Thập Lý Phương Phi

Có Phúc Cùng Hư...

Tây Tử Tình

2024-11-20 10:14:03

Giang Ly Thanh đã ngủ một giấc rất sâu, đến khi có người dùng viên ngọc đập vào cửa sổ, làm cho khung cửa sổ trong phòng nàng rung lên vang vọng, như thể họ không đánh thức được nàng thì sẽ không bỏ cuộc.

“Ai?” Giọng nàng khàn đi sau khi ngủ quá lâu.

“Là ta, Giang sư muội, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi.” Bên ngoài truyền đến thanh âm thở dài của An Như Hứa: “Ngươi đã ngủ bảy ngày, ta thật sự lo lắng, xông vào nhà ngươi cũng không dễ dàng gì, chỉ có thể dùng viên ngọc này đập vỡ cửa sổ xem có thể đánh thức ngươi hay không. Quả thật, phương pháp này khá hiệu quả.”

Hắn mỗi ngày đều phải gọi hai lần, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên trong, và do bị thương không thể sử dụng linh lực để dò xét. Nếu Chu thúc không đến sử dụng linh lực để thăm dò phát hiện ra nàng đang ngủ say, hắn cũng không thể chịu đựng đến hôm nay mới dùng viên ngọc để ném vỡ cửa sổ của nàng.

Giang Ly Thanh nghe hắn nói nàng đã ngủ bảy ngày, liền đứng dậy xuống giường, quần áo chỉnh tề, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy An Như Hứa nằm trên tường, liền cảm tạ nói: “Cảm ơn An sư huynh. Nếu huynh không gọi ta, ta sợ sẽ phải ngủ thêm hai ngày nữa mới tỉnh lại.”

Mỗi lần mất đi quá nhiều linh lực, nàng sẽ hôn mê. Nàng đã quen với việc đó từ khi còn nhỏ, nhưng mọi người ở Côn Lôn đều không biết.

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, Giang sư muội, ngươi ngủ quá lâu, đừng trách ta đánh thức ngươi.” An Như Hứa nhìn thấy Giang Ly Thanh tựa hồ chưa có tỉnh táo hoàn toàn, lại có chút xấu hổ.

Giang Ly Thanh lắc đầu, thấy An Như Hứa sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, liền hỏi hắn: “An sư huynh, vết thương của ngươi thế nào rồi? Còn chưa khỏi sao?”

“Này, ta không muốn dùng tiên dược đắt tiền, chỉ có thể dùng tiên dược rẻ tiền, phải dưỡng nửa tháng.” An Như Hứa quay đầu nhìn sang phòng bên cạnh, thấp giọng nói: “Thanh kiếm của Triệu Khả Hân chỉ cách tim ta một tấc. Sau khi Chu sư thúc đưa ta đến Y Đường, Ứng đường chủ hỏi ta có thể lựa chọn dùng linh lực để điều trị, sau đó về nằm nửa tháng, từ từ điều chỉnh hơi thở từng chút một, rồi dùng Dưỡng Nguyên Đan để nuôi dưỡng hay là lựa chọn một viên Cố Nguyên Đan thượng phẩm để ăn, liền lập tức có thể chạy nhảy lung tung. Cái trước có giá khoảng năm trăm viên linh thạch trung phẩm, còn cái sau có giá năm nghìn viên linh thạch thượng phẩm. Tất nhiên ta lựa chọn nằm nửa tháng.”

Giang Ly Thanh gật đầu, nếu là như vậy, nàng cũng liền lựa chọn nằm nửa tháng, nhưng nàng vẫn hỏi: “Triệu Khả Hân đâm ngươi, nàng có phải chịu trách nhiệm về chi phí không?”

An Như Hứa chớp chớp mắt, thấp giọng trả lời: “Kim sư thúc Linh Thú Phong, đích thân gửi cho ta năm nghìn viên linh thạch thượng phẩm để bồi thường. Giang sư muội, ta cũng giàu có.”

Hắn nhìn Giang Ly Thanh thở dài: “Giang sư muội, sau này nếu lại có chuyện tốt như vậy, ta sẽ giúp ngươi đỡ kiếm.”

Lúc này, hắn hoàn toàn quên mất mớ rắc rối này là do mình gây ra.

Giang Ly Thanh tựa hồ cũng quên mất theo hắn, nàng mở to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “An sư huynh, sao đột nhiên xông ra chặn kiếm của ta? Ta có thể tự mình làm được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Năm nghìn viên linh thạch thượng phẩm, đủ để mua được nhiều thứ tốt.

An Như Hứa: “...”

Hắn gãi đầu, cảm thấy mình đã kiếm được lợi từ việc này, có chút không hợp lý, lập tức hào phóng nói: “Ta cho ngươi một nửa.”

Giang Ly Thanh ho nhẹ một tiếng: “Lần sau, nếu có người muốn giết ta, đừng ngăn cản hắn.”

An Như Hứa: “Được.”

Vệ Khinh Lam có chút lo lắng khi nghe tin Giang Ly Thanh ngủ liền bảy ngày vẫn chưa tỉnh lại, rốt cuộc là vì hắn nên có chút lo lắng, liền đến xem, không ngờ ngọc kiếm vừa đến ngoài sân lại tình cờ nghe được hai người bọn họ nói chuyện. Hắn dừng lại, cất thanh kiếm vào vỏ, phát ra một âm thanh nhỏ.

An Như Hứa quay đầu lại, hai mắt sáng lên: “Vệ sư đệ.”

Giang Ly Thanh kinh ngạc nhìn Vệ Khinh Lam, cúi đầu nói: “Vệ sư huynh.”

Vệ Khinh Lam gật đầu, đi vào trong sân, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Giang Ly Thanh, thấy sắc mặt nàng vẫn còn buồn ngủ và mệt mỏi, hắn quay sang hỏi An Như Hứa trước: “Vết thương của An sư huynh đã khỏi hẳn chưa?”

“Vẫn chưa.” An Như Hứa nằm trên tường suy nghĩ, lại vô tình kéo vết thương, “rít” một tiếng, sắc mặt tái nhợt, tựa lưng vào tường, hít thở mấy hơi, sau đó có chút run rẩy hỏi: “Vệ sư đệ, sao ngươi lại tới đây? Ngươi là tới gặp Giang sư muội sao?”

Dù sao hắn cũng vào sân Giang Ly Thanh, khẳng định không phải tìm hắn.

“Nghe nói Giang sư muội còn chưa tỉnh lại, ta liền tới xem xem.” Vệ Khinh Lam nhíu mày nói: “Bảy ngày nữa, đội ngũ tiến về Kỳ Sơn Bí Cảnh sẽ xuất phát, An sư huynh thương thế cần phải chữa trị càng sớm càng tốt, tốt nhất không nên làm những chuyện không có lợi cho việc bình phục.”

Hắn trực tiếp nói với y, leo tường như vậy không tốt cho việc hồi phục vết thương.

An Như Hứa lúng túng: “Ta cũng có chút lo lắng cho Giang sư muội, muội ấy ngủ bảy ngày vẫn chưa tỉnh lại, ta chỉ còn cách trèo tường, dùng viên ngọc đập vỡ cửa sổ để đánh thức muội ấy.

Mắt thấy Vệ Khinh Lam đang nhìn mình, hắn có chút xấu hổ: “Ta về nghỉ ngơi ngay.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dùng viên ngọc đập vỡ cửa sổ phòng một cô nương, để đánh thức người khác có vẻ không phải là điều đúng đắn.

Hắn chậm rãi trượt xuống tường, lại cảm thấy cứ như vậy trở về không được, hắn còn có chuyện muốn nói, vì thế cố chịu đựng vết thương nhanh chóng leo lên tường: “Được rồi, Vệ sư đệ, ngươi không muốn đi đến Bí cảnh Kỳ Sơn phải không?”

Vệ Khinh Lam tu luyện đến Kim Đan kỳ, mà Kỳ Sơn bí cảnh chỉ có người từ Trúc Cơ trở xuống mới có thể đi vào, những người có trình độ tu luyện cao hơn muốn vào Kỳ Sơn Bí Cảnh, phải áp chế tu luyện của mình xuống đến Trúc Cơ mới có thể tiến vào. Tuy rằng bí cảnh Kỳ Sơn rất tốt, nhưng đối với Vệ Khinh Lam, hắn thậm chí đã từng đến Bất Chu Thần Vực, hẳn là không thể hấp dẫn hắn.

Vệ Khinh Lam lắc đầu: “Ta không nên đi.”

An Như Hứa lại hỏi: “Giang sư muội thì thế nào? Linh lực của ngươi đã tiêu hao hết, thân thể còn chưa có bình phục, ngươi đã ngủ bảy ngày rồi, xem ra ngủ còn chưa đủ giấc, ta dùng viên ngọc đập vỡ cửa sổ đánh thức ngươi, bây giờ ngươi thành ra như thế này...”

Hắn muốn biết liệu Vệ Khinh Lam có thể tìm ra cách khôi phục linh lực cho Giang Ly Thanh hay không. Trong bảy ngày, nàng có thể theo hắn đến bí cảnh Kỳ Sơn hay không?

Vệ Khinh Lam trả lời: “Y Đường đã mua thuốc Bổ Linh Đan, Giang sư muội uống nó xong, sẽ tùy tình hình mà quyết định.”

An Như Hứa suy nghĩ một chút, Giang Ly Thanh bây giờ dù có khôi phục được linh lực cũng phải chữa trị vết thương ở linh phủ cho Vệ Khinh Lam, đến lúc đó có thể đi được hay không, vẫn cần xem xét lại. Hắn thở dài một tiếng, rồi nghiêm túc nói với Giang Ly Thanh:

"Giang sư muội, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Nếu ngươi không thể đi vào bí cảnh Kỳ Sơn, thì ta cũng sẽ không đi nữa."

Giang Ly Thanh vội vàng nói: “An sư huynh, ta thật sự không muốn đi Kỳ Sơn bí cảnh, ngươi có thể bình phục tốt, đừng lo lắng cho ta.”

“Không thể được. Chúng ta có mối quan hệ thân thiết, làm sao ta có thể không lo lắng cho ngươi. Quyết định như vậy.” Nói xong, hắn trượt khỏi tường và quay trở lại phòng để dưỡng thương.

Giang Ly Thanh: “...”

Nàng thực sự không muốn đến bí cảnh Kỳ Sơn như vậy. Nàng thực sự không muốn bị quái vật truy đuổi và ăn thịt.

Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Lý Phương Phi

Số ký tự: 0