Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Chương 37

2024-11-23 14:53:15

Thì ra người cao hơn một chút là Qua Nhĩ Giai Thị, người mặt tròn một chút là Bạch Giai Thị, hai người cũng rất thanh tú.

Ngày đầu tiên quan mới nhậm chức, cuối cùng An Thanh đã nhận diện khuôn mặt và tên của "đồng nghiệp".

Cuối cùng là đứa con duy nhất của Dận Kỳ là Hoằng Thăng dập đầu thỉnh an người mẹ kế là nàng.

Tiểu a ca lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, còn không biết đi đường, được nhũ mẫu ôm về phía trước thỉnh an An Thanh.

Gần hơn một chút, An Thanh mới phát hiện dáng vẻ xương cốt đứa nhỏ này nhìn không quá cứng rắn, nàng có lòng muốn hỏi nhũ mẫu vài câu, nhưng Lưu Giai Thị lại bày ra bộ dáng như lâm đại địch, không khỏi làm cho người ta cảm thấy có chút không thú vị.

Thôi, nàng vị đích ngạch nương này chỉ là cái tên mà thôi, tóm lại không cần nàng nuôi.

Nhưng nhìn đứa nhỏ này An Thanh không khỏi nghĩ đến tam ca ca của nàng, lúc trước tứ hôn không bao lâu, cha nàng đã tra được tình huống bên này của Dận Kỳ.

Khi tam ca ca của nàng biết Dận Kỳ có một trưởng tử, đã tủi thân thay nàng một trận, cứng rắn nói cái gì mà muội muội tốt của hắn dựa vào cái gì mà nuôi con cho người ta.

An Thanh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đâu cần nàng phải nuôi, người ta có ngạch nương.

Trắc Phúc Tấn là đã vào ngọc điệp hoàng gia, có thể tự mình nuôi hài tử.

Nhưng mà, cái này cũng đúng như ý của nàng, nuôi con vốn chính là chuyện rất phiền phức, bản thân cũng không muốn nuôi, huống chi là nuôi người khác.

An Thanh toàn bộ quá trình vẫn biểu hiện rất hiền lành, thưởng cho ba người và tiểu a ca vài thứ, xem như là lễ gặp mặt phúc tấn này cho.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tính cách của nàng luôn như vậy, giữ đạo ở chung thiện chí với người khác, cũng nguyện ý ném cành ô liu thân thiện ra trước, nhưng nếu cành ô liu này đối phương không muốn nhận, khiến nàng khó chịu, vậy nàng cũng không phải quả hồng mềm.

"Phúc Tấn, đây là một số sổ sách trước kia của viện chúng ta, xin ngài xem qua."

Lưu trắc phúc tấn bảo cung nữ bên cạnh nâng lên một chồng sổ sách, trước đó hậu viện này vẫn luôn là nàng ta quản gia, trước đây trong viện này không có phúc tấn, quyền quản gia vẫn luôn ở trong tay Lưu trắc phúc tấn, phúc tấn này vào cửa, nàng ta tất nhiên nên giao quyền quản gia ra.

An Thanh khẽ "Ừ" một tiếng, ra hiệu Tử Tô nhận lấy sổ sách.

Lưu trắc phúc tấn giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, hoảng sợ nói: "Kính xin phúc tấn thứ tội, thiếp thân bởi vì thuở nhỏ đã quen thuộc Hán văn, Mãn văn tuy cũng tinh thông, nhưng lúc trước ở nhà vẫn là Hán văn dùng nhiều hơn một chút, cho nên sổ sách này đều là dùng Hán văn ký."

Mọi người đều biết, nữ tử Bát Kỳ của quý tộc Mãn Châu, từ nhỏ đã phải học ba ngôn ngữ Mãn Mông Hán, đây là chương trình học bắt buộc của các nàng.

Nhưng so sánh mà nói, con cháu quý tộc Mông Cổ bên kia chỉ học hai loại ngôn ngữ Mãn Mông, tiếng Hán có thể biết nói chút, nhưng trên giấy mực viết nhất định là không tinh thông, như Thái hậu cùng phi tần Mông Cổ trong cung đều là như thế.

Hiện trường một mảnh im lặng, hai người phía dưới ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Lưu trắc phúc tấn này là đang cùng An Thanh ganh đua tranh giành.

Hoặc là nói, nàng ta đang cố ý chọc giận An Thanh.

Khang Hi tôn sùng Hán học, cho nên mặc kệ là chủ tử các cung trong hậu cung, hay là các vị hoàng tử công chúa, phàm là người am hiểu một chút, người nào không phải vì vậy mà đắc chí, tựa hồ cảm thấy bởi vậy có thể cao hơn người khác một bậc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Số ký tự: 0