chịu của Ôn Tuyền cũng đủ để Hoàng Thiên đem các người làm thành đồ chơi trong tay Ôn Tuyền.”Lão Vương nhấp một ngụm trà nói:
“Tôi ở đây là muốn cho các người lời khuyên,… Ôn Dương không thể động vào”
Lời của Lão Vương nói bọn họ dường như không muốn nghe nhưng Vương lại nghi hoặc nghĩ “Đến thầy Hiệu Trưởng cũng nói câu này,Hoa Kiều cũng từng nói ra câu này, rốt cuộc Ôn Dương có thân phận gì chứ”.
Thiên Thành tức giận gào lên:
“Lão Vương tôi nhớ không nhầm ông cũng có con gái,nếu là con gái ông bị thành như vậy ông không đau lòng không xót sao, không tìm công bằng sao”
Lời nói của Thiên Thành vừa dứt cánh cửa lớn của phòng họp liền mở ra, Hoàng Thiên và Hàn Lãng toát lên sự lạnh lẽo bước vào phòng họp, khiến ai cũng phải im lặng sợ hãi sát khí từ hai người.Vương Luận và Thiên Thành bất ngờ lập tức chạy tới chào hỏi:
Thiên Thành hạ giọng nịnh bợ:
“Ai ya,có chuyện gì mà khiến hai vị xuất hiện cùng một lúc ở chỗ này vậy ạ”
Vương Luận cũng lên tiếng thành khẩn:
“Không biết hai vị đến không kịp ra tiếp đón chúng tôi thật thất lễ”
Hoàng Thiên liền lên tiếng giọng đầy sự giễu cợt nói:
“Bọn ta không dám để Vương Tổng và Thiên Tổng ra đón đâu”
Hoàng Thiên lướt mắt nhìn Lão Vương, Lão Vương theo quay tắc liền cúi thấp người nói:
“Chào mừng hai vị Ban Chủ đã đến trường của ta, thật rất vinh dự cho ta”
Hàn Lãng đưa mắt đôi mắt màu xanh biển đậm lạnh lẽo nhìn Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm khiến cả hai người họ mặt mài trắng bệt mà không ngừng run lên, Hoàng Thiên liếc đôi mắt giết người sát khí lạnh lẽo nhìn Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm như muốn ăn tươi nuốt sống hai người, Vương Cúc sợ hãi nghĩ “Người đàn ông này là ai,tại sao lại giống con nhỏ Hoàng Băng như vậy “.
Vương Luận và Thiên Thành ngồi một cách nghênh ngang trên ghế, Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc được người đẩy xe lăn đến ngồi cạnh hai người họ, Thiên Hổ đứng một bên nghĩ “Mình hoàn toàn không muốn can dự vào chuyện này chút nào”.
Vương Luận cao giọng nhìn Lão Vương đang ngồi trên ghế đối diện nói:
“Lão Vương ông giải thích chuyện này đi,con gái tôi học ở đây lại bị học sinh của ông làm bị thương thành như vầy “
Thiên Thành cũng lên tiếng chèn ép:
“Lão Vương ông muốn ngôi trường ngừng hoạt động ngây bây giờ hay là giao Ôn Dương ra”
Lão Vương ngồi trên ghế mặt mũi sa sút hốc hác nghĩ “TÔI MUỐN VỀ HƯU NGAY BÂY GIỜ!!!”.
Lão Vương đưa mắt nhìn Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm nói:
“Có thể giải thích chuyện gì đã xảy ra không,tôi không thể tùy tiện kết luận được”
Vương Cúc liền nói lớn:
“Là Ôn Dương đã khiến bọn em ra nông nổi này,bọn em bị cậu ta dùng súng bắn!!!”
Thiên Thành liền nói:
“Con gái tôi cũng như vậy,ông còn muốn bao che cho Ôn Dương sao”
Lão Vương liền bình tĩnh nói:
“Cho tôi biết lý do vì sao Ôn Dương lại tấn công hai đứa các em “
Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm đồng loạt giật mình, Thiên Thành liền quát:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đương nhiên một con nhóc tầm thường ganh ghét con của chúng tôi nên mới hãm hại tụi nhỏ”
Lão Vương liền đáp:
“Ấu trĩ, lý do không thuyết phục “
Thiên Thành liền tức giận nói:
“Lão Vương ông là muốn bao che cho con nhỏ đó sao”
Vương Luận nói:
“Lão Vương ông biết thức thời một con nhỏ rách nát không có địa vị,ông bao che nó thì không có lợi lộc gì “
Lão Vương đứng khỏi ghế bình tĩnh bước đến bên cửa sổ lớn nhìn xuống,có rất nhiều xe ô tô màu đen được lái đến, Lão Vương chỉ nhàn nhạt nói:
“Thứ nhất Ôn Dương đã không đi học được mấy ngày rồi,tôi cũng không biết hiện tại em ấy đang ở đâu,thứ hai,…”
Lão Vương xoay người lại điềm tĩnh nhìn Vương Luận và Thiên Thành:
“Ôn Dương không phải hạn người thích ganh ghét với địa vị của Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm”
Thiên Thành liền quát lớn:
“Ông đang nói nhảm gì vậy hả!!! Tôi không quan tâm giao Ôn Dương ra đây”
Lão Vương nhàn nhã cầm tách trà nói:
“Cho dù Ôn Dương ở đây tôi cũng sẽ không giao em ấy ra trừ phi các người thật sự muốn Thiên Thị và Vương Thị hoàn toàn sụp đổ”
Vương Luận giận run cả người nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Một con nhóc bẩn thỉu thì làm được gì,tôi nhất định phải phanh thây nó vì dám làm đau con gái tôi “
Lão Vương cũng không có phản ứng gì nghĩ “Một đám ngu ngốc,động vào Ôn Dương chả khác gì trực tiếp đối đầu với Hoàng Thiên và Ẩn Bang, hơn thế nữa là trực diện đối đầu với YZ,các ngươi có mạng lớn đến mức nào mà cả gan đứng đây muốn tôi giao ra Ôn Dương “.”Hoàng Thiên sủng Ôn Tuyền đến mức nào,một lời nói khó chịu của Ôn Tuyền cũng đủ để Hoàng Thiên đem các người làm thành đồ chơi trong tay Ôn Tuyền.”Lão Vương nhấp một ngụm trà nói:
“Tôi ở đây là muốn cho các người lời khuyên,… Ôn Dương không thể động vào”
Lời của Lão Vương nói bọn họ dường như không muốn nghe nhưng Vương lại nghi hoặc nghĩ “Đến thầy Hiệu Trưởng cũng nói câu này,Hoa Kiều cũng từng nói ra câu này, rốt cuộc Ôn Dương có thân phận gì chứ”.
Thiên Thành tức giận gào lên:
“Lão Vương tôi nhớ không nhầm ông cũng có con gái,nếu là con gái ông bị thành như vậy ông không đau lòng không xót sao, không tìm công bằng sao”
Lời nói của Thiên Thành vừa dứt cánh cửa lớn của phòng họp liền mở ra, Hoàng Thiên và Hàn Lãng toát lên sự lạnh lẽo bước vào phòng họp, khiến ai cũng phải im lặng sợ hãi sát khí từ hai người.Vương Luận và Thiên Thành bất ngờ lập tức chạy tới chào hỏi:
Thiên Thành hạ giọng nịnh bợ:
“Ai ya,có chuyện gì mà khiến hai vị xuất hiện cùng một lúc ở chỗ này vậy ạ”
Vương Luận cũng lên tiếng thành khẩn:
“Không biết hai vị đến không kịp ra tiếp đón chúng tôi thật thất lễ”
Hoàng Thiên liền lên tiếng giọng đầy sự giễu cợt nói:
“Bọn ta không dám để Vương Tổng và Thiên Tổng ra đón đâu”
Hoàng Thiên lướt mắt nhìn Lão Vương, Lão Vương theo quay tắc liền cúi thấp người nói:
“Chào mừng hai vị Ban Chủ đã đến trường của ta, thật rất vinh dự cho ta”
Hàn Lãng đưa mắt đôi mắt màu xanh biển đậm lạnh lẽo nhìn Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm khiến cả hai người họ mặt mài trắng bệt mà không ngừng run lên, Hoàng Thiên liếc đôi mắt giết người sát khí lạnh lẽo nhìn Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm như muốn ăn tươi nuốt sống hai người, Vương Cúc sợ hãi nghĩ “Người đàn ông này là ai,tại sao lại giống con nhỏ Hoàng Băng như vậy “.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro