[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 14
2024-10-05 18:35:21
“Ngoài ra, dưới tình huống chị ta không có bất kỳ chứng cứ đã tự mình phá hỏng hòm của em, em hy vọng chị ta có thể giúp em sửa chữa, hoặc là trả tiền sửa.”
Thôi Mẫn lập tức cướp lấy bức thư, tỉ mỉ nhìn một lần, quả thật thấy được mấy chữ “Xà bông thơm thương hiệu hải đăng Tân Thành”: “Làm sao lại thế chứ, tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?”
Hứa Tiểu Hoa lên tiếng nói: “Tôi đã nói rồi, giấy bọc cục xà bông thơm đó hơi phai màu, Phương Tiểu Bình cầm trong tay, thật ra thì đã hiểu, không phải sao?”
Mọi người đều nhìn Phương Tiểu Bình, Phương Tiểu Bình cắn chặt môi, đỏ mặt giống như tôm luộc, hai tay không ngừng run rẩy, rất lâu mới nói: “Chị không cố ý, xà bông thơm của chị bị mất, Thôi Mẫn nói từng thấy một cục tương tự ở trong hòm của em, chị không phải cố ý vu vạ em...”
Lời còn chưa nói hết, chị ta đã khóc trước, càng khóc âm thanh càng lớn, lẩm bẩm: “Chị không biết, chị không cố ý, chị thật sự không cố ý ...”
Trương Văn Thụy nhất thời cũng không có cách nào, chỉ nói: “Các em đi về trước, xử lý chuyện này như thế nào, thầy còn cần hỏi ý kiến của lãnh đạo trường.”
Lại nói với Phương Tiểu Bình và Thôi Mẫn: “Trước khi ý kiến của trường học công bố, hai em viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ nộp cho thầy.”
Thời đại này để ý rất nghiêm về đạo đức và tác phong, nếu giáo viên Trương nói sẽ xin phép lãnh đạo trường, Hứa Tiểu Hoa suy đoán sẽ không thiếu được một sự cảnh cáo, sau này Phương Tiểu Bình cũng không còn mặt mũi liên lụy người khác nữa.
Cô cũng không giết chết người ta, đi theo Kiều Kiều chuẩn bị trở về ký túc xá, trước tiên thu dọn giường, không ngờ nghe thấy giáo viên Trương gọi: “Hứa Tiểu Hoa, em ở lại một lát.”
Lý Kiều Kiều lo lắng trên đùi Tiểu Hoa bị thương, một mình không về được nên ở lại với cô.
Hứa Tiểu Hoa cho rằng giáo viên Trương muốn tìm cô tâm sự, không ngờ giáo viên Trương vừa mở miệng lại hỏi: “Hứa Tiểu Hoa, thầy nhớ trong hồ sơ em viết là người thôn họ Hạ huyện Khúc Thủy Hàng Châu, vậy trong ký ức em từng ra khỏi Hàng Châu chưa?”
Hứa Tiểu Hoa lắc đầu, mặc dù bố cô là kế toán trong thôn, nhà cũng dư dả khẩu phần lương thực hơn những thôn dân khác, cũng không có tiền đưa cô ra ngoài.
Trương Văn Thụy lại hơi không xác định mà hỏi: “Không có đi đâu sao? Thủ đô cũng không đi à? Không có ấn tượng gì hả? Sao lại...” Nói tới chỗ này, thầy ấy bỗng nhiên phản ứng lại, lúc này vẫn không thể nói với cô gái này, nhìn dáng vẻ vừa rồi của đồng chí Tào, nhà họ chưa chắc sẽ lần nữa chấp nhận đứa bé này.
Vả lại, bây giờ cũng không thể chắc chắn đứa bé thất lạc của nhà họ chính là cô gái này.
Nghĩ tới đây, Trương Văn Thụy chuyển đề tài, chân thành nói với Hứa Tiểu Hoa: “Giữa bạn học chung lớp vẫn phải sống chung thật tốt, các em còn nhỏ, đối nhân xử thế khó tránh khỏi lúc lỗ mãng bốc đồng.”
Hứa Tiểu Hoa gật đầu: “Dạ, cám ơn thầy đã dạy dỗ.”
Lần này lỗi sai không ở Hứa Tiểu Hoa, Trương Văn Thụy cũng không nói nhiều, trong lòng lại chán nản, Thôi Mẫn liều lĩnh xông vào, nói vớ vẩn trước mặt đồng chí Tào, sau khi đồng chí Tào trở về không biết làm sao nói với bố mẹ của Hứa Tiểu Hoa!
Bây giờ chỉ mong, lần tới đồng chí Tào tới, có thể nói rõ ràng chuyện này.
Thôi Mẫn lập tức cướp lấy bức thư, tỉ mỉ nhìn một lần, quả thật thấy được mấy chữ “Xà bông thơm thương hiệu hải đăng Tân Thành”: “Làm sao lại thế chứ, tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?”
Hứa Tiểu Hoa lên tiếng nói: “Tôi đã nói rồi, giấy bọc cục xà bông thơm đó hơi phai màu, Phương Tiểu Bình cầm trong tay, thật ra thì đã hiểu, không phải sao?”
Mọi người đều nhìn Phương Tiểu Bình, Phương Tiểu Bình cắn chặt môi, đỏ mặt giống như tôm luộc, hai tay không ngừng run rẩy, rất lâu mới nói: “Chị không cố ý, xà bông thơm của chị bị mất, Thôi Mẫn nói từng thấy một cục tương tự ở trong hòm của em, chị không phải cố ý vu vạ em...”
Lời còn chưa nói hết, chị ta đã khóc trước, càng khóc âm thanh càng lớn, lẩm bẩm: “Chị không biết, chị không cố ý, chị thật sự không cố ý ...”
Trương Văn Thụy nhất thời cũng không có cách nào, chỉ nói: “Các em đi về trước, xử lý chuyện này như thế nào, thầy còn cần hỏi ý kiến của lãnh đạo trường.”
Lại nói với Phương Tiểu Bình và Thôi Mẫn: “Trước khi ý kiến của trường học công bố, hai em viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ nộp cho thầy.”
Thời đại này để ý rất nghiêm về đạo đức và tác phong, nếu giáo viên Trương nói sẽ xin phép lãnh đạo trường, Hứa Tiểu Hoa suy đoán sẽ không thiếu được một sự cảnh cáo, sau này Phương Tiểu Bình cũng không còn mặt mũi liên lụy người khác nữa.
Cô cũng không giết chết người ta, đi theo Kiều Kiều chuẩn bị trở về ký túc xá, trước tiên thu dọn giường, không ngờ nghe thấy giáo viên Trương gọi: “Hứa Tiểu Hoa, em ở lại một lát.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Kiều Kiều lo lắng trên đùi Tiểu Hoa bị thương, một mình không về được nên ở lại với cô.
Hứa Tiểu Hoa cho rằng giáo viên Trương muốn tìm cô tâm sự, không ngờ giáo viên Trương vừa mở miệng lại hỏi: “Hứa Tiểu Hoa, thầy nhớ trong hồ sơ em viết là người thôn họ Hạ huyện Khúc Thủy Hàng Châu, vậy trong ký ức em từng ra khỏi Hàng Châu chưa?”
Hứa Tiểu Hoa lắc đầu, mặc dù bố cô là kế toán trong thôn, nhà cũng dư dả khẩu phần lương thực hơn những thôn dân khác, cũng không có tiền đưa cô ra ngoài.
Trương Văn Thụy lại hơi không xác định mà hỏi: “Không có đi đâu sao? Thủ đô cũng không đi à? Không có ấn tượng gì hả? Sao lại...” Nói tới chỗ này, thầy ấy bỗng nhiên phản ứng lại, lúc này vẫn không thể nói với cô gái này, nhìn dáng vẻ vừa rồi của đồng chí Tào, nhà họ chưa chắc sẽ lần nữa chấp nhận đứa bé này.
Vả lại, bây giờ cũng không thể chắc chắn đứa bé thất lạc của nhà họ chính là cô gái này.
Nghĩ tới đây, Trương Văn Thụy chuyển đề tài, chân thành nói với Hứa Tiểu Hoa: “Giữa bạn học chung lớp vẫn phải sống chung thật tốt, các em còn nhỏ, đối nhân xử thế khó tránh khỏi lúc lỗ mãng bốc đồng.”
Hứa Tiểu Hoa gật đầu: “Dạ, cám ơn thầy đã dạy dỗ.”
Lần này lỗi sai không ở Hứa Tiểu Hoa, Trương Văn Thụy cũng không nói nhiều, trong lòng lại chán nản, Thôi Mẫn liều lĩnh xông vào, nói vớ vẩn trước mặt đồng chí Tào, sau khi đồng chí Tào trở về không biết làm sao nói với bố mẹ của Hứa Tiểu Hoa!
Bây giờ chỉ mong, lần tới đồng chí Tào tới, có thể nói rõ ràng chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro