[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 12
2024-10-05 18:35:21
Trương Văn Thụy bình tĩnh lại, nhẫn nhịn hỏi Thôi Mẫn nói: “Các em vừa nói là ai mất cục xà bông thơm? Phương Tiểu Bình, tại sao em ấy không đến?”
Trương Văn Thụy năm nay gần năm mươi tuổi, tóc đã bạc trắng một nửa, người mặc áo Tôn Trung Sơn bạc màu, trên chân là một đôi giày vải cũ, nhìn hơi nghiêm túc. Cho nên khi thầy ấy không cười, các học sinh đều hơi sợ thầy ấy.
Nghi ngờ trong lời nói lúc này khiến Thôi Mẫn căng thẳng, mở miệng nói một chữ “em”, song khi ánh mắt cô ta quét gương mặt bình tĩnh của Hứa Tiểu Hoa, gần như trong phút chốc, lòng ghen tị mãnh liệt đã cắn nuốt sự sợ hãi của cô ta.
“Phương Tiểu Bình và Hứa Tiểu Hoa từ trước đến giờ quan hệ tốt, chị ấy sợ ầm ĩ đến trước mặt thầy khiến Hứa Tiểu Hoa gánh trách nhiệm.”
Cô ta biết, chỉ cần đội vững cái mũ ăn trộm này lên đầu Hứa Tiểu Hoa, chắc chắn Quách Minh Siêu sẽ không để ý đến Hứa Tiểu Hoa nữa.
Chỉ cần có thể tạo quan hệ với Quách Minh Siêu, cuộc sống khổ ở đây, ai bằng lòng sống, ai đi qua chứ! Cô ta phải đi!
Bây giờ Hứa Tiểu Hoa cũng vui mừng, khi rời nhà, sợ chuột cắn hỏng thư, nên cũng đặt những bức thư mà anh trai gửi cho cô trong hai năm qua vào trong hòm, bây giờ đều dưới đệm của cô. Khi cô thỉnh thoảng nhớ nhà sẽ lấy ra nhìn, họ chỉ lo lật hòm của cô, không lục ra những bức thư này.
Mới tới trước phòng làm việc, để vào trong túi mình.
Nếu không nếu xé, phá hủy, như vậy lần này mình thật sự trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Trương Văn Thụy nhìn Hứa Tiểu Hoa: “Em mới nói mình bị đổ oan?”
Hứa Tiểu Hoa vội nói: “Giáo viên Trương, cục xà bông thơm trong hòm đúng là của em, Phương Tiểu Bình mất cục xà bông thơm, họ đã thừa dịp em không có mặt mà cậy rơi nắm tay hòm của em, cạy khóa ra, sau đó lật lung tung vật phẩm riêng tư của em, bao gồm thư. Họ đang không có bất kỳ chứng cứ, cũng không báo cáo với thầy đã mà cứ thế làm việc. Em cảm thấy nghiêm trọng sỉ nhục nhân cách của em, xâm phạm quyền lợi cá nhân của em.”
Một cục xà bông thơm, cộng thêm phiếu công nghiệp, Trương Văn Thụy biết, ở chợ đen chắc có thể bán được một hai tệ. Thầy ấy thấy Hứa Tiểu Hoa bình tĩnh, suy đoán sợ là chuyện này có ẩn tình khác, bèn bảo Lý Kiều Kiều gọi Phương Tiểu Bình tới.
Không bao lâu thì Phương Tiểu Bình đến, ánh mắt nhìn Hứa Tiểu Hoa vô cùng phức tạp, giống như là có chút áy náy, lại có chút tình thế bắt buộc.
Hứa Tiểu Hoa trực giác, Phương Tiểu Bình muốn gây chuyện.
Quả nhiên, khi giáo viên Trương hỏi Phương Tiểu Bình, mình có trộm xà bông thơm của chị ta không, Phương Tiểu Bình nhìn hơi do dự, nhưng rất nhanh đã gật đầu nói: “Đúng vậy, giáo viên Trương, xà bông thơm trong hòm của Hứa Tiểu Hoa, chính là của em. Chỗ em còn có biên lai, mua cục xà bông thơm này phải tốn năm hào, còn cần một tờ phiếu xà bông thơm, nhà em thật vất vả mới được một cục, bố mẹ và anh chị em đều không nỡ dùng, gửi tới cho em...”
Chị ta càng nói càng lưu loát, Hứa Tiểu Hoa lại cảm thấy người này rất xa lạ, rõ ràng lúc trước người này rất chăm sóc cô. Cô mệt nhọc quá độ, buổi tối lúc ngủ, gân trên đùi phát run, là Phương Tiểu Bình khoác áo đứng lên đấm bóp bắp đùi, hóa giải tâm trạng cho cô.
Cũng là Phương Tiểu Bình, thỉnh thoảng ở trên núi có được trứng chim hay táo dại, sẽ lén giữ lại một quả cho cô, Hứa Tiểu Hoa nhất thời hơi nghĩ không thông. Người bây giờ ở trước mặt chủ nhiệm lớp, đường hoàng vu vạ cô là ai?
Trương Văn Thụy năm nay gần năm mươi tuổi, tóc đã bạc trắng một nửa, người mặc áo Tôn Trung Sơn bạc màu, trên chân là một đôi giày vải cũ, nhìn hơi nghiêm túc. Cho nên khi thầy ấy không cười, các học sinh đều hơi sợ thầy ấy.
Nghi ngờ trong lời nói lúc này khiến Thôi Mẫn căng thẳng, mở miệng nói một chữ “em”, song khi ánh mắt cô ta quét gương mặt bình tĩnh của Hứa Tiểu Hoa, gần như trong phút chốc, lòng ghen tị mãnh liệt đã cắn nuốt sự sợ hãi của cô ta.
“Phương Tiểu Bình và Hứa Tiểu Hoa từ trước đến giờ quan hệ tốt, chị ấy sợ ầm ĩ đến trước mặt thầy khiến Hứa Tiểu Hoa gánh trách nhiệm.”
Cô ta biết, chỉ cần đội vững cái mũ ăn trộm này lên đầu Hứa Tiểu Hoa, chắc chắn Quách Minh Siêu sẽ không để ý đến Hứa Tiểu Hoa nữa.
Chỉ cần có thể tạo quan hệ với Quách Minh Siêu, cuộc sống khổ ở đây, ai bằng lòng sống, ai đi qua chứ! Cô ta phải đi!
Bây giờ Hứa Tiểu Hoa cũng vui mừng, khi rời nhà, sợ chuột cắn hỏng thư, nên cũng đặt những bức thư mà anh trai gửi cho cô trong hai năm qua vào trong hòm, bây giờ đều dưới đệm của cô. Khi cô thỉnh thoảng nhớ nhà sẽ lấy ra nhìn, họ chỉ lo lật hòm của cô, không lục ra những bức thư này.
Mới tới trước phòng làm việc, để vào trong túi mình.
Nếu không nếu xé, phá hủy, như vậy lần này mình thật sự trăm miệng cũng không thể bào chữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Văn Thụy nhìn Hứa Tiểu Hoa: “Em mới nói mình bị đổ oan?”
Hứa Tiểu Hoa vội nói: “Giáo viên Trương, cục xà bông thơm trong hòm đúng là của em, Phương Tiểu Bình mất cục xà bông thơm, họ đã thừa dịp em không có mặt mà cậy rơi nắm tay hòm của em, cạy khóa ra, sau đó lật lung tung vật phẩm riêng tư của em, bao gồm thư. Họ đang không có bất kỳ chứng cứ, cũng không báo cáo với thầy đã mà cứ thế làm việc. Em cảm thấy nghiêm trọng sỉ nhục nhân cách của em, xâm phạm quyền lợi cá nhân của em.”
Một cục xà bông thơm, cộng thêm phiếu công nghiệp, Trương Văn Thụy biết, ở chợ đen chắc có thể bán được một hai tệ. Thầy ấy thấy Hứa Tiểu Hoa bình tĩnh, suy đoán sợ là chuyện này có ẩn tình khác, bèn bảo Lý Kiều Kiều gọi Phương Tiểu Bình tới.
Không bao lâu thì Phương Tiểu Bình đến, ánh mắt nhìn Hứa Tiểu Hoa vô cùng phức tạp, giống như là có chút áy náy, lại có chút tình thế bắt buộc.
Hứa Tiểu Hoa trực giác, Phương Tiểu Bình muốn gây chuyện.
Quả nhiên, khi giáo viên Trương hỏi Phương Tiểu Bình, mình có trộm xà bông thơm của chị ta không, Phương Tiểu Bình nhìn hơi do dự, nhưng rất nhanh đã gật đầu nói: “Đúng vậy, giáo viên Trương, xà bông thơm trong hòm của Hứa Tiểu Hoa, chính là của em. Chỗ em còn có biên lai, mua cục xà bông thơm này phải tốn năm hào, còn cần một tờ phiếu xà bông thơm, nhà em thật vất vả mới được một cục, bố mẹ và anh chị em đều không nỡ dùng, gửi tới cho em...”
Chị ta càng nói càng lưu loát, Hứa Tiểu Hoa lại cảm thấy người này rất xa lạ, rõ ràng lúc trước người này rất chăm sóc cô. Cô mệt nhọc quá độ, buổi tối lúc ngủ, gân trên đùi phát run, là Phương Tiểu Bình khoác áo đứng lên đấm bóp bắp đùi, hóa giải tâm trạng cho cô.
Cũng là Phương Tiểu Bình, thỉnh thoảng ở trên núi có được trứng chim hay táo dại, sẽ lén giữ lại một quả cho cô, Hứa Tiểu Hoa nhất thời hơi nghĩ không thông. Người bây giờ ở trước mặt chủ nhiệm lớp, đường hoàng vu vạ cô là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro