Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Tô Chiêu Chiêu...
2024-11-13 19:45:01
“Tiểu Niệm à, mẹ con đã đỡ hơn chưa?”
Cố Niệm xách nửa giỏ rau dại, cúi đầu chạy về nhà, đi ngang qua cửa một nhà, bị người phụ nữ trung niên từ trong phòng đi ra gọi lại.
“Bà Quách.” Cố Niệm dừng bước, ngoan ngoãn gọi người, "Mẹ cháu khỏe hơn rồi...”
Chỉ là có hơi quái...... Vừa nghĩ tới, lông mày nho nhỏ theo bản năng liền nhăn thành chữ 川, trong lòng sầu lo không thôi.
“Tốt hơn là tốt rồi.” Trên mặt bác gái Quách bị ánh nắng mặt trời chiếu đến đỏ sậm lộ ra ý cười, "Gửi lời cho mẹ cháu, bảo cô ấy nghỉ ngơi thêm một ngày, thu hoạch vụ thu xong rồi, công việc trong ruộng cũng không nhiều, không cần vội vã xuống ruộng, hợp tác xã chúng ta nhiều đàn ông thanh niên làm việc.”
“Vâng, cháu biết rồi.”
Chờ Cố Niệm vừa đi, một người đàn ông trung niên vác cuốc bước ra từ sau nhà, "Bà đang nói chuyện với ai vậy?"
“Với con bé Tiểu Niệm kia.” Bác gái Quách tiến lên vỗ vỗ vụn cỏ dính trên quần áo người đàn ông, "Mẹ con bé hôm qua không phải té xỉu sao, tôi vừa định tối nay đi xem thử, thấy Tiểu Niệm đi qua trước cửa, liền tán gẫu hai câu với con bé, bảo mẹ con bé nghỉ ngơi thêm một ngày, đừng vội xuống đất.”
Người đàn ông đặt cuốc xuống, phủi bùn trên ống quần, hừ một tiếng, "Bà biết sắp xếp công việc như thế, xã trưởng này dứt khoát để bà làm cho xong.”
Người đàn ông chính là trưởng thôn kiêm chủ tịch hợp tác xã Tô Gia Câu, cũng là chồng của bà Quách.
Bác gái Quách lườm ông ấy một cái, "Sao? Tôi sắp xếp như vậy không được? Năm ngoái nếu không phải là kém một phiếu kia, xã trưởng này còn không biết là ai làm đâu!"
Vừa nhắc tới kém phiếu này, trong bụng bác gái Quách liền có một đống oán hận, luôn cảm thấy phiếu kia là bị chồng nhà mình nhúng tay chơi xỏ.
“Khụ!” Tô Căn Sinh có chút chột dạ ho khan một tiếng, "Được rồi, nhắc lại chuyện năm đó làm gì?” Nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Bà có rảnh hay là đi thăm mẹ Tiểu Niệm, một người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ không dễ dàng, cũng không ai giúp đỡ, Tô Lai Bảo là một người không có tiền đồ, không quản được vợ, nói cũng không dám nói nhiều một câu với chị nó, càng miễn bàn giúp đỡ.”
“Tôi biết, tối nay lại qua.” Bác gái Quách đáp một tiếng, cầm liềm đi vào ruộng rau bên cạnh lấy thức ăn buổi trưa sẽ ăn, trong miệng còn đang nói dông dài với chồng: "Mẹ Tiểu Niệm nếu tìm một người nữa, cũng sẽ không bị mệt mỏi thành bệnh, trong nhà không có đàn ông, vẫn là không được.”
Tô Căn Sinh cầm một cái ghế ngồi xuống trong sân, thuận tay cầm lấy một nửa sọt đang làm, "Bà cũng đừng nói lời này ở trước mặt người ta, cẩn thận lại bị người ta quấn về lại bà.”
"Quấn về liền quấn về, nên nói vẫn là phải nói, tốt xấu gì cũng là người trong nhà, không ai suy nghĩ vì mẹ con bọn họ, ông vừa làm cán bộ lại là một trưởng bối bổn gia nên suy nghĩ thay bọn họ một chút!"
Bác gái Quách thẳng lưng, phủi phủi bùn trên rễ rau, "Mấy năm trước nó không tìm, là sợ người khác đối xử không tốt với hai đứa nhỏ, cũng không có ai đồng ý nuôi hai đứa nhỏ, hiện tại đứa nhỏ đã lớn, có thể làm việc, vừa hiểu chuyện lại chịu khó, nói không chừng còn dễ tìm hơn. Qua vài năm nữa Tiểu Niệm sẽ gả cho người, Tiểu Tưởng sẽ cưới vợ lập gia đình, tìm người còn có thể giúp đỡ..."
Nói liên miên cằn nhằn, Tô Căn Sinh nghe đến đau tai, đề tài vừa chuyển, bác gái Quách lại bắt đầu nhắc tới ai thích hợp với chồng nhà mình.
“Được rồi được rồi, đương sự còn chưa mở miệng, ngay cả ngày kết hôn bà cũng sắp định ra rồi.”
Bà vợ này, nói nhiều, may mắn không để bà làm xã trưởng, nếu như làm, xã viên đều sẽ bị bà lải nhải chết.
"Tôi đây không phải nói một chút với ông thôi sao, nói thật, mấy người tôi nói này ông cảm thấy thế nào?"
Đều không được tốt lắm.
Chậc! Ông...... Giữa trưa ăn cháo rau thì thế nào? Tôi lại trộn rau củ...
Bác gái Quách và chồng nhà mình trò chuyện rất sôi nổi, mẹ Tiểu Niệm trong miệng bà lúc này lại đang ngồi ở cửa nhà, nhìn cây sơn tra trong sân ngẩn người.
Ánh mắt dại ra, hai mắt vô thần, chính là nói bộ dáng hiện tại của Tô Chiêu Chiêu.
Cô chỉ thức đêm đọc một quyển truyện quân hôn, ai biết vừa mở mắt liền từ trong nhà trọ nhỏ trang hoàng xinh đẹp đi tới căn nhà cỏ tranh chỉ có bốn bức tường này, chuột thấy đều phải quẹo cái khúc cua.
Cố Niệm xách nửa giỏ rau dại, cúi đầu chạy về nhà, đi ngang qua cửa một nhà, bị người phụ nữ trung niên từ trong phòng đi ra gọi lại.
“Bà Quách.” Cố Niệm dừng bước, ngoan ngoãn gọi người, "Mẹ cháu khỏe hơn rồi...”
Chỉ là có hơi quái...... Vừa nghĩ tới, lông mày nho nhỏ theo bản năng liền nhăn thành chữ 川, trong lòng sầu lo không thôi.
“Tốt hơn là tốt rồi.” Trên mặt bác gái Quách bị ánh nắng mặt trời chiếu đến đỏ sậm lộ ra ý cười, "Gửi lời cho mẹ cháu, bảo cô ấy nghỉ ngơi thêm một ngày, thu hoạch vụ thu xong rồi, công việc trong ruộng cũng không nhiều, không cần vội vã xuống ruộng, hợp tác xã chúng ta nhiều đàn ông thanh niên làm việc.”
“Vâng, cháu biết rồi.”
Chờ Cố Niệm vừa đi, một người đàn ông trung niên vác cuốc bước ra từ sau nhà, "Bà đang nói chuyện với ai vậy?"
“Với con bé Tiểu Niệm kia.” Bác gái Quách tiến lên vỗ vỗ vụn cỏ dính trên quần áo người đàn ông, "Mẹ con bé hôm qua không phải té xỉu sao, tôi vừa định tối nay đi xem thử, thấy Tiểu Niệm đi qua trước cửa, liền tán gẫu hai câu với con bé, bảo mẹ con bé nghỉ ngơi thêm một ngày, đừng vội xuống đất.”
Người đàn ông đặt cuốc xuống, phủi bùn trên ống quần, hừ một tiếng, "Bà biết sắp xếp công việc như thế, xã trưởng này dứt khoát để bà làm cho xong.”
Người đàn ông chính là trưởng thôn kiêm chủ tịch hợp tác xã Tô Gia Câu, cũng là chồng của bà Quách.
Bác gái Quách lườm ông ấy một cái, "Sao? Tôi sắp xếp như vậy không được? Năm ngoái nếu không phải là kém một phiếu kia, xã trưởng này còn không biết là ai làm đâu!"
Vừa nhắc tới kém phiếu này, trong bụng bác gái Quách liền có một đống oán hận, luôn cảm thấy phiếu kia là bị chồng nhà mình nhúng tay chơi xỏ.
“Khụ!” Tô Căn Sinh có chút chột dạ ho khan một tiếng, "Được rồi, nhắc lại chuyện năm đó làm gì?” Nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Bà có rảnh hay là đi thăm mẹ Tiểu Niệm, một người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ không dễ dàng, cũng không ai giúp đỡ, Tô Lai Bảo là một người không có tiền đồ, không quản được vợ, nói cũng không dám nói nhiều một câu với chị nó, càng miễn bàn giúp đỡ.”
“Tôi biết, tối nay lại qua.” Bác gái Quách đáp một tiếng, cầm liềm đi vào ruộng rau bên cạnh lấy thức ăn buổi trưa sẽ ăn, trong miệng còn đang nói dông dài với chồng: "Mẹ Tiểu Niệm nếu tìm một người nữa, cũng sẽ không bị mệt mỏi thành bệnh, trong nhà không có đàn ông, vẫn là không được.”
Tô Căn Sinh cầm một cái ghế ngồi xuống trong sân, thuận tay cầm lấy một nửa sọt đang làm, "Bà cũng đừng nói lời này ở trước mặt người ta, cẩn thận lại bị người ta quấn về lại bà.”
"Quấn về liền quấn về, nên nói vẫn là phải nói, tốt xấu gì cũng là người trong nhà, không ai suy nghĩ vì mẹ con bọn họ, ông vừa làm cán bộ lại là một trưởng bối bổn gia nên suy nghĩ thay bọn họ một chút!"
Bác gái Quách thẳng lưng, phủi phủi bùn trên rễ rau, "Mấy năm trước nó không tìm, là sợ người khác đối xử không tốt với hai đứa nhỏ, cũng không có ai đồng ý nuôi hai đứa nhỏ, hiện tại đứa nhỏ đã lớn, có thể làm việc, vừa hiểu chuyện lại chịu khó, nói không chừng còn dễ tìm hơn. Qua vài năm nữa Tiểu Niệm sẽ gả cho người, Tiểu Tưởng sẽ cưới vợ lập gia đình, tìm người còn có thể giúp đỡ..."
Nói liên miên cằn nhằn, Tô Căn Sinh nghe đến đau tai, đề tài vừa chuyển, bác gái Quách lại bắt đầu nhắc tới ai thích hợp với chồng nhà mình.
“Được rồi được rồi, đương sự còn chưa mở miệng, ngay cả ngày kết hôn bà cũng sắp định ra rồi.”
Bà vợ này, nói nhiều, may mắn không để bà làm xã trưởng, nếu như làm, xã viên đều sẽ bị bà lải nhải chết.
"Tôi đây không phải nói một chút với ông thôi sao, nói thật, mấy người tôi nói này ông cảm thấy thế nào?"
Đều không được tốt lắm.
Chậc! Ông...... Giữa trưa ăn cháo rau thì thế nào? Tôi lại trộn rau củ...
Bác gái Quách và chồng nhà mình trò chuyện rất sôi nổi, mẹ Tiểu Niệm trong miệng bà lúc này lại đang ngồi ở cửa nhà, nhìn cây sơn tra trong sân ngẩn người.
Ánh mắt dại ra, hai mắt vô thần, chính là nói bộ dáng hiện tại của Tô Chiêu Chiêu.
Cô chỉ thức đêm đọc một quyển truyện quân hôn, ai biết vừa mở mắt liền từ trong nhà trọ nhỏ trang hoàng xinh đẹp đi tới căn nhà cỏ tranh chỉ có bốn bức tường này, chuột thấy đều phải quẹo cái khúc cua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro