Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 41
2024-11-23 14:53:15
Nghe nói chỉ ít hơn đồ cưới của Thái tử phi mười mấy gánh, so với Đại Phúc Tấn, Tam Phúc Tấn và Tứ Phúc Tấn trước đó còn nhiều hơn, hơn nữa, mỗi gánh cũng tương đối phong phú, tuyệt đối không có bất kỳ ý tứ giả vờ giả vịt.
Nhưng mà, dựa theo gia thế mà xem, Ngũ Phúc Tấn là đích nữ nhà Vương gia Mông Cổ, thân phận tự nhiên cũng quý trọng hơn một chút, mặc dù so với hoàng tử phúc tấn khác thì nhiều hơn một chút nhưng cũng là nói qua được.
Lại nói, người ta dám khiêng vào như vậy, trước đó tất nhiên cũng là trải qua Hoàng Thượng chấp thuận, về tình về lý, người bên ngoài tự nhiên cũng không thể chỉ trích.
"Viện kia tình huống như thế nào, đều đã nghe ngóng được chưa?"
Trong Đông Phối Điện, Lưu trắc phúc tấn đang cau mày hỏi tiểu thái giám đang quỳ phía dưới chờ trả lời.
Tiểu thái giám cúi đầu: "Bẩm chủ tử, nô tài vừa mới đi dạo một vòng cửa chính viện, vẫn không tìm được cơ hội tới gần, nhưng nghe động tĩnh bên trong, hẳn là đang thu dọn đồ đạc."
"Thu dọn đồ đạc?" Lưu trắc phúc tấn lẩm bẩm nói, "Thu dọn cái gì mà có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, nghe giống như là người trong viện đều phát động hết vậy."
Tiểu thái giám nào biết đâu, vì thế chỉ cúi đầu không dám đáp lời.
Thụy Quyên vừa vặn đi vào đưa nước trà, tay bưng chén trà không khỏi dừng lại.
Nàng ta cũng đoán được một hai, nhưng nghĩ đến ngày hôm trước Phúc Tấn mang đồ cưới vào, Lưu trắc phúc tấn nổi giận một trận, liền quyết định không đụng vào quả bom này.
Cũng bớt được việc rắc rối.
Nhưng mà, nàng ta không nói cũng không có nghĩa là người khác không nói, Triệu ma ma ở bên cạnh đột nhiên như nhớ tới cái gì, nói: "Sẽ không phải là thu xếp đồ cưới đó chứ, ngày thứ hai tân phụ vào cửa, ngoại trừ chuyện này cũng không có chuyện khác."
Lưu trắc phúc tấn nghe vậy, sắc mặt quả nhiên liền đen lại, nâng tay cầm lấy chén trà trên bàn đập vào trước người tiểu thái giám.
Nước trà nóng hổi bắn tung tóe trên tay tiểu thái giám, thân thể tiểu thái giám run lên, cứ thế cắn chặt răng mới không kêu ra tiếng.
Đáy mắt Thụy Quyên hiện lên một tia ám sắc, ngoài miệng vẫn khuyên nhủ: "Chủ tử bớt giận, đừng tức giận làm hỏng thân thể của mình."
Nàng ta phất phất tay ra hiệu tiểu thái giám đi ra ngoài trước.
Tiểu thái giám hiểu ý, lập tức đứng dậy lui ra ngoài, trước khi rời đi còn mịt mờ mà hướng về phía Thụy Quyên đưa một ánh mắt cảm kích.
Triệu ma ma thu hết tất cả vào mắt, bĩu môi, nghĩ thầm nàng ta thật biết thu mua lòng người.
Thụy Quyên lại không quan tâm đến Triệu ma ma, tiếp tục kiên nhẫn khuyên: "Chủ tử, ngài biết đấy, gia chú trọng nhất là quy củ, Phúc Tấn này vừa mới vào cửa, nếu như gia biết ngài ở trong viện nổi giận, chắc chắn sẽ cho rằng ngài bất kính với Phúc Tấn, như vậy cũng không tốt cho ngài và tiểu a ca."
Dứt lời, nàng ta lại bổ sung một câu: "Ngài ngẫm lại Tiền cách cách trước đó."
Nghe thấy Tiền cách cách, thần sắc Lưu trắc phúc tấn cứng đờ, dường như muốn buông lỏng.
Thụy Quyên thấy thế, trong lòng không khỏi thả lỏng, có thể nghe vào là được rồi.
Về phần vì sao nhắc tới Tiền cách cách này liền có thể khiến Lưu trắc phúc tấn có kiêng kị, việc này quả thật có một đoạn nguyên nhân.
Tiền cách cách này là tú nữ cùng nhóm với Bạch Giai Thị, hai người cũng cùng nhau tới hậu viện này.
Lúc trước Tiền cách cách ỷ vào thừa sủng mấy lần, liền bắt đầu càng ngày càng kiêu căng ngông cuồng, sau khi Nghi phi nương nương biết được, phái cung nữ bên cạnh đến răn dạy một phen, ai ngờ Tiền cách cách chẳng những không biết thu liễm, ngược lại sau khi cung nữ rồi đi, ở trong viện nổi giận.
Sau khi gia biết được việc này, liền phát hỏa một trận thật lớn, trực tiếp cấm túc Tiền cách cách, nói nàng ta ngỗ nghịch trưởng bối, không có quy củ, từ đó về sau không có đi vào phòng nàng ta nữa.
Nhưng mà, dựa theo gia thế mà xem, Ngũ Phúc Tấn là đích nữ nhà Vương gia Mông Cổ, thân phận tự nhiên cũng quý trọng hơn một chút, mặc dù so với hoàng tử phúc tấn khác thì nhiều hơn một chút nhưng cũng là nói qua được.
Lại nói, người ta dám khiêng vào như vậy, trước đó tất nhiên cũng là trải qua Hoàng Thượng chấp thuận, về tình về lý, người bên ngoài tự nhiên cũng không thể chỉ trích.
"Viện kia tình huống như thế nào, đều đã nghe ngóng được chưa?"
Trong Đông Phối Điện, Lưu trắc phúc tấn đang cau mày hỏi tiểu thái giám đang quỳ phía dưới chờ trả lời.
Tiểu thái giám cúi đầu: "Bẩm chủ tử, nô tài vừa mới đi dạo một vòng cửa chính viện, vẫn không tìm được cơ hội tới gần, nhưng nghe động tĩnh bên trong, hẳn là đang thu dọn đồ đạc."
"Thu dọn đồ đạc?" Lưu trắc phúc tấn lẩm bẩm nói, "Thu dọn cái gì mà có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, nghe giống như là người trong viện đều phát động hết vậy."
Tiểu thái giám nào biết đâu, vì thế chỉ cúi đầu không dám đáp lời.
Thụy Quyên vừa vặn đi vào đưa nước trà, tay bưng chén trà không khỏi dừng lại.
Nàng ta cũng đoán được một hai, nhưng nghĩ đến ngày hôm trước Phúc Tấn mang đồ cưới vào, Lưu trắc phúc tấn nổi giận một trận, liền quyết định không đụng vào quả bom này.
Cũng bớt được việc rắc rối.
Nhưng mà, nàng ta không nói cũng không có nghĩa là người khác không nói, Triệu ma ma ở bên cạnh đột nhiên như nhớ tới cái gì, nói: "Sẽ không phải là thu xếp đồ cưới đó chứ, ngày thứ hai tân phụ vào cửa, ngoại trừ chuyện này cũng không có chuyện khác."
Lưu trắc phúc tấn nghe vậy, sắc mặt quả nhiên liền đen lại, nâng tay cầm lấy chén trà trên bàn đập vào trước người tiểu thái giám.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nước trà nóng hổi bắn tung tóe trên tay tiểu thái giám, thân thể tiểu thái giám run lên, cứ thế cắn chặt răng mới không kêu ra tiếng.
Đáy mắt Thụy Quyên hiện lên một tia ám sắc, ngoài miệng vẫn khuyên nhủ: "Chủ tử bớt giận, đừng tức giận làm hỏng thân thể của mình."
Nàng ta phất phất tay ra hiệu tiểu thái giám đi ra ngoài trước.
Tiểu thái giám hiểu ý, lập tức đứng dậy lui ra ngoài, trước khi rời đi còn mịt mờ mà hướng về phía Thụy Quyên đưa một ánh mắt cảm kích.
Triệu ma ma thu hết tất cả vào mắt, bĩu môi, nghĩ thầm nàng ta thật biết thu mua lòng người.
Thụy Quyên lại không quan tâm đến Triệu ma ma, tiếp tục kiên nhẫn khuyên: "Chủ tử, ngài biết đấy, gia chú trọng nhất là quy củ, Phúc Tấn này vừa mới vào cửa, nếu như gia biết ngài ở trong viện nổi giận, chắc chắn sẽ cho rằng ngài bất kính với Phúc Tấn, như vậy cũng không tốt cho ngài và tiểu a ca."
Dứt lời, nàng ta lại bổ sung một câu: "Ngài ngẫm lại Tiền cách cách trước đó."
Nghe thấy Tiền cách cách, thần sắc Lưu trắc phúc tấn cứng đờ, dường như muốn buông lỏng.
Thụy Quyên thấy thế, trong lòng không khỏi thả lỏng, có thể nghe vào là được rồi.
Về phần vì sao nhắc tới Tiền cách cách này liền có thể khiến Lưu trắc phúc tấn có kiêng kị, việc này quả thật có một đoạn nguyên nhân.
Tiền cách cách này là tú nữ cùng nhóm với Bạch Giai Thị, hai người cũng cùng nhau tới hậu viện này.
Lúc trước Tiền cách cách ỷ vào thừa sủng mấy lần, liền bắt đầu càng ngày càng kiêu căng ngông cuồng, sau khi Nghi phi nương nương biết được, phái cung nữ bên cạnh đến răn dạy một phen, ai ngờ Tiền cách cách chẳng những không biết thu liễm, ngược lại sau khi cung nữ rồi đi, ở trong viện nổi giận.
Sau khi gia biết được việc này, liền phát hỏa một trận thật lớn, trực tiếp cấm túc Tiền cách cách, nói nàng ta ngỗ nghịch trưởng bối, không có quy củ, từ đó về sau không có đi vào phòng nàng ta nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro