[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 11
2024-10-05 18:35:21
Cái nhìn này đã khiến Thôi Mẫn lập tức căng thẳng, hơi tay chân luống cuống nhìn giáo viên Trương.
Trương Văn Thụy nhất thời cũng hơi yên lặng, thầy ấy cũng không ngờ tại sao chuyện có thể trùng hợp như vậy, đồng chí Tào là vì chuyện của Hứa Tiểu Hoa nên đặc biệt tới, chuyện ăn trộm lại xảy ra ngay trước mặt ông ta, còn túm được tang chứng?
Nhìn Hứa Tiểu Hoa, chỉ thấy cô gái này bình tĩnh nói: “Giáo viên Trương, Thôi Mẫn đổ oan cho em, cục xà bông thơm đó là của em, chúng em đặc biệt mời thầy chủ trì công bằng, trả lại trong sạch cho em.”
Quần áo trên người cô, băng chồng băng, ống tay áo giặt đều hơi trắng bệch, nhưng mà đứng thẳng tắp, bị người nói là “ăn trộm” mà trên mặt cũng không nhìn ra chút sốt ruột, ngược lại không nóng nảy mà tranh cãi cho mình. Trong Tào Vân Chiêu lập tức đã hơi cân nhắc, thầm nghĩ nếu đây là đứa trẻ do Hứa Cửu Tư và Tần Vũ nuôi, chưa chắc đã kém hơn U U.
Trương Văn Thụy thấy cô nói năng rõ ràng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, hướng Tào Vân Chiêu nói: “Chuyện này nhất định là có hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm. Đồng chí Tào thấy sao? À, đây là bạn học Hứa Tiểu Hoa trong lớp chúng tôi.”
Tào Vân Chiêu gật đầu: “Được rồi, đồng chí Trương, hôm nay trễ nải không ít thời gian của thầy, tôi đã biết tình hình liên quan, cũng không ảnh hưởng thầy làm việc nữa, tôi đi trước một bước.”
Trương Văn Thụy sửng sốt trong lòng, làm sao nghe như không để ý đứa nhỏ này cho lắm nhỉ? Một câu cuối cùng cũng không hỏi? Thầy ấy hơi nóng nảy nói: “Đồng chí Tào, Hứa... đứa trẻ chỗ chúng tôi đều là đứa bé ngoan.”
Tào Vân Chiêu cười nói: “Tất nhiên rồi! Tôi tạm biệt trước.” Lúc ra ngoài, khẽ liếc Hứa Tiểu Hoa, ánh mắt đó hết sức hờ hững, lại mang theo chút quan sát, Hứa Tiểu Hoa cảm thấy người này hình như biết cô?
Nhưng mà trong ấn tượng của cô, lúc này, hình như cô không quen người xa xỉ như vậy.
Tào Vân Chiêu vừa đi, Thôi Mẫn lại muốn nói nữa, Trương Văn Thụy xua tay, hơi nhức đầu nói: “Chờ đã, để cho thầy bình tĩnh.” Vốn dĩ thầy ấy còn nghĩ, Hứa Tiểu Hoa có thể có thể rời khỏi đại học lao động, đến thành phố lớn đi học. Đứa nhỏ này có thành tích học tập rất giỏi, thi đứng hạng ba trong huyện, nếu như không phải bị thành phần của bố cô ảnh hưởng, hoàn toàn có thể đến cấp ba trên huyện.
Thầy ấy vừa nhận được hồ sơ của cô gái nhỏ này, trong lòng đã tiếc nuối thay cô, hôm nay Tào Vân Chiêu tới cho mục đích đến, thầy ấy còn vui mừng cho Hứa Tiểu Hoa, cho rằng đứa nhỏ này có thể học cấp ba rồi.
Nhưng mà bây giờ còn ầm ĩ như vậy, nhà đồng chí Tào còn không biết có thể tới nhận hay không?
Giáo viên Trương không tập trung, khiến Thôi Mẫn luống cuống trong lòng, đôi mắt phượng nhỏ lặng lẽ liếc nhiều lần, sợ mình vừa rồi “lên tiếng áp đảo người” phá hỏng việc quan trọng của giáo viên Trương. Rất lâu, mới hơi thấp thỏm mà nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Giáo viên Trương, vừa rồi em không nói dối, Hứa Tiểu Hoa thật sự trộm đồ ở ký túc xá.”
Hứa Tiểu Hoa lạnh lùng nhìn cô ta, biết Thôi Mẫn đã quyết định chủ ý, muốn cắn chết cô, lạnh lùng hỏi: “Chứng cứ đâu? Bản thân Phương Tiểu Bình cũng không dám nói cục xà bông thơm trong hòm của tôi là chị ta, một người đứng xem như cô đã phán tội chuyện này như thế sao?”
Thấy cô ta im lặng, Hứa Tiểu Hoa chợt thấy hơi buồn cười: “Làm sao, chẳng lẽ là cục xà bông thơm đó mở miệng nói chuyện, nói với cô nó là của Phương Tiểu Bình? Thôi Mẫn, cô có cảm giác mình rất hoang đường sao?”
Trương Văn Thụy nhất thời cũng hơi yên lặng, thầy ấy cũng không ngờ tại sao chuyện có thể trùng hợp như vậy, đồng chí Tào là vì chuyện của Hứa Tiểu Hoa nên đặc biệt tới, chuyện ăn trộm lại xảy ra ngay trước mặt ông ta, còn túm được tang chứng?
Nhìn Hứa Tiểu Hoa, chỉ thấy cô gái này bình tĩnh nói: “Giáo viên Trương, Thôi Mẫn đổ oan cho em, cục xà bông thơm đó là của em, chúng em đặc biệt mời thầy chủ trì công bằng, trả lại trong sạch cho em.”
Quần áo trên người cô, băng chồng băng, ống tay áo giặt đều hơi trắng bệch, nhưng mà đứng thẳng tắp, bị người nói là “ăn trộm” mà trên mặt cũng không nhìn ra chút sốt ruột, ngược lại không nóng nảy mà tranh cãi cho mình. Trong Tào Vân Chiêu lập tức đã hơi cân nhắc, thầm nghĩ nếu đây là đứa trẻ do Hứa Cửu Tư và Tần Vũ nuôi, chưa chắc đã kém hơn U U.
Trương Văn Thụy thấy cô nói năng rõ ràng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, hướng Tào Vân Chiêu nói: “Chuyện này nhất định là có hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm. Đồng chí Tào thấy sao? À, đây là bạn học Hứa Tiểu Hoa trong lớp chúng tôi.”
Tào Vân Chiêu gật đầu: “Được rồi, đồng chí Trương, hôm nay trễ nải không ít thời gian của thầy, tôi đã biết tình hình liên quan, cũng không ảnh hưởng thầy làm việc nữa, tôi đi trước một bước.”
Trương Văn Thụy sửng sốt trong lòng, làm sao nghe như không để ý đứa nhỏ này cho lắm nhỉ? Một câu cuối cùng cũng không hỏi? Thầy ấy hơi nóng nảy nói: “Đồng chí Tào, Hứa... đứa trẻ chỗ chúng tôi đều là đứa bé ngoan.”
Tào Vân Chiêu cười nói: “Tất nhiên rồi! Tôi tạm biệt trước.” Lúc ra ngoài, khẽ liếc Hứa Tiểu Hoa, ánh mắt đó hết sức hờ hững, lại mang theo chút quan sát, Hứa Tiểu Hoa cảm thấy người này hình như biết cô?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà trong ấn tượng của cô, lúc này, hình như cô không quen người xa xỉ như vậy.
Tào Vân Chiêu vừa đi, Thôi Mẫn lại muốn nói nữa, Trương Văn Thụy xua tay, hơi nhức đầu nói: “Chờ đã, để cho thầy bình tĩnh.” Vốn dĩ thầy ấy còn nghĩ, Hứa Tiểu Hoa có thể có thể rời khỏi đại học lao động, đến thành phố lớn đi học. Đứa nhỏ này có thành tích học tập rất giỏi, thi đứng hạng ba trong huyện, nếu như không phải bị thành phần của bố cô ảnh hưởng, hoàn toàn có thể đến cấp ba trên huyện.
Thầy ấy vừa nhận được hồ sơ của cô gái nhỏ này, trong lòng đã tiếc nuối thay cô, hôm nay Tào Vân Chiêu tới cho mục đích đến, thầy ấy còn vui mừng cho Hứa Tiểu Hoa, cho rằng đứa nhỏ này có thể học cấp ba rồi.
Nhưng mà bây giờ còn ầm ĩ như vậy, nhà đồng chí Tào còn không biết có thể tới nhận hay không?
Giáo viên Trương không tập trung, khiến Thôi Mẫn luống cuống trong lòng, đôi mắt phượng nhỏ lặng lẽ liếc nhiều lần, sợ mình vừa rồi “lên tiếng áp đảo người” phá hỏng việc quan trọng của giáo viên Trương. Rất lâu, mới hơi thấp thỏm mà nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Giáo viên Trương, vừa rồi em không nói dối, Hứa Tiểu Hoa thật sự trộm đồ ở ký túc xá.”
Hứa Tiểu Hoa lạnh lùng nhìn cô ta, biết Thôi Mẫn đã quyết định chủ ý, muốn cắn chết cô, lạnh lùng hỏi: “Chứng cứ đâu? Bản thân Phương Tiểu Bình cũng không dám nói cục xà bông thơm trong hòm của tôi là chị ta, một người đứng xem như cô đã phán tội chuyện này như thế sao?”
Thấy cô ta im lặng, Hứa Tiểu Hoa chợt thấy hơi buồn cười: “Làm sao, chẳng lẽ là cục xà bông thơm đó mở miệng nói chuyện, nói với cô nó là của Phương Tiểu Bình? Thôi Mẫn, cô có cảm giác mình rất hoang đường sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro