Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Làm Áo Bông
2024-08-03 11:39:13
Đem gà bán còn dư nhét lại vào trong không gian, Triệu Uyển Thanh lại thay phiên đến vài cửa nhà tìm người mua, đến tận trưa mới đem năm con gà bán xong hết.
Kiếm tiền thì khổ cực như thế, nhưng tiêu tiền thì cũng rất vui vẻ
Triệu Thanh Uyển gỡ bỏ lớp ngụy trang trên mặt, cô đi thẳng đến xưởng bông.
Cô muốn mua bông.
Lần trước chỉ có thể mua được vải, bây giờ chỉ cần có được bông rồi nhét bông vào vải là có thể làm được áo bông rồi.
Xưởng dệt tất nhiên sẽ không chịu bán bông cho cô, nhưng lần trước khi ở chợ đen có gặp được một thương lái bán bông đầu cơ trục lợi, người đó nói nếu muốn mua thêm bông thì cứ tìm anh ta ở cuối dãy phố cũ sau xưởng dệt vải.
Triệu Uyển Thanh lúc đó đi ngang có nghe trộm được, cũng nhẩm ghi nhớ trong lòng.
Đằng sau xưởng dệt vải quả nhiên là có một dãy phố cũ, cô đi đến cuối phố mới thấy được một căn nhà cửa chính nhỏ tới mức có thể gọi là hẹp, ở trước cửa có cái rổ, trong rổ có mấy nhúm bông trắng xóa
Cô đi đến cửa nhỏ, từ trong liền có một bác gái đi ra, không phải là người đàn ông đầu cơ trục lợi mà cô gặp lần trước.
“ Cô muốn mua bông vải?”
Triệu Uyển Thanh gật đầu, người phụ nữ trở về phòng lấy ra một túi cho cô xem chất lượng, “Muốn nhiều hay ít?”
“Năm cân đi.”
Kỳ thật cô cũng không biết để làm một bộ quần áo cần phải dùng bao nhiêu, trước cô cứ mua một ít, nếu không đủ thì lại đến mua sau vậy.
Người phụ nữ tìm cho cô một cái túi to rồi nhét đầy năm cân bông và giúp cô nén chặt lại, còn tặng cô một thước vải mịn.
Triệu Uyển Thanh thanh toán tiền xong liền kéo túi da rắn đi qua con phố, mãi cho đến nơi không có ai mới bỏ vào trong không gian.
Cõng sọt không, cô nghênh ngang trở về nhà, lúc sắp về đến nhà thì lại lấy đồ ra.
Mẹ Lâm đang ở nhà rửa chén, thấy cô trở về liền chạy nhanh ra tiếp.
“Sao con lại mua nhiều như vậy? Con cứ như vậy mà kéo trở về sao? Nặng như vậy.”
Mẹ Lâm tiếp đỡ sọt của cô, lại giúp cô kéo cái túi vào trong sân.
“Ăn cơm chưa?” Mẹ Lâm hỏi.
Triệu Uyển Thanh lắc lắc đầu, cô cố đi bán đồ, bán xong lại vội vàng đi mua đồ, trên đường đi chỉ ăn một cái bánh bao lót bụng.
Mẹ Lâm quay trở lại phòng bếp hâm cơm nóng cho cô, tới khi cơm nước xong xuôi thì hai người mới bắt đầu kiểm tra đồ.
“Sao con mua nhiều bông như vậy? Uyển Thanh, con muốn làm quần áo à?”
Triệu Uyển Thanh gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng con không biết làm.”
Mẹ Lâm : “Mẹ làm cho con.”
“Cái này…… Thật ngại quá……” Cô ngượng ngùng lên.
Có chỗ nào mà mẹ chồng may quần áo cho con dâu không? Tin này truyền ra thì thanh danh của cô còn muốn nữa hay không?
Triệu Uyển Thanh vuốt bông, lại hỏi: “Mẹ, thân hình con như vậy, làm một nửa cái áo bông dài thì cần bao nhiêu bông ?”
Mẹ Lâm kéo nàng lên, nhìn quanh cô một lúc, “ Con gầy như vậy thì chỉ cần ba cân rưỡi là đủ rồi.”
“ Được, vậy làm rắn chắc một chút, cho con làm bốn cân, còn thừa thì tất cả làm áo bông cho em trai, ở đây con còn có vải dệt.”
Kiếm tiền thì khổ cực như thế, nhưng tiêu tiền thì cũng rất vui vẻ
Triệu Thanh Uyển gỡ bỏ lớp ngụy trang trên mặt, cô đi thẳng đến xưởng bông.
Cô muốn mua bông.
Lần trước chỉ có thể mua được vải, bây giờ chỉ cần có được bông rồi nhét bông vào vải là có thể làm được áo bông rồi.
Xưởng dệt tất nhiên sẽ không chịu bán bông cho cô, nhưng lần trước khi ở chợ đen có gặp được một thương lái bán bông đầu cơ trục lợi, người đó nói nếu muốn mua thêm bông thì cứ tìm anh ta ở cuối dãy phố cũ sau xưởng dệt vải.
Triệu Uyển Thanh lúc đó đi ngang có nghe trộm được, cũng nhẩm ghi nhớ trong lòng.
Đằng sau xưởng dệt vải quả nhiên là có một dãy phố cũ, cô đi đến cuối phố mới thấy được một căn nhà cửa chính nhỏ tới mức có thể gọi là hẹp, ở trước cửa có cái rổ, trong rổ có mấy nhúm bông trắng xóa
Cô đi đến cửa nhỏ, từ trong liền có một bác gái đi ra, không phải là người đàn ông đầu cơ trục lợi mà cô gặp lần trước.
“ Cô muốn mua bông vải?”
Triệu Uyển Thanh gật đầu, người phụ nữ trở về phòng lấy ra một túi cho cô xem chất lượng, “Muốn nhiều hay ít?”
“Năm cân đi.”
Kỳ thật cô cũng không biết để làm một bộ quần áo cần phải dùng bao nhiêu, trước cô cứ mua một ít, nếu không đủ thì lại đến mua sau vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ tìm cho cô một cái túi to rồi nhét đầy năm cân bông và giúp cô nén chặt lại, còn tặng cô một thước vải mịn.
Triệu Uyển Thanh thanh toán tiền xong liền kéo túi da rắn đi qua con phố, mãi cho đến nơi không có ai mới bỏ vào trong không gian.
Cõng sọt không, cô nghênh ngang trở về nhà, lúc sắp về đến nhà thì lại lấy đồ ra.
Mẹ Lâm đang ở nhà rửa chén, thấy cô trở về liền chạy nhanh ra tiếp.
“Sao con lại mua nhiều như vậy? Con cứ như vậy mà kéo trở về sao? Nặng như vậy.”
Mẹ Lâm tiếp đỡ sọt của cô, lại giúp cô kéo cái túi vào trong sân.
“Ăn cơm chưa?” Mẹ Lâm hỏi.
Triệu Uyển Thanh lắc lắc đầu, cô cố đi bán đồ, bán xong lại vội vàng đi mua đồ, trên đường đi chỉ ăn một cái bánh bao lót bụng.
Mẹ Lâm quay trở lại phòng bếp hâm cơm nóng cho cô, tới khi cơm nước xong xuôi thì hai người mới bắt đầu kiểm tra đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao con mua nhiều bông như vậy? Uyển Thanh, con muốn làm quần áo à?”
Triệu Uyển Thanh gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng con không biết làm.”
Mẹ Lâm : “Mẹ làm cho con.”
“Cái này…… Thật ngại quá……” Cô ngượng ngùng lên.
Có chỗ nào mà mẹ chồng may quần áo cho con dâu không? Tin này truyền ra thì thanh danh của cô còn muốn nữa hay không?
Triệu Uyển Thanh vuốt bông, lại hỏi: “Mẹ, thân hình con như vậy, làm một nửa cái áo bông dài thì cần bao nhiêu bông ?”
Mẹ Lâm kéo nàng lên, nhìn quanh cô một lúc, “ Con gầy như vậy thì chỉ cần ba cân rưỡi là đủ rồi.”
“ Được, vậy làm rắn chắc một chút, cho con làm bốn cân, còn thừa thì tất cả làm áo bông cho em trai, ở đây con còn có vải dệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro