Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 44
2024-11-23 14:53:15
Hắn vừa nói ra lời này, trong nháy mắt nhận được sự đồng tình của mấy sư huynh ở đây, đều biểu thị chính mình cũng gặp phải loại chuyện này, còn nhất trí cảm thấy mình rất ủy khuất.
Cuối cùng vẫn là một sư tỷ cùng tổ không nhìn được, lôi kéo mấy người đàn ông thẳng thắn, khuyên can một phen mới khiến mấy người ý thức được vấn đề ở đâu.
Nữ sinh hỏi ý kiến của ngươi không phải khách khí, mà là muốn thương lượng với ngươi, mà ngươi trả lời lại ném vấn đề trở về, đổi lại là ai sẽ vui được chứ.
Nhưng An Thanh lại khác, nàng thật sự chỉ khách sáo một chút, thấy hắn nói như vậy, liền thật sự không hề cố kỵ mà sắp xếp.
Hơn nữa, quan hệ của bọn họ đơn thuần hơn nhiều so với bạn trai bạn gái, tự nhiên không có nhiều vòng vo như vậy.
Cung nữ bưng nước ấm và khăn tới, sau khi Dận Kỳ rửa tay xong, đi tới ngồi trên nhuyễn tháp ở bên cạnh.
Ngự thiện trà phòng phụ trách toàn bộ đồ ăn của a ca, tất nhiên là cần chút thời gian truyền thiện, An Thanh an bài thỏa đáng xong, cũng ngồi xuống một bên nhuyễn tháp khác.
Giữa hai người cách một cái bàn.
Dận Kỳ thấy giữa lông mày nàng hiện ra chút mệt mỏi, mở miệng quan tâm hỏi: "Buổi trưa không nghỉ ngơi sao?"
An Thanh dừng lại, không biết vì sao hắn đột nhiên hỏi việc này, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Nghỉ ngơi một chút, nhưng buổi chiều còn có việc bận, không dám ngủ quá lâu."
Dận Kỳ khẽ gật đầu, ra hiệu mình đã biết, tiếp theo liền không nói nữa.
Lại nói tiếp, tuy tối hôm qua hai người vừa lăn giường, nhưng quan hệ thực sự chưa nói tới quen thuộc, tính toán đâu ra đấy cũng mới quen biết hai ngày mà thôi, lúc này trong phòng chỉ có hai người, không khỏi có chút lúng túng tẻ nhạt.
Nhưng mặc kệ tối hôm qua hay hôm nay, An Thanh đều có thể cảm nhận được Dận Kỳ người này coi như săn sóc, lúc hai người ở riêng, hắn hình như là sợ nàng cảm thấy bị lạnh nhạt, mỗi lần đều sẽ chủ động tìm chút đề tài để trò chuyện.
Hắn thậm chí còn có chút không giỏi ăn nói, có thể tìm chủ đề đa phần chính là "Ăn rồi sao", "Ngủ chưa", "Có phải là không thoải mái hay không" các loại, cơ bản thuộc về trả lời một câu là có thể kết thúc câu chuyện, tựa như lúc này.
An Thanh cũng không phải loại người không biết tốt xấu, không tiếp tục làm khó hắn nữa, bắt đầu chủ động tìm đề tài, bầu không khí sôi nổi lên.
Về phần đề tài gì, nàng cũng lười nói nhiều về những chuyện có hay không, trực tiếp kể lại buổi chiều mình đã làm những gì, gặp hạ nhân trong viện, thuận tiện liền nói cảm ơn chuyện chọn người cho viện mình, đương nhiên, còn có chuyện Lưu Giai Thị tới thỉnh an, lải nhải nói một hồi.
Nàng làm vậy là để làm sôi nổi bầu không khí, cũng có thành phần báo cáo công việc, dù sao bây giờ chiếm tên tuổi Phúc Tấn của người ta.
Nhưng mà, báo cáo công việc như thế nào cũng phải chú ý, đầu tiên phải chú ý chính là chủ thứ rõ ràng, chủ yếu là biểu hiện năng lực quản gia của mình, cùng với thái độ khoan hậu đối với thiếp thất của hắn, đương nhiên, cái này không thể nói thẳng, phải để cho đối phương hiểu ý mới được, cũng tương đương khảo nghiệm nghệ thuật nói chuyện của An Thanh.
Tiếp theo, chính là phải hợp ý, khen nhi tử độc đinh của Dận Kỳ, cùng sủng thiếp Lưu trắc phúc tấn của hắn, tiện thể còn nhắc đến hai vị cách cách Qua Nhĩ Giai Thị và Bạch Giai Thị, nhưng khen người cũng phải chú trọng phương thức phương pháp, phải nói rõ ràng mới được.
Ví dụ như ——
"Tiểu a ca khoẻ mạnh kháu khỉnh, rất đáng yêu, mặt mũi có thể nhìn ra, lớn lên giống gia."
"Lưu Giai Thị cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, thật sự là một nữ tử tài tình đều tốt, rất giỏi."
"Không ngờ nữ hồng của Qua Nhĩ Giai Thị lại tốt như vậy, nàng tặng ta một cái khăn, phía trên Hỉ Thước thật sự là thêu rất sống động."
"Bạch Giai Thị tính tình hoạt bát lanh lẹ, nói chuyện khéo léo, hài hước, là một người đáng yêu."
"..."
Cuối cùng vẫn là một sư tỷ cùng tổ không nhìn được, lôi kéo mấy người đàn ông thẳng thắn, khuyên can một phen mới khiến mấy người ý thức được vấn đề ở đâu.
Nữ sinh hỏi ý kiến của ngươi không phải khách khí, mà là muốn thương lượng với ngươi, mà ngươi trả lời lại ném vấn đề trở về, đổi lại là ai sẽ vui được chứ.
Nhưng An Thanh lại khác, nàng thật sự chỉ khách sáo một chút, thấy hắn nói như vậy, liền thật sự không hề cố kỵ mà sắp xếp.
Hơn nữa, quan hệ của bọn họ đơn thuần hơn nhiều so với bạn trai bạn gái, tự nhiên không có nhiều vòng vo như vậy.
Cung nữ bưng nước ấm và khăn tới, sau khi Dận Kỳ rửa tay xong, đi tới ngồi trên nhuyễn tháp ở bên cạnh.
Ngự thiện trà phòng phụ trách toàn bộ đồ ăn của a ca, tất nhiên là cần chút thời gian truyền thiện, An Thanh an bài thỏa đáng xong, cũng ngồi xuống một bên nhuyễn tháp khác.
Giữa hai người cách một cái bàn.
Dận Kỳ thấy giữa lông mày nàng hiện ra chút mệt mỏi, mở miệng quan tâm hỏi: "Buổi trưa không nghỉ ngơi sao?"
An Thanh dừng lại, không biết vì sao hắn đột nhiên hỏi việc này, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Nghỉ ngơi một chút, nhưng buổi chiều còn có việc bận, không dám ngủ quá lâu."
Dận Kỳ khẽ gật đầu, ra hiệu mình đã biết, tiếp theo liền không nói nữa.
Lại nói tiếp, tuy tối hôm qua hai người vừa lăn giường, nhưng quan hệ thực sự chưa nói tới quen thuộc, tính toán đâu ra đấy cũng mới quen biết hai ngày mà thôi, lúc này trong phòng chỉ có hai người, không khỏi có chút lúng túng tẻ nhạt.
Nhưng mặc kệ tối hôm qua hay hôm nay, An Thanh đều có thể cảm nhận được Dận Kỳ người này coi như săn sóc, lúc hai người ở riêng, hắn hình như là sợ nàng cảm thấy bị lạnh nhạt, mỗi lần đều sẽ chủ động tìm chút đề tài để trò chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn thậm chí còn có chút không giỏi ăn nói, có thể tìm chủ đề đa phần chính là "Ăn rồi sao", "Ngủ chưa", "Có phải là không thoải mái hay không" các loại, cơ bản thuộc về trả lời một câu là có thể kết thúc câu chuyện, tựa như lúc này.
An Thanh cũng không phải loại người không biết tốt xấu, không tiếp tục làm khó hắn nữa, bắt đầu chủ động tìm đề tài, bầu không khí sôi nổi lên.
Về phần đề tài gì, nàng cũng lười nói nhiều về những chuyện có hay không, trực tiếp kể lại buổi chiều mình đã làm những gì, gặp hạ nhân trong viện, thuận tiện liền nói cảm ơn chuyện chọn người cho viện mình, đương nhiên, còn có chuyện Lưu Giai Thị tới thỉnh an, lải nhải nói một hồi.
Nàng làm vậy là để làm sôi nổi bầu không khí, cũng có thành phần báo cáo công việc, dù sao bây giờ chiếm tên tuổi Phúc Tấn của người ta.
Nhưng mà, báo cáo công việc như thế nào cũng phải chú ý, đầu tiên phải chú ý chính là chủ thứ rõ ràng, chủ yếu là biểu hiện năng lực quản gia của mình, cùng với thái độ khoan hậu đối với thiếp thất của hắn, đương nhiên, cái này không thể nói thẳng, phải để cho đối phương hiểu ý mới được, cũng tương đương khảo nghiệm nghệ thuật nói chuyện của An Thanh.
Tiếp theo, chính là phải hợp ý, khen nhi tử độc đinh của Dận Kỳ, cùng sủng thiếp Lưu trắc phúc tấn của hắn, tiện thể còn nhắc đến hai vị cách cách Qua Nhĩ Giai Thị và Bạch Giai Thị, nhưng khen người cũng phải chú trọng phương thức phương pháp, phải nói rõ ràng mới được.
Ví dụ như ——
"Tiểu a ca khoẻ mạnh kháu khỉnh, rất đáng yêu, mặt mũi có thể nhìn ra, lớn lên giống gia."
"Lưu Giai Thị cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, thật sự là một nữ tử tài tình đều tốt, rất giỏi."
"Không ngờ nữ hồng của Qua Nhĩ Giai Thị lại tốt như vậy, nàng tặng ta một cái khăn, phía trên Hỉ Thước thật sự là thêu rất sống động."
"Bạch Giai Thị tính tình hoạt bát lanh lẹ, nói chuyện khéo léo, hài hước, là một người đáng yêu."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro