Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 45
2024-11-23 14:53:15
An Thanh tự nhận là biểu hiện cũng không tệ lắm, hôm nay hẳn là nói tới tâm khảm của Dận Kỳ, không chỉ cường điệu khen sủng thiếp và nhi tử của hắn, còn biểu hiện bầu không khí hài hòa giữa thê thiếp ở hậu viện, đổi lại là ai cũng sẽ rất hài lòng mới đúng.
Dận Kỳ nhìn tiểu cô nương trước mặt đang nói chuyện, mặt mày cong cong, đáy mắt cũng không khỏi nhiễm lên nụ cười.
Bạch Giai Thị có phải là một diệu nhân hay không, hắn không có ấn tượng gì, dù sao mấy người trong miệng An Thanh miêu tả, đều có dáng vẻ khác xa so với ấn tượng của hắn.
Nhưng theo Dận Kỳ, An Thanh lại là một diệu nhân khó có được, giống như mặc kệ là người hay chuyện gì, từ trong miệng nàng nói ra, đều sinh động như thật, khiến người ta mê mẩn.
Nhất là khi nàng nói chuyện, mặc dù nhìn quy củ có lễ, nhưng trên người lại không có loại cảm giác câu nệ trầm trọng của nữ tử trong cung, một cái nhăn mày một nụ cười đều tràn đầy sức sống, nhìn làm cho lòng người rất là thoải mái.
Đây đại khái là phong thái đặc biệt của nữ tử trên thảo nguyên.
Có lẽ Hoàng mã ma cùng Hàm Phúc Cung nương nương lúc tuổi còn trẻ cũng từng như vậy, chỉ là ở thâm cung này tra tấn nửa đời sau, sớm đã bị mài phẳng.
Chỉ là... Dận Kỳ nhìn An Thanh trước mặt, giống như nghĩ tới điều gì, buột miệng nói: "Nàng thật sự cảm thấy Lưu Giai Thị tài giỏi?"
An Thanh ngẩn người, lập tức cảnh giác, tình huống gì vậy, biểu hiện vừa rồi của nàng ra sức như thế, hắn vẫn không yên lòng về mình?
Nàng cân nhắc câu từ: "Tất nhiên là thật, nàng thi từ ca phú há miệng liền làm được, cầm kỳ thư họa cũng đều tinh thông, nữ tử có bản lãnh như vậy, dù sao ta cũng chưa từng gặp được mấy người."
Thông qua buổi chiều ở chung ngắn ngủi, không nói đến những thứ khác, bản lĩnh văn học vững chắc của Lưu Giai Thị còn rất dễ nhận ra, dù sao nàng ta cũng lấy không ít trích dẫn kinh điển, mặc dù có phần khoe khoang.
Dận Kỳ thấy vẻ mặt nàng chân thành, không giống làm bộ, trầm ngâm suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nàng... Sẽ hâm mộ sao?"
An Thanh trừng mắt nhìn, còn hỏi nữa?
Khá lắm, người này rất có tư thế hỏi tới cùng.
"Có thưởng thức, nhưng còn chưa nói tới hâm mộ." Nàng thành thật trả lời.
Dận Kỳ nhíu mày, có chút khó hiểu: "Nói như thế nào?"
An Thanh nhún vai, nàng quá rõ ràng đức hạnh của mình là gì, đời trước chính là sinh viên khoa học tự nhiên, thật sự là học không được những thi từ ca phú kia, càng sẽ không hâm mộ cái gì, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, nàng đối với lĩnh vực của mình vẫn là rất tự tin.
"Người ai cũng có sở trường riêng, ta làm gì phải lấy sở trường của mình so sánh với sở trường của người khác, đây không phải tự tìm phiền não sao, chỉ cần ta không so với bọn họ là được rồi."
Hơn nữa, cách sống của một người một khác, nàng sẽ thừa nhận và thưởng thức sự ưu tú của người khác, nhưng cũng sẽ nhìn thẳng vào ưu điểm của bản thân, không xung đột.
Không biết Dận Kỳ nghĩ như thế nào, sau khi nghe nói như thế đột nhiên trầm mặc, hắn cụp mắt xuống, thần sắc khó phân biệt.
An Thanh không hiểu ra sao, tinh tế hồi tưởng lời nói trước đó, tự cảm thấy cũng không có vấn đề gì.
"Nếu như người bên ngoài muốn nàng so thì sao?" Ánh mắt Dận Kỳ thăm thẳm, một đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ đăm chiêu.
An Thanh giật mình, trong lòng hơi cân nhắc, đột nhiên hiểu ra được đôi chút.
Lời này của hắn hiển nhiên không phải hướng về phía nàng, hẳn là hỏi chính hắn.
Dận Kỳ nhìn tiểu cô nương trước mặt đang nói chuyện, mặt mày cong cong, đáy mắt cũng không khỏi nhiễm lên nụ cười.
Bạch Giai Thị có phải là một diệu nhân hay không, hắn không có ấn tượng gì, dù sao mấy người trong miệng An Thanh miêu tả, đều có dáng vẻ khác xa so với ấn tượng của hắn.
Nhưng theo Dận Kỳ, An Thanh lại là một diệu nhân khó có được, giống như mặc kệ là người hay chuyện gì, từ trong miệng nàng nói ra, đều sinh động như thật, khiến người ta mê mẩn.
Nhất là khi nàng nói chuyện, mặc dù nhìn quy củ có lễ, nhưng trên người lại không có loại cảm giác câu nệ trầm trọng của nữ tử trong cung, một cái nhăn mày một nụ cười đều tràn đầy sức sống, nhìn làm cho lòng người rất là thoải mái.
Đây đại khái là phong thái đặc biệt của nữ tử trên thảo nguyên.
Có lẽ Hoàng mã ma cùng Hàm Phúc Cung nương nương lúc tuổi còn trẻ cũng từng như vậy, chỉ là ở thâm cung này tra tấn nửa đời sau, sớm đã bị mài phẳng.
Chỉ là... Dận Kỳ nhìn An Thanh trước mặt, giống như nghĩ tới điều gì, buột miệng nói: "Nàng thật sự cảm thấy Lưu Giai Thị tài giỏi?"
An Thanh ngẩn người, lập tức cảnh giác, tình huống gì vậy, biểu hiện vừa rồi của nàng ra sức như thế, hắn vẫn không yên lòng về mình?
Nàng cân nhắc câu từ: "Tất nhiên là thật, nàng thi từ ca phú há miệng liền làm được, cầm kỳ thư họa cũng đều tinh thông, nữ tử có bản lãnh như vậy, dù sao ta cũng chưa từng gặp được mấy người."
Thông qua buổi chiều ở chung ngắn ngủi, không nói đến những thứ khác, bản lĩnh văn học vững chắc của Lưu Giai Thị còn rất dễ nhận ra, dù sao nàng ta cũng lấy không ít trích dẫn kinh điển, mặc dù có phần khoe khoang.
Dận Kỳ thấy vẻ mặt nàng chân thành, không giống làm bộ, trầm ngâm suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nàng... Sẽ hâm mộ sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Thanh trừng mắt nhìn, còn hỏi nữa?
Khá lắm, người này rất có tư thế hỏi tới cùng.
"Có thưởng thức, nhưng còn chưa nói tới hâm mộ." Nàng thành thật trả lời.
Dận Kỳ nhíu mày, có chút khó hiểu: "Nói như thế nào?"
An Thanh nhún vai, nàng quá rõ ràng đức hạnh của mình là gì, đời trước chính là sinh viên khoa học tự nhiên, thật sự là học không được những thi từ ca phú kia, càng sẽ không hâm mộ cái gì, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, nàng đối với lĩnh vực của mình vẫn là rất tự tin.
"Người ai cũng có sở trường riêng, ta làm gì phải lấy sở trường của mình so sánh với sở trường của người khác, đây không phải tự tìm phiền não sao, chỉ cần ta không so với bọn họ là được rồi."
Hơn nữa, cách sống của một người một khác, nàng sẽ thừa nhận và thưởng thức sự ưu tú của người khác, nhưng cũng sẽ nhìn thẳng vào ưu điểm của bản thân, không xung đột.
Không biết Dận Kỳ nghĩ như thế nào, sau khi nghe nói như thế đột nhiên trầm mặc, hắn cụp mắt xuống, thần sắc khó phân biệt.
An Thanh không hiểu ra sao, tinh tế hồi tưởng lời nói trước đó, tự cảm thấy cũng không có vấn đề gì.
"Nếu như người bên ngoài muốn nàng so thì sao?" Ánh mắt Dận Kỳ thăm thẳm, một đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ đăm chiêu.
An Thanh giật mình, trong lòng hơi cân nhắc, đột nhiên hiểu ra được đôi chút.
Lời này của hắn hiển nhiên không phải hướng về phía nàng, hẳn là hỏi chính hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro