[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về

Chương 15

2024-10-05 18:35:21

Trương Văn Thụy cả đời dạy học trồng người, căn bản không nghĩ tới, Tào Vân Chiêu không thèm để ý tính cách của Hứa Tiểu Hoa thế nào, cháu gái ngoại ruột của ông ta là sinh viên của đại học thủ đô, năm nay vừa tốt nghiệp đã vào báo đảng trung ương. Đối với cháu gái ngoại không quan hệ máu mủ này cũng chỉ là vấn đề thể diện, nhìn hồ sơ ở phân hiệu Lĩnh Sơn đại học lao động huyện Khúc Thủy, gặp được người, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ mà nhà họ Hứa giao cho ông ta.

Còn có quen có nhận hay không, đó là chuyện của nhà họ Hứa.

Trên đường về phòng ngủ, Lý Kiều Kiều nhẹ giọng hỏi Tiểu Hoa nói: “Tiểu Hoa, cậu có cảm thấy kỳ lạ không, hình như hôm nay giáo viên Trương đặc biệt giới thiệu cậu với đồng chí bên cạnh, cậu nói có phải cấp ba trong huyện đến khảo sát không?”

Theo Lý Kiều Kiều thấy, nếu như không có vấn đề thành phần của chú Hứa, với thành tích của Tiểu Hoa, đến Hàng Châu học cấp ba cũng được.

Hứa Tiểu Hoa lắc đầu, cô cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng chắc không phải là chuyện đi học, nếu không chủ nhiệm lớp sẽ không hỏi cô có từng đến vùng khác chưa. Chủ nhiệm lớp không nói rõ, cô cũng không định suy nghĩ nhiều. Tình cảnh bây giờ của cô, nghĩ càng nhiều càng đau khổ, vấn đề thực tế lớn nhất trước mặt cô là làm sao tiếp tục sinh tồn?

Còn học cấp ba không, cô cũng không có vấn đề, nếu như có thể, cô càng muốn đến công xưởng là người học nghề, có một tay nghề mưu sinh. Ngoài ra vào ba năm sau, thân phận công nhân cũng ổn thỏa. Đại học cô hỏi trước đây là triết học, ở bên này thật sự là thư sinh vô dụng rồi.

Hai người trở về ký túc xá, Mạnh Nguyên đã nháy mắt với họ, Hứa Tiểu Hoa đi vào trong nhìn, chỉ thấy Phương Tiểu Bình nằm trên giường, hình như đang lau nước mắt, theo cô thấy thì chỉ là nước mắt cá sấu. Thôi Mẫn ngồi ở trước bàn, chắc đang viết kiểm điểm hai nghìn chữ, thấy cô trở lại, nặng nề “Hừ” một tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngây thơ đến mức khiến Hứa Tiểu Hoa cũng cảm thấy buồn cười. Rất kỳ quái, rõ ràng Thôi Mẫn nhảy cao hơn Phương Tiểu Bình, nhưng mà cô không quá ghét người này, chỉ cảm thấy hơi ngây thơ và ngu xuẩn.

Lý Kiều Kiều lại nhìn không nổi, lườm mắt, sau đó cố ý lớn tiếng nói với Mạnh Nguyên: “Tiểu Nguyên, hôm nay tôi đã biết cái gì gọi là kẻ ác cáo trạng trước rồi, một cục xà bông thơm, có vài người đã dám đòi 8 tệ bồi thường. May mà Tiểu Hoa có chứng cứ chứng minh mình trong sạch, nếu không có vài người, sợ là không ép xảy ra án mạng thì sẽ không bỏ qua.”

Mạnh Nguyên nghe nói Phương Tiểu Bình đòi 8 tệ bồi thường, cũng sợ giật mình, lẩm bẩm nói: “8 tệ á? Nhiều quá ấy chứ?” Nói xong ý thức được Phương Tiểu Bình cũng trong nhà trọ, vội vàng giảng hòa nói: “Không sao thì tốt, tôi nghĩ bên trong nhất định là có hiểu lầm.”

Hứa Tiểu Hoa từ chối cho ý kiến, tăng cao âm lượng nói: “Chuyện khác tạm thời không nói, ai cạy hỏng hòm của tôi thìm làm phiền sửa lại như cũ.” Ầm ĩ với Phương Tiểu Bình thành như vậy, cô cũng không định duy trì ôn tồn trên bề mặt nữa.

Vả lại, ở đây lâu hay không, trong lòng cô cũng không biết. Hôm nay Kiều Kiều nói với cô, đến quân đội của anh trai tìm việc làm, Hứa Tiểu Hoa cũng hơi động lòng.

Cô cảm thấy, quả thật không được thì đến nhà lãnh đạo làm người giúp việc cũng được. Công việc trong nhà kiểu gì cũng thoải mái hơn phá núi xây ruộng, rảnh rỗi thì cô cũng có thể tự học kỹ thuật. Nhưng mà chuyện đến bộ đội, vẫn phải hỏi trước ý kiến của anh cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về

Số ký tự: 0