Lãng Phí Tài Ng...
Tây Tử Tình
2024-11-20 10:14:03
Chu Chấn Yên nhìn thấy Mặc Như Yên đi ra, lập tức đi vào tìm Vệ Khinh Lam.
Giống như Mặc Như Yên, y dựng lên một kết giới và nói với Vệ Khinh Lam: “Khinh Lam, ngươi đã đưa tất cả sáu quả Gia Quả thu được từ Thần vực Bất Chu cho Giang Ly Thanh phải không?"
Từ thạch ảnh của An Như Hứa, mặc dù không thấy được cảnh Giang Ly Thanh nhận Gia Quả từ hắn, nhưng chính vì sự việc này mà Triệu Khả Hân đã chế giễu và mắng mỏ Giang Ly Thanh, dẫn đến họ xảy ra xung đột, gây ra rắc rối này. Y muốn xác minh điều này.
Vệ Khinh Lam gật đầu: “Đúng vậy, Chu thúc.”
Chu Chấn Yên thấy hắn thừa nhận, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối nói: “Ồ! Gia Quả là một trong những loại nguyên liệu tốt nhất để luyện đan, sao ngươi lại đưa cho nàng tất cả Gia Quả? Đứa bé đó thường xuyên làm hỏng những thứ tốt đẹp.”
Vệ Khinh Lam thành thật nói: “Cho nàng ăn vặt.”
*** Tiêu Bối Bối: sủng chết ta rồi!
Chu Chấn Yên: “...”
Thật là lãng phí tài nguyên quý báu!
Vẻ mặt của y gần như không chịu nổi, y đi tới đi lui hai lần, chỉ vào Vệ Khinh Lam, hồi lâu không nói gì.
Vệ Khinh Lam vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chu thúc, ta chóng mặt! Tuy Gia Quả tốt, nhưng Giang sư muội gần như cạn kiệt linh lực để chữa lành vết thương trong linh phủ của ta. Sư thúc cũng biết, linh lực của nàng rất đặc biệt, việc tu luyện của nàng không hề dễ dàng.”
Chu Chấn Yên gần như cáu kỉnh: “Nàng tu luyện không dễ dàng? Ai nói cho ngươi biết? Ngươi không biết linh lực của nàng là do sư phụ tốt của nàng Ngọc chưởng môn tích lũy bằng đan dược sao? Chỉ cần nàng được cho đan dược, Linh lực của nàng sẽ có thể tích lũy được, trên đời này không có ai có thể dễ dàng tu luyện hơn nàng.”
Y vừa mới đưa An Như Hứa đến Y đường hỏi cụ thể, lại nghe được Ứng sư huynh nói đã lệnh cho Tư Thiều xuống núi mua hàng ngàn lọ thuốc Bổ Linh Đan cho nàng sử dụng. Ta xin hỏi trên đời này có ai dùng thuốc Bổ Linh Đan như nàng không?
Vệ Khinh Lam trầm mặc nói: “Với linh lực của đan dược, nàng chỉ có thể đạt đến Trúc Cơ, không thể cao hơn nữa. Về sau tu luyện sẽ càng khó khăn hơn.”
Chu Chấn Yên nhìn hắn: “Vậy ngươi cũng không thể cho nàng Gia Quả làm đồ ăn vặt được.”
Hắn xoa xoa trán: “Mặc dù Côn Lôn chúng ta nổi danh kiếm thuật, nhưng cũng không phải không có trưởng lão am hiểu thuật luyện đan. Dù có tệ đến đâu, ngươi cũng nên giao nó cho sư phụ của nàng là Ngọc Chưởng môn, dù sao thì Ngọc Chưởng môn cũng biết phân biệt đồ tốt. Nếu ông ấy biết đệ tử của mình đã dùng hết linh lực để chữa trị cho ngươi, dù không hài lòng nhưng đưa ra sáu trái Gia quả đền đáp cũng có thể chấp nhận, nhưng ngươi lại đưa cho Giang Ly Thanh để ăn vặt, nàng không nhận biết đồ vật, liệu bây giờ nàng đã ăn hết Gia Quả chưa?
Vệ Khinh Lam nhẹ nhàng cười: “Cứ ăn đi, dù sao cũng là cho nàng, ta cũng không nghĩ nhiều.”
Kỳ thực hắn muốn nói, Giang Ly Thanh biết hàng, khi nhìn thấy Gia Quả liền xua tay nói không, chính là hắn ép buộc đưa cho nàng. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của Chu sư thúc, hắn cũng không cần nói chi tiết như vậy.
“Thật là lãng phí tài nguyên quý báu!”
Chu Chấn Yên thật sự đau lòng, đi loanh quanh thêm hai lần nữa, y đành phải bỏ cuộc: “Thôi vậy, ngươi đã cho tất cả rồi, chỉ sợ đã vào bụng nàng hết rồi. Này, ngươi không biết, từ nhỏ nàng đã lãng phí rất nhiều thứ tốt đẹp của Thanh Hư, nhiều đến mức không thể nhắc đến, tóm lại, lần sau ngươi không được phép cho nàng những thứ tốt như vậy, nhất là ngươi để nàng làm đồ ăn vặt, lãng phí đồ tốt, thật đáng tiếc.”
Y lẩm bẩm nói: “Chưởng môn cũng vậy, hắn đáng lẽ phải nhận khi ngươi đưa vào. Này, ngươi ngu ngốc, ngươi ngu ngốc.”
Vệ Khinh Lam sờ sờ mũi: “Ta hiểu được, người yên tâm, ta sẽ không đưa cho nàng nữa.”
Chu Chấn Yên gật đầu, vẻ mặt đau khổ rời đi.
Giới Luật Đường và Chấp Sự Điện hành sự rất hiệu quả, ngay sau khi Kim Vương Châu cho Triệu Khả Hân, người có đôi mắt sưng húp vì khóc dùng một viên Bảo Nguyên Đan, vài giây sau, người của hai giáo đường đã đến và đưa Triệu Khả Hân đi.
Chu Văn Âm đi theo được hai bước, lại bị người của hai đại điện chặn lại, chỉ có thể dừng lại, quay đầu nhìn Kim Vương Châu: “Sư phụ, sao người không cầu xin cho sư muội? Một trăm roi là quá sức chịu đựng của sư muội. Chỉ còn nửa tháng nữa là chúng ta sẽ đến bí cảnh Kỳ Sơn, lúc này nhất định phải bảo vệ sư muội.”
“Ngươi cho rằng ta không muốn bảo vệ sao? Nhưng nhìn xem, nó suýt giết chết Giang Ly Thanh, may mắn thay người bị thương là An Như Hứa. Cả hai người đều có một sư phụ không thể đắc tội được. Tất cả mọi người đều biết Ngọc chưởng môn bảo vệ đệ tử như thế nào, Cố sư thúc của ngươi cũng không ngoại lệ. Làm sao ta có thể bảo vệ nó khỏi những điều đó? Giới luật của môn phái ở đây, ai khiến nó phụ lòng mong đợi của ta, la hét và giết người trong môn phái, phớt lờ những gì ta dạy dỗ, đó là một bài học cho nó. Mặc dù hình phạt một trăm roi rất nghiêm khắc, nhưng nó đã được uống Bảo Nguyên Đan. Khi nó nhận hình phạt trở về, sẽ được chăm sóc bằng thần dược, trong nửa tháng sẽ có thể đứng dậy và đi đến bí cảnh Kỳ Sơn, sẽ không chậm trễ thời gian.”
Chu Văn Âm thở phào nhẹ nhõm: “Sư muội, đừng chậm trễ đi đến Kỳ Sơn bí cảnh.” Nàng dừng lại, nhìn Kim Vương Châu, có chút bất mãn nhỏ giọng nói: "Sư phụ, Giang Ly Thanh không phải được Thanh Hư phái đến Côn Lôn để dạy dỗ sao? Nghe nói, nàng ở Thanh Hư gặp rắc rối lớn và khiến mọi người tức giận, vì vậy nàng đã được Ngọc chưởng môn gửi đến Côn Lôn của chúng ta. Tại sao chỉ có sư muội bị phạt nặng như vậy mà nàng lại không bị phạt? Nàng cũng có lỗi.”
“Là sư muội của ngươi ra tay trước, vì tranh chấp ngôn từ mà tấn công đệ tử là không thể tha thứ. Tuy rằng, Giang Ly Thanh cũng ra tay với nàng, nhưng là để bảo vệ chính mình.”
Kim Vương Châu tức giận nói: "Hơn nữa, lúc đó Giang Ly Thanh từ Y đường trở về, nàng đang chữa trị cho Vệ Khinh Lam, linh lực của nàng đã hao tổn quá nhiều, nhưng sư muội ngươi lại lợi dụng nguy hiểm của người khác, thạch ảnh phản chiếu rõ ràng, nó không thể trốn tránh trách nhiệm của mình. Giới Luật Đường và Chấp Sự Điện đều khẳng định Giang Ly Thanh không sai, làm sao có thể trừng phạt nàng?”
Chu Văn Âm ngừng nói.
Kim Vương Châu liếc nàng một cái, thở dài nói: “Ta biết ngươi lo lắng cho sư muội của ngươi, nhưng sự tình đã kết luận, có nói nhiều nữa cũng vô ích. Chờ nàng chịu trừng phạt trở về, ngươi phải lo liệu cho nàng. Ngươi lớn tuổi hơn nàng, cũng trầm tĩnh hơn nàng. Sau này hãy khuyên nàng nhiều hơn, sau sự việc lần này phải rút ra bài học, không bao giờ liều lĩnh hoặc dễ nổi giận nữa.”
“Sư phụ, đừng lo lắng.” Chu Văn Âm gật đầu.
“Còn nữa, sau sự việc này, nàng nên buông tha cho tiểu tử An Như Hứa đó đi. Từ giờ trở đi, ngươi có thể thúc giục nàng chuyên tâm tu luyện.”
“Vâng.”
Nửa giờ sau, Triệu Khả Hân bị người của Giới Luật Đường và Chấp Sự Điện đưa về đầy máu, nàng đã bất tỉnh. Kim Vương Châu nhìn thấy thì đau lòng. Sau khi người trong đại sảnh rời đi, liền tự mình dùng linh lực chữa lành vết thương cho Triệu Khả Hân.
Chu Văn Âm đứng sang một bên nhìn, bàng hoàng trước hình phạt hà khắc của Chấp Sự Đường, một trăm roi không hề tỏ ra thương xót. Cô cũng khó chịu khi nghĩ đến nếu cô là người phạm lỗi, sư phụ cũng sẽ không đối xử tốt với cô như đối với sư muội. Người sẵn sàng lấy ra hàng ngàn viên linh thạch cho Nguyên Bảo Đan, đồng thời đích thân chữa lành vết thương cho sư muội, an ủi Triệu sư muội sau khi muội ấy bị trừng phạt.
Cô chỉ lớn hơn sư muội mình vài tháng, nhưng sư phụ của cô luôn dặn dò cô phải chăm sóc sư muội từ khi còn nhỏ. Vì vậy, từ lâu đến nay, sư muội luôn tùy ý, nhưng cô lại không dám làm như vậy. Cô không những không dám mà còn phải thuyết phục chính mình. Không ai biết cô ghen tị với sư muội đến mức nào, người có gia cảnh tốt, được sư phụ chăm sóc tốt, có tất cả mọi thứ, có lẽ nhược điểm lớn nhất của sư muội chính là An Như Hứa không thích sư muội.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Giống như Mặc Như Yên, y dựng lên một kết giới và nói với Vệ Khinh Lam: “Khinh Lam, ngươi đã đưa tất cả sáu quả Gia Quả thu được từ Thần vực Bất Chu cho Giang Ly Thanh phải không?"
Từ thạch ảnh của An Như Hứa, mặc dù không thấy được cảnh Giang Ly Thanh nhận Gia Quả từ hắn, nhưng chính vì sự việc này mà Triệu Khả Hân đã chế giễu và mắng mỏ Giang Ly Thanh, dẫn đến họ xảy ra xung đột, gây ra rắc rối này. Y muốn xác minh điều này.
Vệ Khinh Lam gật đầu: “Đúng vậy, Chu thúc.”
Chu Chấn Yên thấy hắn thừa nhận, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối nói: “Ồ! Gia Quả là một trong những loại nguyên liệu tốt nhất để luyện đan, sao ngươi lại đưa cho nàng tất cả Gia Quả? Đứa bé đó thường xuyên làm hỏng những thứ tốt đẹp.”
Vệ Khinh Lam thành thật nói: “Cho nàng ăn vặt.”
*** Tiêu Bối Bối: sủng chết ta rồi!
Chu Chấn Yên: “...”
Thật là lãng phí tài nguyên quý báu!
Vẻ mặt của y gần như không chịu nổi, y đi tới đi lui hai lần, chỉ vào Vệ Khinh Lam, hồi lâu không nói gì.
Vệ Khinh Lam vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chu thúc, ta chóng mặt! Tuy Gia Quả tốt, nhưng Giang sư muội gần như cạn kiệt linh lực để chữa lành vết thương trong linh phủ của ta. Sư thúc cũng biết, linh lực của nàng rất đặc biệt, việc tu luyện của nàng không hề dễ dàng.”
Chu Chấn Yên gần như cáu kỉnh: “Nàng tu luyện không dễ dàng? Ai nói cho ngươi biết? Ngươi không biết linh lực của nàng là do sư phụ tốt của nàng Ngọc chưởng môn tích lũy bằng đan dược sao? Chỉ cần nàng được cho đan dược, Linh lực của nàng sẽ có thể tích lũy được, trên đời này không có ai có thể dễ dàng tu luyện hơn nàng.”
Y vừa mới đưa An Như Hứa đến Y đường hỏi cụ thể, lại nghe được Ứng sư huynh nói đã lệnh cho Tư Thiều xuống núi mua hàng ngàn lọ thuốc Bổ Linh Đan cho nàng sử dụng. Ta xin hỏi trên đời này có ai dùng thuốc Bổ Linh Đan như nàng không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ Khinh Lam trầm mặc nói: “Với linh lực của đan dược, nàng chỉ có thể đạt đến Trúc Cơ, không thể cao hơn nữa. Về sau tu luyện sẽ càng khó khăn hơn.”
Chu Chấn Yên nhìn hắn: “Vậy ngươi cũng không thể cho nàng Gia Quả làm đồ ăn vặt được.”
Hắn xoa xoa trán: “Mặc dù Côn Lôn chúng ta nổi danh kiếm thuật, nhưng cũng không phải không có trưởng lão am hiểu thuật luyện đan. Dù có tệ đến đâu, ngươi cũng nên giao nó cho sư phụ của nàng là Ngọc Chưởng môn, dù sao thì Ngọc Chưởng môn cũng biết phân biệt đồ tốt. Nếu ông ấy biết đệ tử của mình đã dùng hết linh lực để chữa trị cho ngươi, dù không hài lòng nhưng đưa ra sáu trái Gia quả đền đáp cũng có thể chấp nhận, nhưng ngươi lại đưa cho Giang Ly Thanh để ăn vặt, nàng không nhận biết đồ vật, liệu bây giờ nàng đã ăn hết Gia Quả chưa?
Vệ Khinh Lam nhẹ nhàng cười: “Cứ ăn đi, dù sao cũng là cho nàng, ta cũng không nghĩ nhiều.”
Kỳ thực hắn muốn nói, Giang Ly Thanh biết hàng, khi nhìn thấy Gia Quả liền xua tay nói không, chính là hắn ép buộc đưa cho nàng. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của Chu sư thúc, hắn cũng không cần nói chi tiết như vậy.
“Thật là lãng phí tài nguyên quý báu!”
Chu Chấn Yên thật sự đau lòng, đi loanh quanh thêm hai lần nữa, y đành phải bỏ cuộc: “Thôi vậy, ngươi đã cho tất cả rồi, chỉ sợ đã vào bụng nàng hết rồi. Này, ngươi không biết, từ nhỏ nàng đã lãng phí rất nhiều thứ tốt đẹp của Thanh Hư, nhiều đến mức không thể nhắc đến, tóm lại, lần sau ngươi không được phép cho nàng những thứ tốt như vậy, nhất là ngươi để nàng làm đồ ăn vặt, lãng phí đồ tốt, thật đáng tiếc.”
Y lẩm bẩm nói: “Chưởng môn cũng vậy, hắn đáng lẽ phải nhận khi ngươi đưa vào. Này, ngươi ngu ngốc, ngươi ngu ngốc.”
Vệ Khinh Lam sờ sờ mũi: “Ta hiểu được, người yên tâm, ta sẽ không đưa cho nàng nữa.”
Chu Chấn Yên gật đầu, vẻ mặt đau khổ rời đi.
Giới Luật Đường và Chấp Sự Điện hành sự rất hiệu quả, ngay sau khi Kim Vương Châu cho Triệu Khả Hân, người có đôi mắt sưng húp vì khóc dùng một viên Bảo Nguyên Đan, vài giây sau, người của hai giáo đường đã đến và đưa Triệu Khả Hân đi.
Chu Văn Âm đi theo được hai bước, lại bị người của hai đại điện chặn lại, chỉ có thể dừng lại, quay đầu nhìn Kim Vương Châu: “Sư phụ, sao người không cầu xin cho sư muội? Một trăm roi là quá sức chịu đựng của sư muội. Chỉ còn nửa tháng nữa là chúng ta sẽ đến bí cảnh Kỳ Sơn, lúc này nhất định phải bảo vệ sư muội.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi cho rằng ta không muốn bảo vệ sao? Nhưng nhìn xem, nó suýt giết chết Giang Ly Thanh, may mắn thay người bị thương là An Như Hứa. Cả hai người đều có một sư phụ không thể đắc tội được. Tất cả mọi người đều biết Ngọc chưởng môn bảo vệ đệ tử như thế nào, Cố sư thúc của ngươi cũng không ngoại lệ. Làm sao ta có thể bảo vệ nó khỏi những điều đó? Giới luật của môn phái ở đây, ai khiến nó phụ lòng mong đợi của ta, la hét và giết người trong môn phái, phớt lờ những gì ta dạy dỗ, đó là một bài học cho nó. Mặc dù hình phạt một trăm roi rất nghiêm khắc, nhưng nó đã được uống Bảo Nguyên Đan. Khi nó nhận hình phạt trở về, sẽ được chăm sóc bằng thần dược, trong nửa tháng sẽ có thể đứng dậy và đi đến bí cảnh Kỳ Sơn, sẽ không chậm trễ thời gian.”
Chu Văn Âm thở phào nhẹ nhõm: “Sư muội, đừng chậm trễ đi đến Kỳ Sơn bí cảnh.” Nàng dừng lại, nhìn Kim Vương Châu, có chút bất mãn nhỏ giọng nói: "Sư phụ, Giang Ly Thanh không phải được Thanh Hư phái đến Côn Lôn để dạy dỗ sao? Nghe nói, nàng ở Thanh Hư gặp rắc rối lớn và khiến mọi người tức giận, vì vậy nàng đã được Ngọc chưởng môn gửi đến Côn Lôn của chúng ta. Tại sao chỉ có sư muội bị phạt nặng như vậy mà nàng lại không bị phạt? Nàng cũng có lỗi.”
“Là sư muội của ngươi ra tay trước, vì tranh chấp ngôn từ mà tấn công đệ tử là không thể tha thứ. Tuy rằng, Giang Ly Thanh cũng ra tay với nàng, nhưng là để bảo vệ chính mình.”
Kim Vương Châu tức giận nói: "Hơn nữa, lúc đó Giang Ly Thanh từ Y đường trở về, nàng đang chữa trị cho Vệ Khinh Lam, linh lực của nàng đã hao tổn quá nhiều, nhưng sư muội ngươi lại lợi dụng nguy hiểm của người khác, thạch ảnh phản chiếu rõ ràng, nó không thể trốn tránh trách nhiệm của mình. Giới Luật Đường và Chấp Sự Điện đều khẳng định Giang Ly Thanh không sai, làm sao có thể trừng phạt nàng?”
Chu Văn Âm ngừng nói.
Kim Vương Châu liếc nàng một cái, thở dài nói: “Ta biết ngươi lo lắng cho sư muội của ngươi, nhưng sự tình đã kết luận, có nói nhiều nữa cũng vô ích. Chờ nàng chịu trừng phạt trở về, ngươi phải lo liệu cho nàng. Ngươi lớn tuổi hơn nàng, cũng trầm tĩnh hơn nàng. Sau này hãy khuyên nàng nhiều hơn, sau sự việc lần này phải rút ra bài học, không bao giờ liều lĩnh hoặc dễ nổi giận nữa.”
“Sư phụ, đừng lo lắng.” Chu Văn Âm gật đầu.
“Còn nữa, sau sự việc này, nàng nên buông tha cho tiểu tử An Như Hứa đó đi. Từ giờ trở đi, ngươi có thể thúc giục nàng chuyên tâm tu luyện.”
“Vâng.”
Nửa giờ sau, Triệu Khả Hân bị người của Giới Luật Đường và Chấp Sự Điện đưa về đầy máu, nàng đã bất tỉnh. Kim Vương Châu nhìn thấy thì đau lòng. Sau khi người trong đại sảnh rời đi, liền tự mình dùng linh lực chữa lành vết thương cho Triệu Khả Hân.
Chu Văn Âm đứng sang một bên nhìn, bàng hoàng trước hình phạt hà khắc của Chấp Sự Đường, một trăm roi không hề tỏ ra thương xót. Cô cũng khó chịu khi nghĩ đến nếu cô là người phạm lỗi, sư phụ cũng sẽ không đối xử tốt với cô như đối với sư muội. Người sẵn sàng lấy ra hàng ngàn viên linh thạch cho Nguyên Bảo Đan, đồng thời đích thân chữa lành vết thương cho sư muội, an ủi Triệu sư muội sau khi muội ấy bị trừng phạt.
Cô chỉ lớn hơn sư muội mình vài tháng, nhưng sư phụ của cô luôn dặn dò cô phải chăm sóc sư muội từ khi còn nhỏ. Vì vậy, từ lâu đến nay, sư muội luôn tùy ý, nhưng cô lại không dám làm như vậy. Cô không những không dám mà còn phải thuyết phục chính mình. Không ai biết cô ghen tị với sư muội đến mức nào, người có gia cảnh tốt, được sư phụ chăm sóc tốt, có tất cả mọi thứ, có lẽ nhược điểm lớn nhất của sư muội chính là An Như Hứa không thích sư muội.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro