Chương 6
Mạn Mạn Cô Tuyết
2024-07-22 02:56:32
Tiết học chiều hôm nay của Lâm Tinh vừa kết thúc, liền lập tức chạy về bệnh viện, bởi vì bác sĩ Tô nói với cô Triệu Phương Nhã ngày mai là có thể xuất viện rồi, cô phải nhanh chóng về bệnh viện thu dọn đồ đạc.
Lúc trước đều là đi xe buýt, hôm nay cô khó có được mà gọi xe, mười mấy phút là tới rồi, một đường chạy đến phòng bệnh.
Cô vừa bước vào phòng bệnh, thì có người đã đưa cho cô một bó hoa, phun ra những dây ruy băng đầy màu sắc về hướng cô, trước mặt chuyền tới âm thanh đồng ca vui vẻ của mọi người.
“ Happy birthday to you,”
“ Happy birthday to you,”
“ Happy birthday to you,”
Sau đó mọi người lần lượt nói:” Sinh nhật vui vẻ!”
Trong phòng bệnh có đại nương phòng cách vách và con trai cô ấy, 2 hộ sĩ thường đến kiểm tra phòng bệnh, còn có bác sĩ Tô, Triệu Phương Nhã cũng không còn nằm trên giường bệnh nữa mà là đứng cùng với mọi người cùng nhau hát mừng sinh nhật, khuôn mặt mọi người đầy ý cười nhìn cô, Lâm Tinh ngây ngốc một lúc mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô.
“Đứa trẻ này bận đến ngốc luôn rồi, đến sinh nhật của bản thân mà cũng quên” Triệu Phương Nhã cười kéo cô qua, “ Bánh sinh nhật và hoa đều là mẹ nhờ chị hộ sĩ chuẩn bị đấy, bác sĩ Tô cũng qua đây chúc mừng sinh nhật con”
Lâm Tinh nhìn bánh gato trên bàn, lại nhìn mọi người vây quanh cô, cảm kích nói:” Cảm ơn mọi người”
Mọi người đều cười cười đáp lại.
Bác sĩ Tô cắm nến đồng thời thắp lên, nhìn về phía cô, ôn hòa nói:”Mau ước nguyện đi”
Mọi người đều nhìn về phía cô.
Triệu Phương Nhã cũng sủng nịnh mà nhìn cô, gập gật đầu.
Lâm Tinh 2 tay giao nhau để gần cằm, sau đó nhắm mắt lại ước nguyện.
Nếu như nguyện vọng thật sự có thể thành hiện thực, vậy thì cô hi vọng mẹ sẽ luôn luôn mạnh khỏe và luôn ở bên cạnh cô.
Lâm Tinh mở mắt ra,” Được rồi”. Sau đó thổi một hơi tắt nến.
Mọi người vỗ tay sau đó bắt đầu cắt bánh.
Triệu Phương Nhã lấy một chút bánh kem bôi lên mặt cô, cười nói:” Tinh Tinh 20 tuổi rồi, sau này là đại cô nương rồi”
Lâm Tinh gật gật đầu, đáp lại bà một nụ cười xán lạn, nếu là trước kia cô khẳng định sẽ nghịch ngợm mà bôi lại nhưng nhìn thấy gương mặt gầy gò của Triệu Phương Nhã, cô đến chút này cũng cảm thấy không nỡ.
Bác sĩ Tô còn có việc nên đi trước rồi, khoảng thời gian này Triệu Phương Nhã và đại nương cách vách cũng khá thân, 2 người lại bắt đầu nói chuyện, 2 vị hộ sĩ cũng nói nói cười cười với 2 người, Lâm Tinh cũng không chen vào được câu nào, cũng không muốn làm phiền bọn họ, dứt khoát ra ngoài đi dạo một lúc.
Cô vừa ra ngoài đi không bao xa, thì ở hành lang bệnh viện gặp một người quen.
Lâm Tinh có chút kinh ngạc:”Hứa luật sư, Phương tổng?”
2 người rõ ràng cũng đã nhìn thấy cô, Phương Vân Minh nhiệt tình chào hỏi:”Hi, học muội Lâm Tinh, lại gặp mặt rồi” anh lại nhìn về hướng người bên cạnh:” Thật là trùng hợp quá đi”
Hứa Diệp ừm một tiếng, nhìn về phía cô cười cười:” Đúng là rất trùng hợp”
Phương Vân Minh rất muốn trợn mắt trắng nhưng anh vẫn cố nhịn được.
Lâm Tinh nhìn qua nhìn lại 2 người:” 2 anh sao cũng ở bệnh viện vậy?”
“…..” Phương Vân Minh cười cứng đờ, nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên vai bị người gác tay lên nghe đối phương nói:” Ừm, chính là Phương Vân Minh, anh ấy có bệnh, anh ấy….. não nhỏ teo rút, tôi đi cùng anh ấy tới kiểm tra”
Hứa Diệp tay gác lên vai Phương Vân Minh nhưng ánh mắt lại luôn hướng về phía Lâm Tinh, cười rất ôn nhu.
Nội tâm Phương Vân Minh nghiến răng nghiến lợi: Hứa Diệp! thì ra cậu còn có một mặt chó như thế!!!
Hứa Diệp tăng thêm sức lực, nắm vai anh đến mức đau
Nội tâm Phương Vân Minh SOS: được rồi, tên này không dễ gì mới vạn tuế nở hoa
Anh khó khăn nở nụ cười, một mặt buồn bã:”Đúng vậy, học muội Lâm Tinh, tôi…..có bệnh”
Hứa Diệp cười gật đầu với cô, giống như đang nói chuyện là như vậy đấy.
Lâm Tinh nhìn hành động của hai người cảm thấy hơi kì quái nhưng mà hai người này đứng bên cạnh nhau đúng thật là dưỡng mắt, một người thì nhiệt tình phóng khoáng, giống như một chàng trai tỏa nắng vậy, một người thì đẹp trai soái khí lại có thêm một chút dịu dàng, tự nhiên lại có cảm giác giống như…….là một đôi.
Hình như là chú ý tới khóe miệng cô dính chút bánh kem, Hứa Diệp đột nhiên kinh ngạc hỏi:” Hôm nay là sinh nhật cô sao”
Lâm Tinh lúc này mới phản ứng, ồ một tiếng, ngại ngùng mà lau lau khóe miệng.
Phương Vân Minh tiếc hận mà nói:” Vậy thật ngại quá, hôm nay chúng tôi không mang cái gì cả”
Lâm Tinh lắc lắc tay:” Không-------“
“ Nhưng mà vận khí cô không tồi” Hứa Diệp đánh gãy lời cô, đưa cho cô một hộp quà được đóng gói vô cùng tinh xảo, mắt mang theo ý cười:” Người ta vì cảm ơn tôi giúp họ đánh thắng kiện tặng đó, tôi không dùng được, tặng cho cô đấy!”
Lâm Tinh a một tiếng, ngơ ngác
Thấy cô không có phản ứng, Hứa Diệp trực tiếp ném đồ vào lòng cô:” Tính là hai bọn tôi đi”
Lâm Tinh sợ rơi xuống đất, vội vàng tiếp được, cô nhìn hộp quà được đóng gói tinh xảo:” Nhưng mà người ủy thác của anh sao lại tặng anh đồ của phụ nữ dùng vậy?”
Hứa Diệp a một tiếng, lại vỗ vỗ vai của người bên cạnh, làm như không có chuyện gì nói:” Là Phương Vân Minh, anh ấy có sở thích đặc biệt, có lẽ là do đối phương muốn nịnh nọt anh ấy dù gì anh ấy cũng là một trong các vị ông chủ của văn phòng luật, nịnh nọt anh ấy cũng chính là nịnh nọt tôi”
Nịnh nọt Phương Vân Minh cũng như nịnh nọt Hứa Diệp?
Người ủy thác muốn cảm ơn Hứa Diệp, mua quà vậy mà tặng cho Phương Vân Minh?
Còn là đồ dùng của phụ nữ?!!!!
Lại nhìn 2 người bọn họ kề vai sát cánh…………
Tầm mắt của Lâm Tinh từ Phương Vân Minh chuyển qua Hứa Diệp, lại từ Hứa Diệp chuyển qua Phương Vân Minh.
Phương tổng này nhìn đẹp trai như thế, chiều cao cũng gần bằng Hứa luật sư nhìn như nào cũng không giống như là………….
Lâm Tinh đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng:” Bộ quần áo này tôi mặc……….size đồ có vừa không….”
“……….” Sắc mặt Phương Vân Minh vốn dĩ đã rất xấu, lúc này nghe được lời của Lâm Tinh nháy mắt như bị sét đánh: Cái tên chó Hứa Diệp kia, lão tử một đời anh minh bị cậu hại ở bệnh viện rồi!! Nếu để mấy người bạn gái kia của tôi biết chuyện……..hậu quả không thể tưởng tượng được!
Anh mạnh mẽ thoát ra khỏi tay Hứa Diệp, hung dữ nói:” Tôi có bệnh, đầu óc không tốt, chịu không nổi kích thích”
Lại đối mặt với Lâm Tinh, cười một cách khó khăn:” học muội Lâm Tinh, tôi về ….phòng bệnh đây”
“ Ồ, được…….” Lâm Tinh nhìn bóng lưng anh rời đi:” Phương tổng là tức giận rồi sao?”
“ Là bởi vì anh đưa quà của anh ấy tặng cho tôi sao?”
“………..”
“Không cần để ý anh ta” Hứa Diệp không để ý nói, nhưng sắc mặt cũng không quá tốt, hỏi ngay sau đó:” Tôi không phải là gửi cho cô địa chỉ rồi sao, sao cô còn gửi qua bưu điện vậy?”
Anh chuyển đề tài quá nhanh, Lâm Tinh phải một lúc mới phản ứng được anh đang nói chuyện quần áo, chính là chiếc áo khoác tây trang lần trước ở hội sở anh đưa cho cô khoác.
Nói đến chuyện này, cảnh tượng lúc đó vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt, Lâm Tinh có hơi ngại ngùng, vì để chấm dứt sự ngượng ngùng này, cô thuận miệng hỏi:” Gửi qua với tôi đưa qua có gì khác nhau sao? Không phải đều là trả áo sao.”
Hơn nữa hai người cũng không phải là quá thân quen, cứ đi đến nhà người khác giới như thế cảm thấy hơi kì kì, lúc đó cô còn đang nghĩ Hứa luật sư sao nhanh như vậy đã gửi địa chỉ nhà cho một người lạ là cô, nghĩ lại người ta căn bản không để ý, bởi vì người mà anh ấy thích là đàn ông a! Còn là loại vừa đẹp trai vừa yêu kiều!
Lúc trước đều là đi xe buýt, hôm nay cô khó có được mà gọi xe, mười mấy phút là tới rồi, một đường chạy đến phòng bệnh.
Cô vừa bước vào phòng bệnh, thì có người đã đưa cho cô một bó hoa, phun ra những dây ruy băng đầy màu sắc về hướng cô, trước mặt chuyền tới âm thanh đồng ca vui vẻ của mọi người.
“ Happy birthday to you,”
“ Happy birthday to you,”
“ Happy birthday to you,”
Sau đó mọi người lần lượt nói:” Sinh nhật vui vẻ!”
Trong phòng bệnh có đại nương phòng cách vách và con trai cô ấy, 2 hộ sĩ thường đến kiểm tra phòng bệnh, còn có bác sĩ Tô, Triệu Phương Nhã cũng không còn nằm trên giường bệnh nữa mà là đứng cùng với mọi người cùng nhau hát mừng sinh nhật, khuôn mặt mọi người đầy ý cười nhìn cô, Lâm Tinh ngây ngốc một lúc mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô.
“Đứa trẻ này bận đến ngốc luôn rồi, đến sinh nhật của bản thân mà cũng quên” Triệu Phương Nhã cười kéo cô qua, “ Bánh sinh nhật và hoa đều là mẹ nhờ chị hộ sĩ chuẩn bị đấy, bác sĩ Tô cũng qua đây chúc mừng sinh nhật con”
Lâm Tinh nhìn bánh gato trên bàn, lại nhìn mọi người vây quanh cô, cảm kích nói:” Cảm ơn mọi người”
Mọi người đều cười cười đáp lại.
Bác sĩ Tô cắm nến đồng thời thắp lên, nhìn về phía cô, ôn hòa nói:”Mau ước nguyện đi”
Mọi người đều nhìn về phía cô.
Triệu Phương Nhã cũng sủng nịnh mà nhìn cô, gập gật đầu.
Lâm Tinh 2 tay giao nhau để gần cằm, sau đó nhắm mắt lại ước nguyện.
Nếu như nguyện vọng thật sự có thể thành hiện thực, vậy thì cô hi vọng mẹ sẽ luôn luôn mạnh khỏe và luôn ở bên cạnh cô.
Lâm Tinh mở mắt ra,” Được rồi”. Sau đó thổi một hơi tắt nến.
Mọi người vỗ tay sau đó bắt đầu cắt bánh.
Triệu Phương Nhã lấy một chút bánh kem bôi lên mặt cô, cười nói:” Tinh Tinh 20 tuổi rồi, sau này là đại cô nương rồi”
Lâm Tinh gật gật đầu, đáp lại bà một nụ cười xán lạn, nếu là trước kia cô khẳng định sẽ nghịch ngợm mà bôi lại nhưng nhìn thấy gương mặt gầy gò của Triệu Phương Nhã, cô đến chút này cũng cảm thấy không nỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ Tô còn có việc nên đi trước rồi, khoảng thời gian này Triệu Phương Nhã và đại nương cách vách cũng khá thân, 2 người lại bắt đầu nói chuyện, 2 vị hộ sĩ cũng nói nói cười cười với 2 người, Lâm Tinh cũng không chen vào được câu nào, cũng không muốn làm phiền bọn họ, dứt khoát ra ngoài đi dạo một lúc.
Cô vừa ra ngoài đi không bao xa, thì ở hành lang bệnh viện gặp một người quen.
Lâm Tinh có chút kinh ngạc:”Hứa luật sư, Phương tổng?”
2 người rõ ràng cũng đã nhìn thấy cô, Phương Vân Minh nhiệt tình chào hỏi:”Hi, học muội Lâm Tinh, lại gặp mặt rồi” anh lại nhìn về hướng người bên cạnh:” Thật là trùng hợp quá đi”
Hứa Diệp ừm một tiếng, nhìn về phía cô cười cười:” Đúng là rất trùng hợp”
Phương Vân Minh rất muốn trợn mắt trắng nhưng anh vẫn cố nhịn được.
Lâm Tinh nhìn qua nhìn lại 2 người:” 2 anh sao cũng ở bệnh viện vậy?”
“…..” Phương Vân Minh cười cứng đờ, nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên vai bị người gác tay lên nghe đối phương nói:” Ừm, chính là Phương Vân Minh, anh ấy có bệnh, anh ấy….. não nhỏ teo rút, tôi đi cùng anh ấy tới kiểm tra”
Hứa Diệp tay gác lên vai Phương Vân Minh nhưng ánh mắt lại luôn hướng về phía Lâm Tinh, cười rất ôn nhu.
Nội tâm Phương Vân Minh nghiến răng nghiến lợi: Hứa Diệp! thì ra cậu còn có một mặt chó như thế!!!
Hứa Diệp tăng thêm sức lực, nắm vai anh đến mức đau
Nội tâm Phương Vân Minh SOS: được rồi, tên này không dễ gì mới vạn tuế nở hoa
Anh khó khăn nở nụ cười, một mặt buồn bã:”Đúng vậy, học muội Lâm Tinh, tôi…..có bệnh”
Hứa Diệp cười gật đầu với cô, giống như đang nói chuyện là như vậy đấy.
Lâm Tinh nhìn hành động của hai người cảm thấy hơi kì quái nhưng mà hai người này đứng bên cạnh nhau đúng thật là dưỡng mắt, một người thì nhiệt tình phóng khoáng, giống như một chàng trai tỏa nắng vậy, một người thì đẹp trai soái khí lại có thêm một chút dịu dàng, tự nhiên lại có cảm giác giống như…….là một đôi.
Hình như là chú ý tới khóe miệng cô dính chút bánh kem, Hứa Diệp đột nhiên kinh ngạc hỏi:” Hôm nay là sinh nhật cô sao”
Lâm Tinh lúc này mới phản ứng, ồ một tiếng, ngại ngùng mà lau lau khóe miệng.
Phương Vân Minh tiếc hận mà nói:” Vậy thật ngại quá, hôm nay chúng tôi không mang cái gì cả”
Lâm Tinh lắc lắc tay:” Không-------“
“ Nhưng mà vận khí cô không tồi” Hứa Diệp đánh gãy lời cô, đưa cho cô một hộp quà được đóng gói vô cùng tinh xảo, mắt mang theo ý cười:” Người ta vì cảm ơn tôi giúp họ đánh thắng kiện tặng đó, tôi không dùng được, tặng cho cô đấy!”
Lâm Tinh a một tiếng, ngơ ngác
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy cô không có phản ứng, Hứa Diệp trực tiếp ném đồ vào lòng cô:” Tính là hai bọn tôi đi”
Lâm Tinh sợ rơi xuống đất, vội vàng tiếp được, cô nhìn hộp quà được đóng gói tinh xảo:” Nhưng mà người ủy thác của anh sao lại tặng anh đồ của phụ nữ dùng vậy?”
Hứa Diệp a một tiếng, lại vỗ vỗ vai của người bên cạnh, làm như không có chuyện gì nói:” Là Phương Vân Minh, anh ấy có sở thích đặc biệt, có lẽ là do đối phương muốn nịnh nọt anh ấy dù gì anh ấy cũng là một trong các vị ông chủ của văn phòng luật, nịnh nọt anh ấy cũng chính là nịnh nọt tôi”
Nịnh nọt Phương Vân Minh cũng như nịnh nọt Hứa Diệp?
Người ủy thác muốn cảm ơn Hứa Diệp, mua quà vậy mà tặng cho Phương Vân Minh?
Còn là đồ dùng của phụ nữ?!!!!
Lại nhìn 2 người bọn họ kề vai sát cánh…………
Tầm mắt của Lâm Tinh từ Phương Vân Minh chuyển qua Hứa Diệp, lại từ Hứa Diệp chuyển qua Phương Vân Minh.
Phương tổng này nhìn đẹp trai như thế, chiều cao cũng gần bằng Hứa luật sư nhìn như nào cũng không giống như là………….
Lâm Tinh đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng:” Bộ quần áo này tôi mặc……….size đồ có vừa không….”
“……….” Sắc mặt Phương Vân Minh vốn dĩ đã rất xấu, lúc này nghe được lời của Lâm Tinh nháy mắt như bị sét đánh: Cái tên chó Hứa Diệp kia, lão tử một đời anh minh bị cậu hại ở bệnh viện rồi!! Nếu để mấy người bạn gái kia của tôi biết chuyện……..hậu quả không thể tưởng tượng được!
Anh mạnh mẽ thoát ra khỏi tay Hứa Diệp, hung dữ nói:” Tôi có bệnh, đầu óc không tốt, chịu không nổi kích thích”
Lại đối mặt với Lâm Tinh, cười một cách khó khăn:” học muội Lâm Tinh, tôi về ….phòng bệnh đây”
“ Ồ, được…….” Lâm Tinh nhìn bóng lưng anh rời đi:” Phương tổng là tức giận rồi sao?”
“ Là bởi vì anh đưa quà của anh ấy tặng cho tôi sao?”
“………..”
“Không cần để ý anh ta” Hứa Diệp không để ý nói, nhưng sắc mặt cũng không quá tốt, hỏi ngay sau đó:” Tôi không phải là gửi cho cô địa chỉ rồi sao, sao cô còn gửi qua bưu điện vậy?”
Anh chuyển đề tài quá nhanh, Lâm Tinh phải một lúc mới phản ứng được anh đang nói chuyện quần áo, chính là chiếc áo khoác tây trang lần trước ở hội sở anh đưa cho cô khoác.
Nói đến chuyện này, cảnh tượng lúc đó vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt, Lâm Tinh có hơi ngại ngùng, vì để chấm dứt sự ngượng ngùng này, cô thuận miệng hỏi:” Gửi qua với tôi đưa qua có gì khác nhau sao? Không phải đều là trả áo sao.”
Hơn nữa hai người cũng không phải là quá thân quen, cứ đi đến nhà người khác giới như thế cảm thấy hơi kì kì, lúc đó cô còn đang nghĩ Hứa luật sư sao nhanh như vậy đã gửi địa chỉ nhà cho một người lạ là cô, nghĩ lại người ta căn bản không để ý, bởi vì người mà anh ấy thích là đàn ông a! Còn là loại vừa đẹp trai vừa yêu kiều!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro