Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 40
2024-11-23 14:53:15
Cà chua là thực vật nhóm cà, bộ rễ phát triển, nếu như muốn giai đoạn sau kết quả tốt, vậy trước hết phải để bộ rễ của nó càng phát triển, lớn lên càng khỏe mạnh mới được.
Nhưng trồng trong chậu hoa, nhất định sẽ tạo thành hạn chế nhất định đối với sự sinh trưởng bộ rễ của nó, hơn nữa đồ vật trong cung luôn luôn chú ý tinh xảo, chậu hoa của thực vật tự nhiên sẽ không lớn, tự nhiên không có tốt bằng trồng trong đất.
Mấy chậu cà chua mà Dận Kỳ đưa tới hẳn là do Phụng Thần Uyển Hoa Phòng tỉ mỉ bồi dưỡng ra, mọc rất khả quan, lúc này nhìn thấy đã sắp bắt đầu mọc lá thật rồi, qua ít ngày nữa là có thể dời vào trong đất.
An Thanh dặn dò người hầu cẩn thận đem chậu hoa chuyển đến hành lang Tây Noãn Các, trong viện vừa vặn có một tiểu thái giám trước đó làm việc ở Phụng Thần Uyển Hoa Phòng, liền tạm thời giao cho hắn đến trông quản.
Thấy buổi chiều không có chuyện gì quan trọng khác, Tử Tô lấy ra tờ đơn của hồi môn, bắt đầu cùng An Thanh đối chiếu nhập kho.
Đồ cưới là một ngày trước ngày đại hôn đưa tới, cộng với sính lễ hoàng gia đem đến ngày hạ sính, bày đầy một cái viện.
Trong những đồ cưới này ngoại trừ quần áo trang sức, lớn thì có hòm, nhỏ thì có khăn tay, giá nến, xà bông các loại vật dụng hàng ngày, thật sự là mọi mặt đều có.
Ngoài ra, trong hồi môn còn có ngân phiếu và ngân lượng, ngay cả thỏi bạc và vàng lá dùng để khen thưởng cho người khác cũng chuẩn bị một hộp.
Khiến An Thanh bất ngờ nhất chính là, lại còn có một số điền trang và cửa hiệu ở kinh thành, là thánh chỉ tứ hôn sau khi hạ xuống, cha và a nương nàng đặc biệt sai người tới đặt mua, thậm chí còn đặt mua cho nàng một tòa nhà tam tiến ở ngoại thành.
Lúc trước khi a nương đưa danh sách của hồi môn cho An Thanh xem, nàng liền ngây người tại chỗ, thậm chí còn ngơ ngác hỏi a nương nàng, không phải là vụng trộm móc sạch của cải nhà bọn họ rồi chứ, chọc a nương nàng dở khóc dở cười.
An Thanh mơ hồ biết được thời nhà Thanh thịnh hành phong cách hậu gả, nhưng lại không nghĩ tới sẽ có nhiều như vậy.
Đương nhiên, nàng cũng không phải là kẻ ngốc, biết sở dĩ có thể phong phú như vậy, nhất định là bởi vì cha nương nàng thương nàng.
Tất cả đồ vật đều chất đống trong nhà kho, tất cả mọi thứ cần được phân loại, sắp xếp và cất giữ, sau đó ghi vào sổ.
An Thanh đứng ở cửa nhìn liền biết là công trình lớn, vì thế để Tử Tô gọi thêm mấy người tới, để nàng ấy an bài phân chia công việc.
Tử Tô đi theo An Thanh lâu như vậy, lại còn là đại quản gia của nàng, làm việc tự nhiên là cực kỳ dứt khoát lưu loát, rất nhanh liền điều phối mọi người làm việc.
Chính điện động tĩnh như vậy, Đông Tây Phối Điện cách đó không xa tự nhiên không có khả năng nghe không được.
Trong Tây Phối Điện, Qua Nhĩ Giai Thị và Bạch Giai Thị đều nghe tiếng đi ra khỏi phòng.
"Là động tĩnh trong viện Phúc Tấn, đây là đang làm gì?" Bạch Giai Thị được cung nữ thân cận đỡ, ôm đầu nhìn về phía chính điện.
Qua Nhĩ Giai Thị trầm tư một lúc, "Hẳn là đang bận thu xếp đồ cưới."
Bạch Giai Thị bĩu môi, trong lời nói khó nén được hâm mộ: "Cũng đúng, nhiều đồ cưới như vậy, cũng phải sắp xếp cho cẩn thận."
Nào giống các nàng, lúc trước chỉ là một bọc quần áo nhỏ vào cung, đừng nói đồ cưới gì đó, bạc trên người cũng không mang được bao nhiêu.
Qua Nhĩ Giai Thị lại không tiếp lời nàng ta, Phúc Tấn là chính thê cưới hỏi đàng hoàng, tất nhiên các nàng không so được, đây chính là số mệnh con người, hâm mộ không được.
Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh tượng đồ cưới như nước chảy ngày hôm trước lục tục được mang vào, tơ lụa, áo khoác lông chồn, dụng cụ bày biện, còn có trang sức đá quý mã não vàng bạc châu báu tràn đầy mấy hộp.
Lúc ấy trong cung có không biết bao nhiêu người nhìn mà nóng mắt, lại không biết bao nhiêu người ghen tị.
Nhưng trồng trong chậu hoa, nhất định sẽ tạo thành hạn chế nhất định đối với sự sinh trưởng bộ rễ của nó, hơn nữa đồ vật trong cung luôn luôn chú ý tinh xảo, chậu hoa của thực vật tự nhiên sẽ không lớn, tự nhiên không có tốt bằng trồng trong đất.
Mấy chậu cà chua mà Dận Kỳ đưa tới hẳn là do Phụng Thần Uyển Hoa Phòng tỉ mỉ bồi dưỡng ra, mọc rất khả quan, lúc này nhìn thấy đã sắp bắt đầu mọc lá thật rồi, qua ít ngày nữa là có thể dời vào trong đất.
An Thanh dặn dò người hầu cẩn thận đem chậu hoa chuyển đến hành lang Tây Noãn Các, trong viện vừa vặn có một tiểu thái giám trước đó làm việc ở Phụng Thần Uyển Hoa Phòng, liền tạm thời giao cho hắn đến trông quản.
Thấy buổi chiều không có chuyện gì quan trọng khác, Tử Tô lấy ra tờ đơn của hồi môn, bắt đầu cùng An Thanh đối chiếu nhập kho.
Đồ cưới là một ngày trước ngày đại hôn đưa tới, cộng với sính lễ hoàng gia đem đến ngày hạ sính, bày đầy một cái viện.
Trong những đồ cưới này ngoại trừ quần áo trang sức, lớn thì có hòm, nhỏ thì có khăn tay, giá nến, xà bông các loại vật dụng hàng ngày, thật sự là mọi mặt đều có.
Ngoài ra, trong hồi môn còn có ngân phiếu và ngân lượng, ngay cả thỏi bạc và vàng lá dùng để khen thưởng cho người khác cũng chuẩn bị một hộp.
Khiến An Thanh bất ngờ nhất chính là, lại còn có một số điền trang và cửa hiệu ở kinh thành, là thánh chỉ tứ hôn sau khi hạ xuống, cha và a nương nàng đặc biệt sai người tới đặt mua, thậm chí còn đặt mua cho nàng một tòa nhà tam tiến ở ngoại thành.
Lúc trước khi a nương đưa danh sách của hồi môn cho An Thanh xem, nàng liền ngây người tại chỗ, thậm chí còn ngơ ngác hỏi a nương nàng, không phải là vụng trộm móc sạch của cải nhà bọn họ rồi chứ, chọc a nương nàng dở khóc dở cười.
An Thanh mơ hồ biết được thời nhà Thanh thịnh hành phong cách hậu gả, nhưng lại không nghĩ tới sẽ có nhiều như vậy.
Đương nhiên, nàng cũng không phải là kẻ ngốc, biết sở dĩ có thể phong phú như vậy, nhất định là bởi vì cha nương nàng thương nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả đồ vật đều chất đống trong nhà kho, tất cả mọi thứ cần được phân loại, sắp xếp và cất giữ, sau đó ghi vào sổ.
An Thanh đứng ở cửa nhìn liền biết là công trình lớn, vì thế để Tử Tô gọi thêm mấy người tới, để nàng ấy an bài phân chia công việc.
Tử Tô đi theo An Thanh lâu như vậy, lại còn là đại quản gia của nàng, làm việc tự nhiên là cực kỳ dứt khoát lưu loát, rất nhanh liền điều phối mọi người làm việc.
Chính điện động tĩnh như vậy, Đông Tây Phối Điện cách đó không xa tự nhiên không có khả năng nghe không được.
Trong Tây Phối Điện, Qua Nhĩ Giai Thị và Bạch Giai Thị đều nghe tiếng đi ra khỏi phòng.
"Là động tĩnh trong viện Phúc Tấn, đây là đang làm gì?" Bạch Giai Thị được cung nữ thân cận đỡ, ôm đầu nhìn về phía chính điện.
Qua Nhĩ Giai Thị trầm tư một lúc, "Hẳn là đang bận thu xếp đồ cưới."
Bạch Giai Thị bĩu môi, trong lời nói khó nén được hâm mộ: "Cũng đúng, nhiều đồ cưới như vậy, cũng phải sắp xếp cho cẩn thận."
Nào giống các nàng, lúc trước chỉ là một bọc quần áo nhỏ vào cung, đừng nói đồ cưới gì đó, bạc trên người cũng không mang được bao nhiêu.
Qua Nhĩ Giai Thị lại không tiếp lời nàng ta, Phúc Tấn là chính thê cưới hỏi đàng hoàng, tất nhiên các nàng không so được, đây chính là số mệnh con người, hâm mộ không được.
Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh tượng đồ cưới như nước chảy ngày hôm trước lục tục được mang vào, tơ lụa, áo khoác lông chồn, dụng cụ bày biện, còn có trang sức đá quý mã não vàng bạc châu báu tràn đầy mấy hộp.
Lúc ấy trong cung có không biết bao nhiêu người nhìn mà nóng mắt, lại không biết bao nhiêu người ghen tị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro