Đừng Vu Oan Cho...
Tây Tử Tình
2024-11-20 10:14:03
Triệu Khả Hân vô cùng tức giận. Những gì cô nói sau lưng với Giang Ly Thanh, cô không ngờ rằng sẽ được nói ra trước mặt người khác.
Cô tức giận nói: “Ngươi——”
Nếu không có mọi người ở đây, cô thật muốn dùng kiếm chém nàng, hoặc thả linh thú xé xác nàng.
Giang Ly Thanh vẻ mặt không cảm xúc: "Nếu Triệu sư tỷ muốn chữa trị vết thương trên mặt ngươi, thì hãy tỏ thái độ tốt một chút, nếu không, vết thương trên mặt ngươi sẽ trở nên tồi tệ hơn! Tóm lại, ta sẽ không lãng phí linh lực chữa trị cho ngươi.”
Triệu Khả Hân bị Giang Ly Thanh nắm giữ, trong lòng nhất thời sôi sục, cô cực kỳ không muốn, nhưng lại không có cách nào khác.
Chu Văn Âm cũng không ngờ rằng Giang Ly Thanh là một người khó cắt thịt như vậy, có vẻ như cô thực sự đánh giá thấp nàng. Nhìn vào vẻ bề ngoài, dường như nàng rất mềm yếu, nhưng khi có chuyện, nàng lại rất cứng rắn và không chịu khuất phục. Đối diện với hai đường chủ, nàng vẫn cứng rắn như vậy.
Cô nghĩ đến sư phụ của mình, người không phải là người thực sự hào phóng, con thổ lộc không làm tổn thương ai, nhưng lại bồi thường cho Giang Ly Thanh nhiều thứ như vậy, có phải vì cô là đệ tử thân truyền của Thanh Hư Ngọc Chưởng môn không? Một kẻ vô dụng, nhưng lại vì Ngọc Chưởng môn mà được người khác nhìn nhận khác biệt.
Nàng đưa tay kéo Triệu Khả Hân: “Sư muội, mặt mũi ngươi quan trọng.”
Triệu Khả Hân tức giận trừng mắt nhìn Giang Ly Thanh: “Ta cho ngươi một trăm viên linh thạch thượng phẩm, một bình Thiên Hương Đan, một pháp khí trung phẩm, được không?”
Giang Ly Thanh lắc đầu: “Lần trước Kim phong chủ bồi thường cho ta, ta không hề hấn gì, chỉ hơi sợ hãi. Bây giờ, Triệu sư tỷ ngươi đang trị mặt, cần sử dụng linh lực của ta.”
Triệu Khả Hân vô cùng tức giận: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?”
Giang Ly Thanh bình tĩnh nói, tăng gấp đôi số lượng: “Năm trăm viên linh thạch thượng phẩm, hai bình Thiên Hương đan và hai pháp khí trung phẩm.”
"Ngươi thật lớn mật!”. Triệu Khả Hân không giấu được sự khinh thường: “Hành động của ngươi, khác gì cướp đoạt?”
Giang Ly Thanh phản bác: ”Bởi vì linh lực của ta rất trân quý, nếu ngươi không muốn trị liệu, ta cũng không muốn lãng phí linh lực của mình.”
Triệu Khả Hân nắm chặt nắm đấm, khí huyết dâng trào, cắn răng nói: “Ta hứa với ngươi.”
Giang Ly Thanh đưa tay về phía cô.
Triệu Khả Hân tức giận lấy ra năm trăm viên linh thạch thượng phẩm và hai pháp khí trung phẩm từ trong nhẫn trữ vật đưa cho nàng, sau đó quay người lại lấy linh thạch ra: “Tư sư đệ, lâý hai bình Thiên Hương Đan đi.”
Tư Thiều không nói nên lời, vội vàng quay người lấy từ tủ thuốc ra hai bình Thiên Hương Đan.
Triệu Khả Hân ném nó về phía Giang Ly Thanh: "Đã được chưa?"
Giang Ly Thanh cất linh thạch và Thiên Hương đan, hỏi: “Làm thế nào để sử dụng hai pháp khí này? Dấu vết của ngươi cần phải xóa!”
Triệu Khả Hân nén cơn giận, chỉ dạy nàng và xóa đi dấu vết của mình.
Giang Ly Thanh hài lòng, thu hồi pháp khí, kích hoạt linh lực của mình che phủ lên vết thương trên mặt Triệu Khả Hân.
Ứng Tông Ngọc đứng dậy, nhìn kỹ hơn, y thấy linh lực của Giang Ly Thanh có màu xanh băng thuần khiết và không khác gì của y, tuy nhiên, khi kiểm tra kỹ hơn, y phát hiện ra có thứ gì đó nhẹ như màu cầu vồng. Dưới làn băng xanh, chính những màu sắc khác nhau này đã từng chút, từng chút một chữa lành vết thương trên mặt Triệu Khả Hân.
Tốc độ chữa lành không nhanh lắm, phải uống đầy một tách trà, Giang Ly Thanh mới dừng lại: “Được rồi.”
Triệu Khả Hân lập tức lấy gương nhìn chính mình. Quả nhiên, sắc mặt của nàng đã lành lại, mịn màng như cũ. Cô nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Giang Ly Thanh, chế nhạo: “Chỉ một vết thương nhỏ thôi cũng khiến ngươi yếu như vậy.”
Giang Ly Thanh cũng lười để ý tới nàng, xoay người tìm một chỗ ngồi xuống, lấy linh thạch vừa lấy được ra, đếm hai mươi viên, đưa cho Tư Thiều: "Sư huynh, mua hai bình thuốc bổ linh đan.”
Một lọ thuốc bổ linh đan, mười viên linh thạch thượng phẩm. Trước đây nàng không coi trọng, nhưng bây giờ nàng vẫn rất tiếc nuối. Cũng may, hôm nay nàng được miễn phí năm trăm viên linh thạch thượng phẩm, nên vẫn có đủ tiền mua.
Tư Thiều vội vàng lấy hai lọ thuốc bổ linh đan đưa cho nàng, chủ động giới thiệu bản thân: "Giang sư muội, ta là Tư Thiều, ngươi có thể gọi ta là Tư sư huynh.”
Giang Ly Thanh gật đầu: “Tư sư huynh.”
Tư Thiều nhìn thấy nàng rót tổng cộng hai mươi viên thuốc từ hai bình nhét vào miệng, lần đầu tiên hắn thấy có người uống thuốc như vậy, hắn hít một hơi thật sâu.
Sau khi nuốt hai lọ thuốc bổ linh đan, sắc mặt của Giang Ly Thanh trông khá hơn nhiều.
Ứng Tông Ngọc lúc này mới nói: “Linh lực của ngươi quả nhiên đặc biệt.”
Người tu hành, nếu linh căn quá phức tạp, không có lợi cho việc tu hành, không thể thành đại tài. Vì thế, trong việc thu nhận đồ đệ, các phái chủ yếu nhận người có một căn linh căn duy nhất, hoặc là thuần túy song linh căn, liền ba căn linh căn cũng không cần, ngũ căn linh căn càng vô dụng, thậm chí không vào được cửa. Nhưng linh căn bảy màu của Giang Ly Thanh có thể nói là bảy căn linh lực? Chưa từng nghe nói tới, rất hiếm có.
Giang Ly Thanh gật đầu.
Ứng Tông Ngọc không nói gì nữa, quay đầu nhìn Chu Chấn Yên: “Có chuyện gì với ngươi?”
Chu Chấn Yên chớp mắt: “Ta thấy ngươi triệu hồi Khương sư chất, nên ta cùng nàng đến xem.”
Ứng Tông Ngọc bất mãn nói: “Ngươi nhàn rỗi quá à? Nhìn cái gì vậy? Ngươi có giúp được gì không? Nhanh đi, ta ở đây không có việc gì làm, cũng không tiếp đãi kẻ rảnh rỗi.”
Hắn còn đang tức giận Giới Luật Đường hôm qua gây phiền phức cho hắn, tự nhiên không có thiện cảm với Chu Chấn Yên.
Chu Chấn Yên sờ sờ mũi nói: “Ứng sư huynh, ta không cần ngươi tiếp đãi ta.”
“Nhanh đi, nhanh lên, ngươi có chuyện gì sao?” Ứng Tông Ngọc xua tay đuổi người rời đi, sau đó quay người nhìn về phía Triệu Khả Hân: “Mặt của ngươi đã khỏi rồi, sao ngươi không đi?"
Triệu Khả Hân nhanh chóng cam chịu: “Đệ tử, rời đi ngay.”
Tư Thiều thấp giọng nhắc nhở: “Triệu sư tỷ, ngươi đã uống Mỹ Linh Đan và Thiên Linh Đan, tuy rằng không có tác dụng, nhưng vẫn phải thanh toán hóa đơn, tổng cộng... năm trăm viên linh thạch thượng phẩm.
Nguyên nhân chính là do Thiên Linh Đan quá đắt.
Triệu Khả Hân nghĩ nghĩ, nhanh chóng lấy ra năm trăm viên linh thạch thượng phẩm khác từ trong nhẫn trữ vật, cho dù cô có giàu có đến đâu, thì việc chi ra hơn nghìn viên linh thạch thượng phẩm trong một lần như vậy cũng khiến cho cô trở nên khó chịu và mặt mày uất ức.
Chủ yếu là do sự bất công của An Như Hứa.
Cô tức giận nhìn An Như Hứa: “An sư huynh, huynh đến Y đường để mua Thiên Hương Đan? Mua nhanh đi, chúng ta cùng nhau quay về.”
An Như Hứa không muốn dây dưa cùng nàng nữa, vội vàng nói: “Giống Chu đường chủ, ta cũng đi cùng Giang sư muội.”
Triệu Khả Hân hốc mắt đột nhiên đỏ lên: “An sư huynh, ngươi...”
An Như Hứa sợ nàng lại nói ra điều gì khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng, nhanh chóng nói: “Hạ tiên sinh hiện đang kiểm tra các đệ tử, hai vị sư muội nên nhanh chóng quay về, có thể kịp tham dự nửa buổi học. Bài học của Hạ tiên sinh hôm nay đã giúp ta và Giang sư muội rất nhiều.”
Thực sự là hưởng lợi không nhỏ phải không? Hắn chính là người đi đầu, còn Giang Sư muội mới khiến hắn ngạc nhiên đến mức mắt tròn miệng hóp.
Triệu Khả Hân cắn môi, chỉ có thể cùng Chu Văn Âm rời khỏi Y đường.
Sau khi hai người rời đi, An Như Hứa nhanh chóng lấy linh thạch ra, mua hai lọ Thiên Hương Đan từ Tư Thiếu, sau đó nhìn Giang Ly Thanh.
Ứng Tông Ngọc đuổi bọn họ ra: “Hai người cũng đi đi, cô ấy ở lại đây.”
An Như Hứa chỉ có thể nhìn Chu Chấn Yên lần nữa.
Chu Chấn Yên bất lực, biết Ứng Tông Ngọc còn tức giận chuyện ngày hôm qua, hiện tại y không thích hắn ở trước mặt mình làm chướng mắt, hơn nữa y đã đuổi hắn đi rồi, y thật sự đuổi hắn đi, nếu hắn nhất quyết ở lại thì y sẽ mặt lạnh lùng, vậy nên hắn chỉ có thể nói với An Như Hứa: “Được rồi, đi thôi!”
An Như Hứa chỉ có thể nói: “Vết thương của ta còn chưa khỏi, không thể sử dụng kiếm, ta theo Giang sư muội tới đây, Chu sư thúc, ngươi phải đưa ta trở về.”
Chu Chấn Yên đồng ý: “Được.”
An Như Hứa chỉ có thể quay đầu về phía Giang Ly Thanh nói: "Giang sư muội, chúng ta trở về trước, ngươi về sau nhớ cẩn thận.”
Đừng đánh mất nó lần nữa!
Giang Ly Thanh gật đầu: “Được.”
Hai người cầm kiếm rời khỏi Y đường.
Y đường đông đúc đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, Ứng Tông Ngọc nhìn Giang Ly Thanh, nhướng mày: “Sao vậy, vừa đến Côn Lôn, tình cảm lại sớm nảy nở, ngươi là thực sự vừa ý tiểu tử An Như Hứa đó? Sư phụ ngươi có biết không?”
Giang Ly thanh: “...”
Không, ta không có, người đừng trách lầm ta!
*** Không biết cảm xúc của anh nhà như thế nào nhỉ? Chưa gì đã có tình địch rồi. hắc hắc
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Cô tức giận nói: “Ngươi——”
Nếu không có mọi người ở đây, cô thật muốn dùng kiếm chém nàng, hoặc thả linh thú xé xác nàng.
Giang Ly Thanh vẻ mặt không cảm xúc: "Nếu Triệu sư tỷ muốn chữa trị vết thương trên mặt ngươi, thì hãy tỏ thái độ tốt một chút, nếu không, vết thương trên mặt ngươi sẽ trở nên tồi tệ hơn! Tóm lại, ta sẽ không lãng phí linh lực chữa trị cho ngươi.”
Triệu Khả Hân bị Giang Ly Thanh nắm giữ, trong lòng nhất thời sôi sục, cô cực kỳ không muốn, nhưng lại không có cách nào khác.
Chu Văn Âm cũng không ngờ rằng Giang Ly Thanh là một người khó cắt thịt như vậy, có vẻ như cô thực sự đánh giá thấp nàng. Nhìn vào vẻ bề ngoài, dường như nàng rất mềm yếu, nhưng khi có chuyện, nàng lại rất cứng rắn và không chịu khuất phục. Đối diện với hai đường chủ, nàng vẫn cứng rắn như vậy.
Cô nghĩ đến sư phụ của mình, người không phải là người thực sự hào phóng, con thổ lộc không làm tổn thương ai, nhưng lại bồi thường cho Giang Ly Thanh nhiều thứ như vậy, có phải vì cô là đệ tử thân truyền của Thanh Hư Ngọc Chưởng môn không? Một kẻ vô dụng, nhưng lại vì Ngọc Chưởng môn mà được người khác nhìn nhận khác biệt.
Nàng đưa tay kéo Triệu Khả Hân: “Sư muội, mặt mũi ngươi quan trọng.”
Triệu Khả Hân tức giận trừng mắt nhìn Giang Ly Thanh: “Ta cho ngươi một trăm viên linh thạch thượng phẩm, một bình Thiên Hương Đan, một pháp khí trung phẩm, được không?”
Giang Ly Thanh lắc đầu: “Lần trước Kim phong chủ bồi thường cho ta, ta không hề hấn gì, chỉ hơi sợ hãi. Bây giờ, Triệu sư tỷ ngươi đang trị mặt, cần sử dụng linh lực của ta.”
Triệu Khả Hân vô cùng tức giận: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?”
Giang Ly Thanh bình tĩnh nói, tăng gấp đôi số lượng: “Năm trăm viên linh thạch thượng phẩm, hai bình Thiên Hương đan và hai pháp khí trung phẩm.”
"Ngươi thật lớn mật!”. Triệu Khả Hân không giấu được sự khinh thường: “Hành động của ngươi, khác gì cướp đoạt?”
Giang Ly Thanh phản bác: ”Bởi vì linh lực của ta rất trân quý, nếu ngươi không muốn trị liệu, ta cũng không muốn lãng phí linh lực của mình.”
Triệu Khả Hân nắm chặt nắm đấm, khí huyết dâng trào, cắn răng nói: “Ta hứa với ngươi.”
Giang Ly Thanh đưa tay về phía cô.
Triệu Khả Hân tức giận lấy ra năm trăm viên linh thạch thượng phẩm và hai pháp khí trung phẩm từ trong nhẫn trữ vật đưa cho nàng, sau đó quay người lại lấy linh thạch ra: “Tư sư đệ, lâý hai bình Thiên Hương Đan đi.”
Tư Thiều không nói nên lời, vội vàng quay người lấy từ tủ thuốc ra hai bình Thiên Hương Đan.
Triệu Khả Hân ném nó về phía Giang Ly Thanh: "Đã được chưa?"
Giang Ly Thanh cất linh thạch và Thiên Hương đan, hỏi: “Làm thế nào để sử dụng hai pháp khí này? Dấu vết của ngươi cần phải xóa!”
Triệu Khả Hân nén cơn giận, chỉ dạy nàng và xóa đi dấu vết của mình.
Giang Ly Thanh hài lòng, thu hồi pháp khí, kích hoạt linh lực của mình che phủ lên vết thương trên mặt Triệu Khả Hân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ứng Tông Ngọc đứng dậy, nhìn kỹ hơn, y thấy linh lực của Giang Ly Thanh có màu xanh băng thuần khiết và không khác gì của y, tuy nhiên, khi kiểm tra kỹ hơn, y phát hiện ra có thứ gì đó nhẹ như màu cầu vồng. Dưới làn băng xanh, chính những màu sắc khác nhau này đã từng chút, từng chút một chữa lành vết thương trên mặt Triệu Khả Hân.
Tốc độ chữa lành không nhanh lắm, phải uống đầy một tách trà, Giang Ly Thanh mới dừng lại: “Được rồi.”
Triệu Khả Hân lập tức lấy gương nhìn chính mình. Quả nhiên, sắc mặt của nàng đã lành lại, mịn màng như cũ. Cô nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Giang Ly Thanh, chế nhạo: “Chỉ một vết thương nhỏ thôi cũng khiến ngươi yếu như vậy.”
Giang Ly Thanh cũng lười để ý tới nàng, xoay người tìm một chỗ ngồi xuống, lấy linh thạch vừa lấy được ra, đếm hai mươi viên, đưa cho Tư Thiều: "Sư huynh, mua hai bình thuốc bổ linh đan.”
Một lọ thuốc bổ linh đan, mười viên linh thạch thượng phẩm. Trước đây nàng không coi trọng, nhưng bây giờ nàng vẫn rất tiếc nuối. Cũng may, hôm nay nàng được miễn phí năm trăm viên linh thạch thượng phẩm, nên vẫn có đủ tiền mua.
Tư Thiều vội vàng lấy hai lọ thuốc bổ linh đan đưa cho nàng, chủ động giới thiệu bản thân: "Giang sư muội, ta là Tư Thiều, ngươi có thể gọi ta là Tư sư huynh.”
Giang Ly Thanh gật đầu: “Tư sư huynh.”
Tư Thiều nhìn thấy nàng rót tổng cộng hai mươi viên thuốc từ hai bình nhét vào miệng, lần đầu tiên hắn thấy có người uống thuốc như vậy, hắn hít một hơi thật sâu.
Sau khi nuốt hai lọ thuốc bổ linh đan, sắc mặt của Giang Ly Thanh trông khá hơn nhiều.
Ứng Tông Ngọc lúc này mới nói: “Linh lực của ngươi quả nhiên đặc biệt.”
Người tu hành, nếu linh căn quá phức tạp, không có lợi cho việc tu hành, không thể thành đại tài. Vì thế, trong việc thu nhận đồ đệ, các phái chủ yếu nhận người có một căn linh căn duy nhất, hoặc là thuần túy song linh căn, liền ba căn linh căn cũng không cần, ngũ căn linh căn càng vô dụng, thậm chí không vào được cửa. Nhưng linh căn bảy màu của Giang Ly Thanh có thể nói là bảy căn linh lực? Chưa từng nghe nói tới, rất hiếm có.
Giang Ly Thanh gật đầu.
Ứng Tông Ngọc không nói gì nữa, quay đầu nhìn Chu Chấn Yên: “Có chuyện gì với ngươi?”
Chu Chấn Yên chớp mắt: “Ta thấy ngươi triệu hồi Khương sư chất, nên ta cùng nàng đến xem.”
Ứng Tông Ngọc bất mãn nói: “Ngươi nhàn rỗi quá à? Nhìn cái gì vậy? Ngươi có giúp được gì không? Nhanh đi, ta ở đây không có việc gì làm, cũng không tiếp đãi kẻ rảnh rỗi.”
Hắn còn đang tức giận Giới Luật Đường hôm qua gây phiền phức cho hắn, tự nhiên không có thiện cảm với Chu Chấn Yên.
Chu Chấn Yên sờ sờ mũi nói: “Ứng sư huynh, ta không cần ngươi tiếp đãi ta.”
“Nhanh đi, nhanh lên, ngươi có chuyện gì sao?” Ứng Tông Ngọc xua tay đuổi người rời đi, sau đó quay người nhìn về phía Triệu Khả Hân: “Mặt của ngươi đã khỏi rồi, sao ngươi không đi?"
Triệu Khả Hân nhanh chóng cam chịu: “Đệ tử, rời đi ngay.”
Tư Thiều thấp giọng nhắc nhở: “Triệu sư tỷ, ngươi đã uống Mỹ Linh Đan và Thiên Linh Đan, tuy rằng không có tác dụng, nhưng vẫn phải thanh toán hóa đơn, tổng cộng... năm trăm viên linh thạch thượng phẩm.
Nguyên nhân chính là do Thiên Linh Đan quá đắt.
Triệu Khả Hân nghĩ nghĩ, nhanh chóng lấy ra năm trăm viên linh thạch thượng phẩm khác từ trong nhẫn trữ vật, cho dù cô có giàu có đến đâu, thì việc chi ra hơn nghìn viên linh thạch thượng phẩm trong một lần như vậy cũng khiến cho cô trở nên khó chịu và mặt mày uất ức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ yếu là do sự bất công của An Như Hứa.
Cô tức giận nhìn An Như Hứa: “An sư huynh, huynh đến Y đường để mua Thiên Hương Đan? Mua nhanh đi, chúng ta cùng nhau quay về.”
An Như Hứa không muốn dây dưa cùng nàng nữa, vội vàng nói: “Giống Chu đường chủ, ta cũng đi cùng Giang sư muội.”
Triệu Khả Hân hốc mắt đột nhiên đỏ lên: “An sư huynh, ngươi...”
An Như Hứa sợ nàng lại nói ra điều gì khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng, nhanh chóng nói: “Hạ tiên sinh hiện đang kiểm tra các đệ tử, hai vị sư muội nên nhanh chóng quay về, có thể kịp tham dự nửa buổi học. Bài học của Hạ tiên sinh hôm nay đã giúp ta và Giang sư muội rất nhiều.”
Thực sự là hưởng lợi không nhỏ phải không? Hắn chính là người đi đầu, còn Giang Sư muội mới khiến hắn ngạc nhiên đến mức mắt tròn miệng hóp.
Triệu Khả Hân cắn môi, chỉ có thể cùng Chu Văn Âm rời khỏi Y đường.
Sau khi hai người rời đi, An Như Hứa nhanh chóng lấy linh thạch ra, mua hai lọ Thiên Hương Đan từ Tư Thiếu, sau đó nhìn Giang Ly Thanh.
Ứng Tông Ngọc đuổi bọn họ ra: “Hai người cũng đi đi, cô ấy ở lại đây.”
An Như Hứa chỉ có thể nhìn Chu Chấn Yên lần nữa.
Chu Chấn Yên bất lực, biết Ứng Tông Ngọc còn tức giận chuyện ngày hôm qua, hiện tại y không thích hắn ở trước mặt mình làm chướng mắt, hơn nữa y đã đuổi hắn đi rồi, y thật sự đuổi hắn đi, nếu hắn nhất quyết ở lại thì y sẽ mặt lạnh lùng, vậy nên hắn chỉ có thể nói với An Như Hứa: “Được rồi, đi thôi!”
An Như Hứa chỉ có thể nói: “Vết thương của ta còn chưa khỏi, không thể sử dụng kiếm, ta theo Giang sư muội tới đây, Chu sư thúc, ngươi phải đưa ta trở về.”
Chu Chấn Yên đồng ý: “Được.”
An Như Hứa chỉ có thể quay đầu về phía Giang Ly Thanh nói: "Giang sư muội, chúng ta trở về trước, ngươi về sau nhớ cẩn thận.”
Đừng đánh mất nó lần nữa!
Giang Ly Thanh gật đầu: “Được.”
Hai người cầm kiếm rời khỏi Y đường.
Y đường đông đúc đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, Ứng Tông Ngọc nhìn Giang Ly Thanh, nhướng mày: “Sao vậy, vừa đến Côn Lôn, tình cảm lại sớm nảy nở, ngươi là thực sự vừa ý tiểu tử An Như Hứa đó? Sư phụ ngươi có biết không?”
Giang Ly thanh: “...”
Không, ta không có, người đừng trách lầm ta!
*** Không biết cảm xúc của anh nhà như thế nào nhỉ? Chưa gì đã có tình địch rồi. hắc hắc
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro