Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Bán Gà
2024-08-03 11:39:13
Triệu Thanh Uyển lại lần nữa đeo sọt lên lưng, chuẩn bị đi những chỗ khác xem thử một vòng.
Khi đi ngang qua một bệnh viện tư nhân, cô nhìn thấy một nhóm vài ba người đang ngồi xổm trước cửa bệnh viện, người thì vác theo sọt trên lưng, người thì mang theo rổ bên người...
Triệu Thanh Uyển cũng vác sọt qua đó nhanh chóng gia nhập với nhóm người
Mấy người chiếm một không gian riêng, cũng không ai nói chuyện chỉ lâu lâu làm như ngẫu nhiên đi bộ qua lại.
Triệu Thanh Uyển ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, lén lút theo dõi hành động của bọn họ.
Lâm Thanh Uyển cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào, dù sao cô cũng có không gian riêng, nếu chẳng may bị phát hiện thì cô trực tiếp chui vào trong không gian trốn là được!
Đâu có ai ngờ trước được một kẻ đầu cơ trục lợi lại có không gian riêng cơ chứ?
Không ngoài dự đoán, chưa đến nữa tiếng đồng hồ sau, có mấy bà lão từ trong nhà bước ra ngoài.
Triệu Thanh Uyển vội vàng đem gà từ trong không gian thả vào sọt, một bà lão đi về phía cô hỏi, “Có đồ gì tốt không?”
“Cháu có gà, bà nhìn xem, cực kì béo tốt”
Cô đưa sọt ra cho bà nhìn, bà lão vừa nhìn thấy đầu gà, giá cả cũng không thèm trả mà nhanh chóng mua luôn hai con.
Cực kì hào phóng!
“Con còn bao nhiêu con gà? Trong nhà bà còn có mấy chị em cũng muốn mua”, bà lão còn giúp cô tìm luôn đường buôn bán hàng.
Hai mắt Lâm Thanh Uyển sáng rực lên: “Nhà con còn nhiều lắm, tổng cộng tám con, con nào con nấy đều béo ngang như con trên tay bà cầm”
Theo cô biết, người thời đại này đều thích béo tốt, ngược lại thì mấy con ốm bé không được ưa chuộng cho lắm.
Đây cũng là một trong những lí do vì sao gà của cô bán chạy nhất
“con bây giờ có thể mang tới đây ngay được không?”
“tất nhiên là được, vẫn còn ở chỗ người nhà con, con đi gặp bọn họ lấy gà xong là quay lại giao tới cho bà ngay”
Hai người hẹn thời gian xong, bà lão quay về gọi chị em tới mua còn Lâm Thanh uyển thì đi ra ngoài tìm “người nhà” lấy gà đi giao.
Triệu Thanh Uyển giả vờ như thật sự đi ra ngoài một chuyến, khi trở về tay còn xách theo cái giỏ có chứa 4 con gà, trong túi cầm tay cũng nhốt bốn con.
Bà lão kêu thêm tới ba chị em, mỗi người bọn họ chọn mua một con, trong khi đang trả tiền có một bà lão tức giận càm ràm nói : “tất cả chỗ gà nhà cô đều đã làm xong hết rồi, tôi làm sao mà biết được thịt có được tươi hay không, cô giảm cho chúng tôi mỗi người một đồng đi,”
Triệu Uyển Thanh liền túm tay bà sờ vào gà, “Còn nóng hổi, bà cảm nhận được không? Buổi sáng này tôi mới làm, sao lại không tươi cho được?”
Gà là cô lấy ra từ trong không gian, đều được giết rồi làm lông thật sạch sẽ hết cả rồi.
Bà lão bĩu môi, lúc này mới thành thật trả tiền.
Bà lão giới thiệu người mua cho cô cũng có chút ngượng ngùng, trước khi về còn lôi kéo tay Triệu Uyển Thanh nói: “Cháu đừng cùng chị em của bà chấp nhặt làm gì, bà ấy thật ra chỉ là…”
“Không phải chuyện gì lớn đâu bà”, Triệu Uyển Thanh rộng lượng nói.
“Phải bao lâu nữa cháu mới tới đây bán một lần nữa, lần sau bà cũng muốn mua gà chỗ cháu”.
Triệu Uyển Thanh tưởng bà lão chỉ nói lời khách sáo, liền nói: “Khoảng chừng nửa tháng sau đi, lần sau vào thành phố cháu còn tới chỗ bà một chuyến...”
Hai người hẹn thời gian với địa điểm mua bán xong, lúc này mới tạm biệt nhau.
Khi đi ngang qua một bệnh viện tư nhân, cô nhìn thấy một nhóm vài ba người đang ngồi xổm trước cửa bệnh viện, người thì vác theo sọt trên lưng, người thì mang theo rổ bên người...
Triệu Thanh Uyển cũng vác sọt qua đó nhanh chóng gia nhập với nhóm người
Mấy người chiếm một không gian riêng, cũng không ai nói chuyện chỉ lâu lâu làm như ngẫu nhiên đi bộ qua lại.
Triệu Thanh Uyển ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, lén lút theo dõi hành động của bọn họ.
Lâm Thanh Uyển cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào, dù sao cô cũng có không gian riêng, nếu chẳng may bị phát hiện thì cô trực tiếp chui vào trong không gian trốn là được!
Đâu có ai ngờ trước được một kẻ đầu cơ trục lợi lại có không gian riêng cơ chứ?
Không ngoài dự đoán, chưa đến nữa tiếng đồng hồ sau, có mấy bà lão từ trong nhà bước ra ngoài.
Triệu Thanh Uyển vội vàng đem gà từ trong không gian thả vào sọt, một bà lão đi về phía cô hỏi, “Có đồ gì tốt không?”
“Cháu có gà, bà nhìn xem, cực kì béo tốt”
Cô đưa sọt ra cho bà nhìn, bà lão vừa nhìn thấy đầu gà, giá cả cũng không thèm trả mà nhanh chóng mua luôn hai con.
Cực kì hào phóng!
“Con còn bao nhiêu con gà? Trong nhà bà còn có mấy chị em cũng muốn mua”, bà lão còn giúp cô tìm luôn đường buôn bán hàng.
Hai mắt Lâm Thanh Uyển sáng rực lên: “Nhà con còn nhiều lắm, tổng cộng tám con, con nào con nấy đều béo ngang như con trên tay bà cầm”
Theo cô biết, người thời đại này đều thích béo tốt, ngược lại thì mấy con ốm bé không được ưa chuộng cho lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây cũng là một trong những lí do vì sao gà của cô bán chạy nhất
“con bây giờ có thể mang tới đây ngay được không?”
“tất nhiên là được, vẫn còn ở chỗ người nhà con, con đi gặp bọn họ lấy gà xong là quay lại giao tới cho bà ngay”
Hai người hẹn thời gian xong, bà lão quay về gọi chị em tới mua còn Lâm Thanh uyển thì đi ra ngoài tìm “người nhà” lấy gà đi giao.
Triệu Thanh Uyển giả vờ như thật sự đi ra ngoài một chuyến, khi trở về tay còn xách theo cái giỏ có chứa 4 con gà, trong túi cầm tay cũng nhốt bốn con.
Bà lão kêu thêm tới ba chị em, mỗi người bọn họ chọn mua một con, trong khi đang trả tiền có một bà lão tức giận càm ràm nói : “tất cả chỗ gà nhà cô đều đã làm xong hết rồi, tôi làm sao mà biết được thịt có được tươi hay không, cô giảm cho chúng tôi mỗi người một đồng đi,”
Triệu Uyển Thanh liền túm tay bà sờ vào gà, “Còn nóng hổi, bà cảm nhận được không? Buổi sáng này tôi mới làm, sao lại không tươi cho được?”
Gà là cô lấy ra từ trong không gian, đều được giết rồi làm lông thật sạch sẽ hết cả rồi.
Bà lão bĩu môi, lúc này mới thành thật trả tiền.
Bà lão giới thiệu người mua cho cô cũng có chút ngượng ngùng, trước khi về còn lôi kéo tay Triệu Uyển Thanh nói: “Cháu đừng cùng chị em của bà chấp nhặt làm gì, bà ấy thật ra chỉ là…”
“Không phải chuyện gì lớn đâu bà”, Triệu Uyển Thanh rộng lượng nói.
“Phải bao lâu nữa cháu mới tới đây bán một lần nữa, lần sau bà cũng muốn mua gà chỗ cháu”.
Triệu Uyển Thanh tưởng bà lão chỉ nói lời khách sáo, liền nói: “Khoảng chừng nửa tháng sau đi, lần sau vào thành phố cháu còn tới chỗ bà một chuyến...”
Hai người hẹn thời gian với địa điểm mua bán xong, lúc này mới tạm biệt nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro