Ta Không Nguyện...
Tây Tử Tình
2024-11-20 10:14:03
Thẻ liên lạc rung lên hai lần liên tiếp, Giang Ly Thanh cúi đầu nhìn.
Nàng ngập ngừng nói với Chu Chấn Yên xin phép rời đi: “Chu đường chủ, Ứng đường chủ gọi ta đến Y Đường. Bây giờ ta có thể rời đi được không?”
Dù sao thì lớp học vẫn chưa kết thúc, nên nàng không thể tự ý rời đi được.
Chu Chấn Yên nhớ tới hôm qua nàng nói, Ứng Tông Ngọc muốn nghiên cứu xem nàng có thể giúp Vệ Khinh Lam chữa lành vết thương ở Linh Phủ hay không. Đối với Côn Lôn, vết thương ở Linh Phủ của Vệ Khinh Lam là chuyện lớn. Y gật đầu: “Ngươi có thể rời đi, ta sẽ đi với ngươi.”
Giang Ly Thanh gật đầu.
An Như Hứa lúc này cũng ở bên cạnh nói: “Chu đường chủ, Thiên Hương đan của ta đã hết, ta phải đến Y đường mua một ít, ta cũng muốn đi.”
Chu Chấn Yên liếc hắn một cái, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, chứng tỏ hắn bị thương nặng, gật đầu: “Được.”
Thế là ba người cầm kiếm hướng về Y Đường.
An Như Hứa vừa bị thương, trong thời gian ngắn không thể sử dụng kiếm, tự nhiên đứng sát vào kiếm của Giang Ly Thanh.
Khi ba người đến Y Đường thì thấy có mấy người đang đứng ở bên trong, khiến người ta chú ý nhất chính là Vệ Khinh Lam.
Chu Chấn Yên tra kiếm vào vỏ, tò mò hỏi: “Sao hôm nay trong y đường lại có nhiều người như vậy?”
“Ngươi đến đúng lúc, các đệ tử đánh nhau, ngươi, chủ nhân của Giới Luật Đường, cần phải xử lý như thế nào?” Ứng Tông Ngọc liếc qua Chu Chấn Yên, nhìn sang Giang Ly Thanh ở phía sau: "Vết thương này ngay cả ta cũng không thể chữa khỏi, vẫn là năng lực của ngươi tốt.”
“Hả?” Chu Chấn Yên theo lời của Ứng Tông Ngọc nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Triệu Khả Hân, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Triệu Khả Hân gần như nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy Giang Ly Thanh lại điều khiển kiếm mang theo An Như Hứa, cô càng chắc chắn rằng Giang Ly Thanh thích An Như Hứa, tức giận nói: “Chu đường chủ, vết thương trên mặt ta là do nàng gây ra.”
Cô đưa tay chỉ vào Giang Ly Thanh: “Không biết cô ta dùng thủ đoạn gì khiến vết thương trên mặt ta ngay cả Ứng đường chủ cũng không thể chữa lành.”
Chu Chấn Yên nghe xong quay đầu nhìn Giang Ly Thanh: “Ngươi khiến nàng bị thương?”
Giang Ly Thanh gật đầu thành thật: “Bởi vì Triệu sư tỷ đã tấn công ta trước, làm gãy thanh kiếm của ta khiến ta ngã xuống đất, ta chỉ đáp trả lại nàng để cho nàng cũng biết cảm giác đau đớn.”
Nói xong, nàng bổ sung thêm: “An sư huynh tận mắt chứng kiến, có thể chứng thực cho ta, Triệu sư tỷ là người ra tay trước.”
An Như Hứa nhìn Triệu Khả Hân, trong lòng kinh ngạc. Ngay cả Ứng đường chủ cũng không thể chữa khỏi vết thương trên mặt nàng, chỉ gật đầu nói: “Đúng vậy, Chu đường chủ, ta chứng thực, quả thật là Triệu sư muội ra tay với Giang sư muội trước.“
Triệu Khả Hân đột nhiên nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt đau khổ: “An sư huynh, huynh, huynh thực sự bị cô ấy làm cho mê muội. Huynh lại giúp nàng như thế.”
An Như Hứa trong lòng tự hỏi: “Cái gì được gọi là làm người ta mê muội?” Hắn bất đắc dĩ nói: “Triệu sư muội, đây là sự thật. Quả thật là ngươi ra tay trước. Nếu không phải ngươi ra tay trước, kiếm của Giang sư muội sẽ không bị gãy, chính mắt ta nhìn thấy, có thạch ảnh (đá lưu ảnh) làm bằng chứng, nên không thể làm giả được.”
Triệu Khả Hân tức giận nói: “Ta sở dĩ đánh nàng, không phải là bởi vì...”
Chu Văn Âm nắm lấy cánh tay cô, ngăn cản: “Đó là bởi vì Giang sư muội, là một sư muội, nhìn thấy các sư tỷ đồng môn, không có lễ phép, sư muội của ta muốn dạy bảo nàng ấy biết cư xử, không ngờ lại bị cô ấy đánh bị thương bằng cách độc ác như vậy.”
Giang Ly Thanh: “...”
Gặp người mình ghét, còn phải lịch sự sao?
Nàng không nói nên lời nhìn hai người: “Mặc dù ta chưa học thuộc hết tất cả những điều luật của Côn Lôn, nhưng dường như không có điều nào trong số đó nói rằng chỉ vì ta không muốn nói chuyện với các ngươi mà bị xem là gây rối phải xử phạt đúng không? Ta không cần sự dạy bảo từ Triệu sư tỷ.”
Mặc dù nàng không dám nóng nảy sau khi đến Côn Lôn vì sợ gặp rắc rối, nhưng nàng không phải là một quả hồng mềm yếu đến mức bị người khác dẫn dắt mà không dám phản kháng.
Chu Văn Âm nghẹn ngào.
Ứng Tông Ngọc lúc này mới hiểu, khó chịu nói: “Không phải ngươi vừa nói nàng ghét ngươi vì thích An Như Hứa sao? Tại sao lại là ngươi ra tay trước?”
Triệu Khả Hân phản bác: “Nàng kiêu ngạo, thích An sư huynh, không thích ta...”
Giang Ly Thanh trợn to hai mắt nhìn Triệu Khả Hân, nàng thích An sư huynh khi nào? Đây không phải là tin đồn quá đáng sao?
“Được rồi, đây không phải là Giới Luật Đường, đều là một mớ hỗn độn.” Ứng Tông Ngọc sốt ruột nói: “Chuyện này trở lại Giới Luật Đường của các ngươi nói đi.
Y quay sang Giang Ly Thanh: “Vết thương của cô ấy bị sao vậy? Thuốc tiên trong y đường của ta không có tác dụng, ngay cả linh lực của ta cũng không thể chữa khỏi. Nếu đó là vết thương do ngươi gây ra, hãy nói cho ta biết nguyên nhân.”
Giang Ly Thanh quay người nói: “Linh lực của ta đặc biệt, nếu như có người bị linh lực của ta làm bị thương, chỉ có linh lực của ta mới có thể chữa khỏi.”
Vì vậy, nàng không dễ dàng sử dụng linh lực của mình, ngay cả khi bị một con thổ lộc truy đuổi, suýt nữa làm đứt gân chân, nhưng nàng vẫn nhẫn nại không dùng sức mạnh để làm tổn thương nó, vì sau khi làm tổn thương nó, nàng sẽ phải dùng sức mạnh của mình để chữa trị cho nó.
Nhưng sáng nay, Triệu Khả Hân chán ghét đến mức nàng không nhịn được mà ra tay với cô.
“Nếu đã như vậy, sao ngươi còn để chúng ta tới Y Đường?” Chu Văn Âm tức giận: “Chúng ta đã bỏ tiết học của Hạ tiên sinh.”
Giang Ly Thanh bình tĩnh nhìn cô: “Bởi vì ta không nguyện ý chữa trị cho nàng.”
“Ngươi...” Chu Văn Âm nghẹn ngào.
Giang Ly Thanh quay mặt lại, giọng nói không nặng không nhẹ: “Người khó chịu giống như một con ruồi, mỗi lần nhìn thấy ta là vo ve, ngươi chủ động khiêu khích ta, ta chỉ đáp trả lại thôi, ta không muốn chữa trị cho ngươi.”
Triệu Khả Hân tức giận và ngay lập tức rút kiếm về phía Giang Ly Thanh.
Giang Ly Thanh đứng yên không nhúc nhích, nàng không tin cô ta dám ra tay với nhiều người như vậy.
Chu Văn Âm ôm lấy cô, nói: “Sư muội, dừng lại đi.”
“Hỗn xược, đây là nơi ngươi có thể rút kiếm sao?” Chu Chấn Yên cuối cùng cũng nhịn không được, mắng: “Ngươi ra tay trước, kỹ năng của ngươi không bằng người khác, bây giờ ngươi lại dám vung kiếm trước mặt ta mà không xin chữa bệnh, chẳng lẽ kỷ luật của Giới Luật Đường quá nhẹ, hình phạt đối với ngươi cũng không quá nghiêm khắc sao?”
Triệu Khả Hân run rẩy, vội vàng thu kiếm lại: “Đệ tử sai rồi.”
“Vì ngươi là người ra tay trước, lại dám rút kiếm trước mặt ta, hôm nay ngươi trở về, ta sẽ trừng phạt ngươi sao chép một trăm lần Giới Luật Chi Thận Hành Phiên, không được phép sử dụng linh lực và pháp bảo hỗ trợ, sáng mai nộp cho ta.” Chu Chấn Yên lập tức trừng phạt nàng.
Triệu Khả Hân nghiến răng nói: “Vâng.”
Cô đợi một lúc cũng không nghe thấy y trừng phạt Giang Ly Thanh, vì thế không cam lòng ngẩng đầu lên: “Chu đường chủ, nàng đánh vào mặt ta, nhưng nàng không hề hấn gì, vết thương trên mặt ta bây giờ nghiêm trọng như vậy, người phải làm chủ cho ta.”
Chu Chấn Yên nhìn Giang Ly Thanh.
Giang Ly Thanh không vui nói: “Ta không bị thương vì ta phản ứng nhanh. Ngươi không thể chỉ vì điều này mà yêu cầu ta bồi thường vết thương cho ngươi.”
Chu Chấn Yên cảm thấy có lý: “Vậy thì làm thế nào để ngươi có thể chữa lành vết thương cho cô ấy?”
Giang Ly Thanh thấp giọng nói: “Ta không nguyện ý chữa trị cho nàng.”
Chu Chấn Yên cười nhẹ: “Ngươi đừng nói những lời giận dỗi, vết thương trên mặt tiểu cô nương là danh dự, huống chi thân là đệ tử của Côn Lôn, không thể tranh chấp lẫn nhau. Khi đã gia nhập Côn Lôn của ta, ngươi phải tuân thủ các quy tắc của Côn Lôn."
Nghe vậy, Giang Ly Thanh chỉ có thể nói: “Linh lực của ta rất trân quý, ta từng chút từng chút tu luyện, uống vô số đan dược. Từ nhỏ đến lớn, vì nuôi dưỡng linh lực của ta, sư phụ ta đã tiêu tốn hết bảo khố riêng của mình. Nó gần như là trống rỗng. Phải mất rất nhiều linh lực để điều trị khuôn mặt của nàng.”
Nàng không muốn lãng phí linh lực của mình.
Chu Chấn Yên hiểu ra: “Ngươi có điều kiện gì?”
Giang Ly Thanh vẻ mặt đoan chính nói: “Ngày hôm kia, con thổ lộc của Linh Thú Phong chạy ra, suýt chút nữa làm ta bị thương. Tình cờ gặp được Hạ tiên sinh, triệu tập Kim phong chủ. Kim phong chủ đã bồi thường cho ta một trăm viên linh thạch thượng phẩm, một lọ Thiên Hương Đan và một kiện pháp khí trung phẩm. Ngày hôm đó, ta thực sự không hề hấn gì, nhưng ta rất sợ hãi.”
Chu Chấn Yên không biết điều này. Không ngờ hành động của Kim Vương Châu lại rộng lượng như vậy, y nhìn Triệu Khả Hân.
Triệu Khả Hân lập tức trừng mắt nhìn Giang Ly Thanh: “Đừng nghĩ tới, ngươi là vì nghèo khó mà phát điên, muốn thừa cơ đi cướp bóc!”
Giang Ly Thanh mặt không biểu tình nói: “Đúng vậy, ai khiến Triệu sư tỷ tự xưng giàu có? Lần đầu tiên gặp ta, vì muốn để ta tránh xa An sư huynh, muốn cho ta một thanh kiếm tốt, ta từ chối, sau đó ngươi lại ghi ở trong lòng, nếu vậy, ta làm gì phải khách sáo với ngươi.”
An Như Hứa: “...”
Có vài ánh mắt, trong nháy mắt hướng về phía hắn, da đầu hắn tê dại trong giây lát, hắn thật sự muốn rời đi.
Hắn đã khiêu khích ai? Khoản nợ đào hoa này thực sự quá sức chịu đựng.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Nàng ngập ngừng nói với Chu Chấn Yên xin phép rời đi: “Chu đường chủ, Ứng đường chủ gọi ta đến Y Đường. Bây giờ ta có thể rời đi được không?”
Dù sao thì lớp học vẫn chưa kết thúc, nên nàng không thể tự ý rời đi được.
Chu Chấn Yên nhớ tới hôm qua nàng nói, Ứng Tông Ngọc muốn nghiên cứu xem nàng có thể giúp Vệ Khinh Lam chữa lành vết thương ở Linh Phủ hay không. Đối với Côn Lôn, vết thương ở Linh Phủ của Vệ Khinh Lam là chuyện lớn. Y gật đầu: “Ngươi có thể rời đi, ta sẽ đi với ngươi.”
Giang Ly Thanh gật đầu.
An Như Hứa lúc này cũng ở bên cạnh nói: “Chu đường chủ, Thiên Hương đan của ta đã hết, ta phải đến Y đường mua một ít, ta cũng muốn đi.”
Chu Chấn Yên liếc hắn một cái, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, chứng tỏ hắn bị thương nặng, gật đầu: “Được.”
Thế là ba người cầm kiếm hướng về Y Đường.
An Như Hứa vừa bị thương, trong thời gian ngắn không thể sử dụng kiếm, tự nhiên đứng sát vào kiếm của Giang Ly Thanh.
Khi ba người đến Y Đường thì thấy có mấy người đang đứng ở bên trong, khiến người ta chú ý nhất chính là Vệ Khinh Lam.
Chu Chấn Yên tra kiếm vào vỏ, tò mò hỏi: “Sao hôm nay trong y đường lại có nhiều người như vậy?”
“Ngươi đến đúng lúc, các đệ tử đánh nhau, ngươi, chủ nhân của Giới Luật Đường, cần phải xử lý như thế nào?” Ứng Tông Ngọc liếc qua Chu Chấn Yên, nhìn sang Giang Ly Thanh ở phía sau: "Vết thương này ngay cả ta cũng không thể chữa khỏi, vẫn là năng lực của ngươi tốt.”
“Hả?” Chu Chấn Yên theo lời của Ứng Tông Ngọc nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Triệu Khả Hân, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Triệu Khả Hân gần như nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy Giang Ly Thanh lại điều khiển kiếm mang theo An Như Hứa, cô càng chắc chắn rằng Giang Ly Thanh thích An Như Hứa, tức giận nói: “Chu đường chủ, vết thương trên mặt ta là do nàng gây ra.”
Cô đưa tay chỉ vào Giang Ly Thanh: “Không biết cô ta dùng thủ đoạn gì khiến vết thương trên mặt ta ngay cả Ứng đường chủ cũng không thể chữa lành.”
Chu Chấn Yên nghe xong quay đầu nhìn Giang Ly Thanh: “Ngươi khiến nàng bị thương?”
Giang Ly Thanh gật đầu thành thật: “Bởi vì Triệu sư tỷ đã tấn công ta trước, làm gãy thanh kiếm của ta khiến ta ngã xuống đất, ta chỉ đáp trả lại nàng để cho nàng cũng biết cảm giác đau đớn.”
Nói xong, nàng bổ sung thêm: “An sư huynh tận mắt chứng kiến, có thể chứng thực cho ta, Triệu sư tỷ là người ra tay trước.”
An Như Hứa nhìn Triệu Khả Hân, trong lòng kinh ngạc. Ngay cả Ứng đường chủ cũng không thể chữa khỏi vết thương trên mặt nàng, chỉ gật đầu nói: “Đúng vậy, Chu đường chủ, ta chứng thực, quả thật là Triệu sư muội ra tay với Giang sư muội trước.“
Triệu Khả Hân đột nhiên nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt đau khổ: “An sư huynh, huynh, huynh thực sự bị cô ấy làm cho mê muội. Huynh lại giúp nàng như thế.”
An Như Hứa trong lòng tự hỏi: “Cái gì được gọi là làm người ta mê muội?” Hắn bất đắc dĩ nói: “Triệu sư muội, đây là sự thật. Quả thật là ngươi ra tay trước. Nếu không phải ngươi ra tay trước, kiếm của Giang sư muội sẽ không bị gãy, chính mắt ta nhìn thấy, có thạch ảnh (đá lưu ảnh) làm bằng chứng, nên không thể làm giả được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Khả Hân tức giận nói: “Ta sở dĩ đánh nàng, không phải là bởi vì...”
Chu Văn Âm nắm lấy cánh tay cô, ngăn cản: “Đó là bởi vì Giang sư muội, là một sư muội, nhìn thấy các sư tỷ đồng môn, không có lễ phép, sư muội của ta muốn dạy bảo nàng ấy biết cư xử, không ngờ lại bị cô ấy đánh bị thương bằng cách độc ác như vậy.”
Giang Ly Thanh: “...”
Gặp người mình ghét, còn phải lịch sự sao?
Nàng không nói nên lời nhìn hai người: “Mặc dù ta chưa học thuộc hết tất cả những điều luật của Côn Lôn, nhưng dường như không có điều nào trong số đó nói rằng chỉ vì ta không muốn nói chuyện với các ngươi mà bị xem là gây rối phải xử phạt đúng không? Ta không cần sự dạy bảo từ Triệu sư tỷ.”
Mặc dù nàng không dám nóng nảy sau khi đến Côn Lôn vì sợ gặp rắc rối, nhưng nàng không phải là một quả hồng mềm yếu đến mức bị người khác dẫn dắt mà không dám phản kháng.
Chu Văn Âm nghẹn ngào.
Ứng Tông Ngọc lúc này mới hiểu, khó chịu nói: “Không phải ngươi vừa nói nàng ghét ngươi vì thích An Như Hứa sao? Tại sao lại là ngươi ra tay trước?”
Triệu Khả Hân phản bác: “Nàng kiêu ngạo, thích An sư huynh, không thích ta...”
Giang Ly Thanh trợn to hai mắt nhìn Triệu Khả Hân, nàng thích An sư huynh khi nào? Đây không phải là tin đồn quá đáng sao?
“Được rồi, đây không phải là Giới Luật Đường, đều là một mớ hỗn độn.” Ứng Tông Ngọc sốt ruột nói: “Chuyện này trở lại Giới Luật Đường của các ngươi nói đi.
Y quay sang Giang Ly Thanh: “Vết thương của cô ấy bị sao vậy? Thuốc tiên trong y đường của ta không có tác dụng, ngay cả linh lực của ta cũng không thể chữa khỏi. Nếu đó là vết thương do ngươi gây ra, hãy nói cho ta biết nguyên nhân.”
Giang Ly Thanh quay người nói: “Linh lực của ta đặc biệt, nếu như có người bị linh lực của ta làm bị thương, chỉ có linh lực của ta mới có thể chữa khỏi.”
Vì vậy, nàng không dễ dàng sử dụng linh lực của mình, ngay cả khi bị một con thổ lộc truy đuổi, suýt nữa làm đứt gân chân, nhưng nàng vẫn nhẫn nại không dùng sức mạnh để làm tổn thương nó, vì sau khi làm tổn thương nó, nàng sẽ phải dùng sức mạnh của mình để chữa trị cho nó.
Nhưng sáng nay, Triệu Khả Hân chán ghét đến mức nàng không nhịn được mà ra tay với cô.
“Nếu đã như vậy, sao ngươi còn để chúng ta tới Y Đường?” Chu Văn Âm tức giận: “Chúng ta đã bỏ tiết học của Hạ tiên sinh.”
Giang Ly Thanh bình tĩnh nhìn cô: “Bởi vì ta không nguyện ý chữa trị cho nàng.”
“Ngươi...” Chu Văn Âm nghẹn ngào.
Giang Ly Thanh quay mặt lại, giọng nói không nặng không nhẹ: “Người khó chịu giống như một con ruồi, mỗi lần nhìn thấy ta là vo ve, ngươi chủ động khiêu khích ta, ta chỉ đáp trả lại thôi, ta không muốn chữa trị cho ngươi.”
Triệu Khả Hân tức giận và ngay lập tức rút kiếm về phía Giang Ly Thanh.
Giang Ly Thanh đứng yên không nhúc nhích, nàng không tin cô ta dám ra tay với nhiều người như vậy.
Chu Văn Âm ôm lấy cô, nói: “Sư muội, dừng lại đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hỗn xược, đây là nơi ngươi có thể rút kiếm sao?” Chu Chấn Yên cuối cùng cũng nhịn không được, mắng: “Ngươi ra tay trước, kỹ năng của ngươi không bằng người khác, bây giờ ngươi lại dám vung kiếm trước mặt ta mà không xin chữa bệnh, chẳng lẽ kỷ luật của Giới Luật Đường quá nhẹ, hình phạt đối với ngươi cũng không quá nghiêm khắc sao?”
Triệu Khả Hân run rẩy, vội vàng thu kiếm lại: “Đệ tử sai rồi.”
“Vì ngươi là người ra tay trước, lại dám rút kiếm trước mặt ta, hôm nay ngươi trở về, ta sẽ trừng phạt ngươi sao chép một trăm lần Giới Luật Chi Thận Hành Phiên, không được phép sử dụng linh lực và pháp bảo hỗ trợ, sáng mai nộp cho ta.” Chu Chấn Yên lập tức trừng phạt nàng.
Triệu Khả Hân nghiến răng nói: “Vâng.”
Cô đợi một lúc cũng không nghe thấy y trừng phạt Giang Ly Thanh, vì thế không cam lòng ngẩng đầu lên: “Chu đường chủ, nàng đánh vào mặt ta, nhưng nàng không hề hấn gì, vết thương trên mặt ta bây giờ nghiêm trọng như vậy, người phải làm chủ cho ta.”
Chu Chấn Yên nhìn Giang Ly Thanh.
Giang Ly Thanh không vui nói: “Ta không bị thương vì ta phản ứng nhanh. Ngươi không thể chỉ vì điều này mà yêu cầu ta bồi thường vết thương cho ngươi.”
Chu Chấn Yên cảm thấy có lý: “Vậy thì làm thế nào để ngươi có thể chữa lành vết thương cho cô ấy?”
Giang Ly Thanh thấp giọng nói: “Ta không nguyện ý chữa trị cho nàng.”
Chu Chấn Yên cười nhẹ: “Ngươi đừng nói những lời giận dỗi, vết thương trên mặt tiểu cô nương là danh dự, huống chi thân là đệ tử của Côn Lôn, không thể tranh chấp lẫn nhau. Khi đã gia nhập Côn Lôn của ta, ngươi phải tuân thủ các quy tắc của Côn Lôn."
Nghe vậy, Giang Ly Thanh chỉ có thể nói: “Linh lực của ta rất trân quý, ta từng chút từng chút tu luyện, uống vô số đan dược. Từ nhỏ đến lớn, vì nuôi dưỡng linh lực của ta, sư phụ ta đã tiêu tốn hết bảo khố riêng của mình. Nó gần như là trống rỗng. Phải mất rất nhiều linh lực để điều trị khuôn mặt của nàng.”
Nàng không muốn lãng phí linh lực của mình.
Chu Chấn Yên hiểu ra: “Ngươi có điều kiện gì?”
Giang Ly Thanh vẻ mặt đoan chính nói: “Ngày hôm kia, con thổ lộc của Linh Thú Phong chạy ra, suýt chút nữa làm ta bị thương. Tình cờ gặp được Hạ tiên sinh, triệu tập Kim phong chủ. Kim phong chủ đã bồi thường cho ta một trăm viên linh thạch thượng phẩm, một lọ Thiên Hương Đan và một kiện pháp khí trung phẩm. Ngày hôm đó, ta thực sự không hề hấn gì, nhưng ta rất sợ hãi.”
Chu Chấn Yên không biết điều này. Không ngờ hành động của Kim Vương Châu lại rộng lượng như vậy, y nhìn Triệu Khả Hân.
Triệu Khả Hân lập tức trừng mắt nhìn Giang Ly Thanh: “Đừng nghĩ tới, ngươi là vì nghèo khó mà phát điên, muốn thừa cơ đi cướp bóc!”
Giang Ly Thanh mặt không biểu tình nói: “Đúng vậy, ai khiến Triệu sư tỷ tự xưng giàu có? Lần đầu tiên gặp ta, vì muốn để ta tránh xa An sư huynh, muốn cho ta một thanh kiếm tốt, ta từ chối, sau đó ngươi lại ghi ở trong lòng, nếu vậy, ta làm gì phải khách sáo với ngươi.”
An Như Hứa: “...”
Có vài ánh mắt, trong nháy mắt hướng về phía hắn, da đầu hắn tê dại trong giây lát, hắn thật sự muốn rời đi.
Hắn đã khiêu khích ai? Khoản nợ đào hoa này thực sự quá sức chịu đựng.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro