Thập Niên 50: Quân Tẩu Pháo Hôi Làm Mẹ Kế, Nuôi Dưỡng Ba Nhãi Con
Chương 24
Nhất Thốn Mặc
2024-11-05 11:59:29
Nhân lúc cơm còn phải ủ thêm một lúc nữa, Tô Mạn Thanh vội vàng đun một nồi khác, cô không định dùng dầu để xào rau xanh, làm một món rau luộc đơn giản vừa có thể giải ngán.
Rau xanh luộc xong, nhỏ vài giọt dầu mè vào trộn đều là đã thành một món rau luộc đơn giản mà thanh đạm.
Lúc này cơm cũng vừa ủ được năm phút, mở nắp nồi ra, hơi nóng bốc lên phả vào mặt Tô Mạn Thanh, hít sâu một hơi không khí chứa đầy mùi thơm của thức ăn, cô nhìn vào nồi, cơm đã hấp thụ mỡ tiết ra từ lạp xưởng, từng hạt đều trong suốt vẫy tay chào cô một cách nồng nhiệt.
Không chút khách sáo, Tô Mạn Thanh múc cho mình một bát đầy cả cơm lẫn lạp xưởng, sau đó không kịp chờ đợi ngồi xuống thưởng thức.
Trong nhà chỉ có một mình cô, cũng lười đi đến nhà ăn bên cạnh, trực tiếp ngồi bên bếp lò ăn.
Cơm vừa vào miệng, Tô Mạn Thanh lập tức nhắm đôi mắt to long lanh lại một cách hài lòng.
Thơm quá, ngon quá.
Lạp xưởng mặn thơm, cơm mềm dẻo, kết hợp với nhau có hương vị siêu tuyệt, cô không ngờ mình lại có thể dùng những nguyên liệu đơn giản như vậy làm ra món ăn ngon như vậy, cô đúng là một thiên tài.
Thiên tài đói bụng cố gắng ăn cơm.
Ăn một bữa thật ngon, ăn xong miếng cơm cuối cùng, Tô Mạn Thanh lại thấy vẫn chưa no.
Cô nấu cơm theo khẩu phần của mình, không ngờ lại không ăn no, nhìn vào nồi cơm cháy thấm đẫm mỡ, mắt cô sáng lên, cơm cháy là thứ tốt, vừa thơm vừa giòn, là món ăn ngon hiếm có.
Nhai cơm cháy thơm phức, Tô Mạn Thanh thấy đến thời đại này cũng không phải không có chỗ tốt.
Ăn no uống đủ, nhìn trời, người không ngủ cả đêm vội vàng về phòng ngủ bù.
Mấy anh em nhà họ Tô bị dọa sợ, mấy bà thím của cô chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ đến gây phiền phức cho cô, cô phải dưỡng sức.
Quả nhiên, Tô Mạn Thanh đoán không sai chút nào.
Sau khi mấy anh em nhà họ Tô được khiêng về nhà, vừa tìm bà đồng gọi hồn, vừa tìm bác sĩ đông y chữa bệnh, loay hoay đến nửa đêm mấy anh em mới tỉnh nhưng tỉnh lại thì mặt ai nấy đều hoảng sợ, miệng không ngừng kêu có ma.
Thấy trụ cột gia đình như vậy, mấy bà thím vừa lo lắng vừa sốt ruột.
Rau xanh luộc xong, nhỏ vài giọt dầu mè vào trộn đều là đã thành một món rau luộc đơn giản mà thanh đạm.
Lúc này cơm cũng vừa ủ được năm phút, mở nắp nồi ra, hơi nóng bốc lên phả vào mặt Tô Mạn Thanh, hít sâu một hơi không khí chứa đầy mùi thơm của thức ăn, cô nhìn vào nồi, cơm đã hấp thụ mỡ tiết ra từ lạp xưởng, từng hạt đều trong suốt vẫy tay chào cô một cách nồng nhiệt.
Không chút khách sáo, Tô Mạn Thanh múc cho mình một bát đầy cả cơm lẫn lạp xưởng, sau đó không kịp chờ đợi ngồi xuống thưởng thức.
Trong nhà chỉ có một mình cô, cũng lười đi đến nhà ăn bên cạnh, trực tiếp ngồi bên bếp lò ăn.
Cơm vừa vào miệng, Tô Mạn Thanh lập tức nhắm đôi mắt to long lanh lại một cách hài lòng.
Thơm quá, ngon quá.
Lạp xưởng mặn thơm, cơm mềm dẻo, kết hợp với nhau có hương vị siêu tuyệt, cô không ngờ mình lại có thể dùng những nguyên liệu đơn giản như vậy làm ra món ăn ngon như vậy, cô đúng là một thiên tài.
Thiên tài đói bụng cố gắng ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn một bữa thật ngon, ăn xong miếng cơm cuối cùng, Tô Mạn Thanh lại thấy vẫn chưa no.
Cô nấu cơm theo khẩu phần của mình, không ngờ lại không ăn no, nhìn vào nồi cơm cháy thấm đẫm mỡ, mắt cô sáng lên, cơm cháy là thứ tốt, vừa thơm vừa giòn, là món ăn ngon hiếm có.
Nhai cơm cháy thơm phức, Tô Mạn Thanh thấy đến thời đại này cũng không phải không có chỗ tốt.
Ăn no uống đủ, nhìn trời, người không ngủ cả đêm vội vàng về phòng ngủ bù.
Mấy anh em nhà họ Tô bị dọa sợ, mấy bà thím của cô chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ đến gây phiền phức cho cô, cô phải dưỡng sức.
Quả nhiên, Tô Mạn Thanh đoán không sai chút nào.
Sau khi mấy anh em nhà họ Tô được khiêng về nhà, vừa tìm bà đồng gọi hồn, vừa tìm bác sĩ đông y chữa bệnh, loay hoay đến nửa đêm mấy anh em mới tỉnh nhưng tỉnh lại thì mặt ai nấy đều hoảng sợ, miệng không ngừng kêu có ma.
Thấy trụ cột gia đình như vậy, mấy bà thím vừa lo lắng vừa sốt ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro