Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 36
2024-11-23 14:53:15
An Thanh ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh lại cả người đều sảng khoái tinh thần không ít.
Nàng từ trước đến nay đã quen tùy tính, trong phòng lúc này cũng không có người bên ngoài, liền không sốt ruột chải đầu thay quần áo, tiếp tục vùi ở trên giường mềm mại ở nhĩ phòng nhìn ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.
Ngoài cửa sổ nhĩ phòng là một rừng trúc nhỏ, bởi vì hướng về phía mặt trời, mọc rất khả quan.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, lá trúc màu xanh đậm rung động xào xạc.
Trong đầu nàng không khỏi tính toán chuyện trồng dưa hấu, lúc này tuy hơi muộn một chút, nhưng tóm lại vẫn còn kịp.
Vừa rồi nàng đã bảo Mạch Đông mang những hạt giống dưa hấu đó phơi dưới ánh mặt trời, đợi Tiểu Hỉ Tử tìm được chậu hoa và dụng cụ về thì có thể bắt tay vào làm chuyện trồng cây trước.
Thừa dịp An Thanh nghỉ trưa, Xuân Hiểu đã hâm nóng mấy món điểm tâm bình thường, thấy nàng thức dậy, liền bưng cả trà vừa mới pha vào.
Nàng liền dùng mấy miếng bánh đậu xanh và bánh hoa quế, có thể là vừa mới tỉnh ngủ, nên cũng không có khẩu vị gì.
"Phúc Tấn, Lưu trắc phúc tấn và hai Cách Cách tới thỉnh an ngài." Mạch Đông từ bên ngoài vội vàng tiến vào, bẩm báo.
An Thanh không có bất ngờ, "Mời các nàng đi chính điện, Tử Tô, giúp ta rửa mặt thay quần áo."
Lại nói tiếp, tình huống hậu viện của Dận Kỳ quả thật cũng không tính phức tạp, hiện có một trắc phúc tấn, hai cách cách, đều là lúc trước tuyển tú tiến vào, vốn còn có một cách cách, nhưng vừa vào hậu viện này không bao lâu liền nhiễm bệnh.
Trắc phúc tân Lưu Giai Thị, xuất thân Hán Quân Kỳ, phụ thân làm Huyện lệnh ở Lĩnh Nam, hiện có một nhi tử dưới gối, cũng là trưởng tử Hoằng Thăng của Dận Kỳ, vừa tròn một tuổi.
Hai Cách Cách khác, một người xuất thân từ Qua Nhĩ Giai Thị của thế gia vọng tộc Mãn Châu, nhưng chức quan phụ thân không cao, trong nhà cũng không có thân thích trực thuộc đắc lực, người còn lại cũng xuất thân từ Hán Quân Kỳ, Bạch Giai Thị, phụ thân cũng là huyện lệnh địa phương.
Người được sủng ái nhất trong ba người là Lưu Giai Thị, nghe nói vừa sinh con không lâu, Dận Kỳ liền vội vàng dâng tấu thỉnh phong trắc phúc tấn cho nàng ta, nhất thời cũng không biết là mẹ quý nhờ con, hay là độc chiếm ân sủng.
Nhưng nhìn chung thì quan hệ của nhân viên hậu viện này không phức tạp, sau này cũng dễ quản lý hơn một chút.
Lúc An Thanh tới, ba người đã ở chính điện uống trà một hồi lâu.
Thấy Phúc Tấn tới, các nàng lập tức cung kính đứng lên.
"Thiếp thỉnh an Phúc Tấn."
An Thanh giơ tay lên, "Đều đứng lên đi."
Nàng ngồi ở vị trí đầu, đối với ba người phía dưới ngược lại là nhìn thấy rõ ràng, vị trí cách nàng gần nhất hẳn là trắc phúc tấn Lưu Giai Thị, mặc dù mặc một thân sườn xám, nhưng liếc mắt một cái có thể nhìn ra không phải nữ tử Mãn Châu, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một vẻ mềm mại như liễu yếu trong gió.
Thì ra Dận Kỳ thích kiểu như vậy nha, chậc chậc, ngược lại là một mỹ nhân hiếm thấy.
Nhưng mà, nàng vẫn ưa thích loại thanh tú hào phóng như Nghi phi, nếu như nhất định phải hỏi hai người bọn họ ai thẩm mỹ hơn, An Thanh có lẽ ngoài miệng sẽ nói mỗi người mỗi vẻ, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy mình hơn một bậc.
Về phần hai người khác, nàng nhất thời thật đúng là không phân rõ ai là Bạch Giai Thị, ai là Qua Nhĩ Giai Thị.
Nhưng cũng không có gì đáng ngại, tiếp theo ba người lần lượt tiến lên kính trà cho nàng, các nàng tự giới thiệu gia môn.
Nàng từ trước đến nay đã quen tùy tính, trong phòng lúc này cũng không có người bên ngoài, liền không sốt ruột chải đầu thay quần áo, tiếp tục vùi ở trên giường mềm mại ở nhĩ phòng nhìn ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.
Ngoài cửa sổ nhĩ phòng là một rừng trúc nhỏ, bởi vì hướng về phía mặt trời, mọc rất khả quan.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, lá trúc màu xanh đậm rung động xào xạc.
Trong đầu nàng không khỏi tính toán chuyện trồng dưa hấu, lúc này tuy hơi muộn một chút, nhưng tóm lại vẫn còn kịp.
Vừa rồi nàng đã bảo Mạch Đông mang những hạt giống dưa hấu đó phơi dưới ánh mặt trời, đợi Tiểu Hỉ Tử tìm được chậu hoa và dụng cụ về thì có thể bắt tay vào làm chuyện trồng cây trước.
Thừa dịp An Thanh nghỉ trưa, Xuân Hiểu đã hâm nóng mấy món điểm tâm bình thường, thấy nàng thức dậy, liền bưng cả trà vừa mới pha vào.
Nàng liền dùng mấy miếng bánh đậu xanh và bánh hoa quế, có thể là vừa mới tỉnh ngủ, nên cũng không có khẩu vị gì.
"Phúc Tấn, Lưu trắc phúc tấn và hai Cách Cách tới thỉnh an ngài." Mạch Đông từ bên ngoài vội vàng tiến vào, bẩm báo.
An Thanh không có bất ngờ, "Mời các nàng đi chính điện, Tử Tô, giúp ta rửa mặt thay quần áo."
Lại nói tiếp, tình huống hậu viện của Dận Kỳ quả thật cũng không tính phức tạp, hiện có một trắc phúc tấn, hai cách cách, đều là lúc trước tuyển tú tiến vào, vốn còn có một cách cách, nhưng vừa vào hậu viện này không bao lâu liền nhiễm bệnh.
Trắc phúc tân Lưu Giai Thị, xuất thân Hán Quân Kỳ, phụ thân làm Huyện lệnh ở Lĩnh Nam, hiện có một nhi tử dưới gối, cũng là trưởng tử Hoằng Thăng của Dận Kỳ, vừa tròn một tuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai Cách Cách khác, một người xuất thân từ Qua Nhĩ Giai Thị của thế gia vọng tộc Mãn Châu, nhưng chức quan phụ thân không cao, trong nhà cũng không có thân thích trực thuộc đắc lực, người còn lại cũng xuất thân từ Hán Quân Kỳ, Bạch Giai Thị, phụ thân cũng là huyện lệnh địa phương.
Người được sủng ái nhất trong ba người là Lưu Giai Thị, nghe nói vừa sinh con không lâu, Dận Kỳ liền vội vàng dâng tấu thỉnh phong trắc phúc tấn cho nàng ta, nhất thời cũng không biết là mẹ quý nhờ con, hay là độc chiếm ân sủng.
Nhưng nhìn chung thì quan hệ của nhân viên hậu viện này không phức tạp, sau này cũng dễ quản lý hơn một chút.
Lúc An Thanh tới, ba người đã ở chính điện uống trà một hồi lâu.
Thấy Phúc Tấn tới, các nàng lập tức cung kính đứng lên.
"Thiếp thỉnh an Phúc Tấn."
An Thanh giơ tay lên, "Đều đứng lên đi."
Nàng ngồi ở vị trí đầu, đối với ba người phía dưới ngược lại là nhìn thấy rõ ràng, vị trí cách nàng gần nhất hẳn là trắc phúc tấn Lưu Giai Thị, mặc dù mặc một thân sườn xám, nhưng liếc mắt một cái có thể nhìn ra không phải nữ tử Mãn Châu, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một vẻ mềm mại như liễu yếu trong gió.
Thì ra Dận Kỳ thích kiểu như vậy nha, chậc chậc, ngược lại là một mỹ nhân hiếm thấy.
Nhưng mà, nàng vẫn ưa thích loại thanh tú hào phóng như Nghi phi, nếu như nhất định phải hỏi hai người bọn họ ai thẩm mỹ hơn, An Thanh có lẽ ngoài miệng sẽ nói mỗi người mỗi vẻ, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy mình hơn một bậc.
Về phần hai người khác, nàng nhất thời thật đúng là không phân rõ ai là Bạch Giai Thị, ai là Qua Nhĩ Giai Thị.
Nhưng cũng không có gì đáng ngại, tiếp theo ba người lần lượt tiến lên kính trà cho nàng, các nàng tự giới thiệu gia môn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro