[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về

Chương 16

2024-10-05 18:35:21

Không ngờ cô vừa dứt lời, thì bất ngờ nghe thấy Thôi Mẫn khiên cưỡng nói: “Ngày mai tôi sẽ đi sửa.” Cô gái này tức giận, hai bên quai hàm giống như con ếch vậy.

Hứa Tiểu Hoa nhịn không cười, nói tiếp: “Vậy thì quá tốt, cảm ơn bạn học Thôi đã phối hợp.”

Vết thương trên đùi cô còn đau, không có thời gian hơn thua với họ, rửa mặt thật sớm thì lên giường ngủ.

Thủ đô, chín giờ đêm.

Tào Vân Hà ngồi trên giường đan áo lông, thấy chồng Hứa Hoài An đi vào, hỏi nhỏ: “Mẹ ngủ rồi à?”

“Ừ, ngủ rồi, cứ ồn ào với anh đòi đến Hàng Châu đón Tiểu Như, em nói mẹ cũng hơn sáu mươi rồi, anh yên tâm được sao?”

Tào Vân Hà bỏ công việc trong tay xuống, nói với chồng: “Nghe ý của anh em, sợ là cô bé này dính chút thói xấu ở bên ngoài. Nếu thật sự là con cháu nhà chúng ta, sau này sợ là Tiểu Vũ và Cửu Tư sẽ lo lắng.”

Hứa Hoài An lại hơi lơ đễnh nói: “Vậy thì chưa chắc, có người bố như Cửu Tư và người mẹ như Tiểu Vũ, đứa nhỏ này đương nhiên là gần đèn thì sáng. Bây giờ anh chỉ mong đó thật sự là Tiểu Như, cho dù hơi tham tiền, cũng không phải tật lớn, con người tốt là được.”

Biểu cảm của Tào Vân Hà hơi khựng lại trên mặt, rất nhanh cười nói: “Anh đó, đến bây giờ vẫn vậy, em trai cái gì cũng tốt nên là yêu thương cả cháu gái.”

Hứa Hoài An khẽ thở dài: “Không phải là nể tình Cửu Tư, những năm qua anh nhớ tới chuyện của Tiểu Như, trong lòng anh cũng không thở nổi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước đây Tần Vũ còn chưa đưa U U vào nhà, trong nhà chỉ chỉ có một đứa bé là Tiểu Như, mỗi ngày tan làm bác ấy sẽ đưa Tiểu Như đi dạo phố, mua bánh ngọt của thôn Đạo Hoa, mứt quả của vườn trái cây, kẹo bơ nhà chị Mã Đại, kẹo hồ lô trong ngõ hẻm cho cô bé.

Bác ấy còn chọc Tiểu Như, hỏi sau này bác ấy già rồi cô bé có dưỡng lão cho bác ấy không? Cô bé bốn năm tuổi, vừa liếm kẹo hồ lô vừa dùng sức gật đầu: “Tiểu Như nuôi bác, nuôi bố, nuôi mẹ, còn có bà nội!”

Đến nay nhớ tới cảnh tượng lúc đó, Hứa Hoài An vẫn cảm thấy chóp mũi ê ẩm.

Đứa trẻ ngoan như vậy, làm sao có thể lạc chứ? Thời gian trôi qua từng năm, bác ấy lại nghĩ chờ Tiểu Như lớn lên, có phải có thể tự chạy về không?

Cô bé thông minh như vậy, nên nhớ nhà là ở thủ đô, cho nên có lúc đi ngang qua những cửa tiệm bánh ngọt, bác ấy luôn không nhịn được dừng chân quanh quẩn một vòng. Bác ấy nghĩ, nói không chừng có thể thấy Tiểu Như tìm bác ấy!

Tào Vân Hà thấy vành mắt của chồng ửng đỏ, vội vàng chuyển đề tài, mở chiếc áo len sắp đan xong cho chồng xem: “Anh thấy thế nào? Vốn dĩ đan cho U U, nếu đó thật sự là Tiểu Như, chiếc áo lông này cứ cho Tiểu Như mặc trước. Gia đình bên đó của con bé, điều kiện không phải rất tốt, sợ là không có mấy bộ quần áo mới.”

Hứa Hoài An gật đầu, bác ấy nghĩ, chờ Tiểu Như trở lại, bác ấy phải mua cho cô thật nhiều quần áo mới, mua cho cô thật nhiều bánh ngọt, đó là đứa bé mà bác ấy chăm từ lúc ê a học nói đến khi biết chạy, biết làm nũng!

Bởi vì chuyện cháu gái, đêm nay hai vợ chồng Hứa Hoài An đều trằn trọc trở mình.

Bốn giờ sáng, hai vợ chồng mới mê ma ngủ, cửa nhà họ Hứa đã truyền tới từng tiếng gõ cửa.

Bảo mẫu chị Lâm vội vàng khoác áo, đi ra mở cửa, chờ thấy rõ người tới, không khỏi hơi kinh ngạc: “Tiểu Vũ, sao cô lại về giờ này? Giang Thành cách đây xa lắm, sợ không phải cô ngồi xe cả đêm chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về

Số ký tự: 0