Anh Trai Hàng X...
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
Xe lửa đang chạy rầm rầm, như thể đêm tối phía trước không có kết thúc.
Tô Hàn hai tay nâng má ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, xung quanh là tiếng hít thở sâu hoặc nông, con trỏ trên đồng hồ hiển thị mới hơn tám giờ tối.
Sờ phải cái túi áo trống không, ý thức được hiện tại thật sự không giống như trước kia, nhàm chán có đó, nhưng vẫn theo thói quen ngủ không được.
“Nhớ nhà sao?” Trên chỗ nằm đối diện, hai tay Lục Tuân đệm ở phía sau đầu nghiêng đầu hỏi.
“Không có, chỉ là không quen đi ngủ sớm như vậy.”
Tô Hàn mỉm cười lắc đầu, đứng dậy rót một ly nước.
Lục Tuân nhớ tới hiện tại hẳn là cha mẹ Tô đã đến Tây Bắc, tâm trạng phức tạp.
Cha mẹ và người thân mỗi người một ngả, rốt cuộc nhà ở đâu chứ.
“Ngày mai sau khi đến còn phải chuyển xe khác, đi ngủ sớm một chút đi.” Lục Tuân nói.
Tô Hàn nghe vậy không nói gì nữa, lẳng lặng nằm xuống, trên người cũng không có chăn đắp, nơi này thời tiết cũng không lạnh, hai người một đường đi tới, sớm đã cởi áo bông thay quần áo mỏng manh hơn.
Kinh thành còn đang chìm trong tuyết rơi dày đặc, mà phương Nam lại bừng bừng sắc xuân.
Tô Hàn nằm trên giường, không buồn ngủ.
Vào tháng 3 năm 1966, cả nước dấy lên một hồi sóng dữ, cha mẹ Tô là đối tượng trực tiếp của cơn bão.
Cũng may lúc trước ông Tô có chút dự liệu, sớm sắp xếp đứa con trai nhỏ mới trưởng thành vào bộ đội, nhưng con gái đang học đại học lại không dễ sắp xếp, chỉ có thể thừa dịp những người đó còn chưa phát hiện ra nhanh chóng giao con gái cho hậu bối là Lục Tuân mà ông coi trọng.
Ông Tô và ông Lục từng là chiến hữu, ở chung đại viện quân đội, mẹ Tô và mẹ Lục Tuân có quan hệ rất tốt, hai nhà giao lưu qua lại rất nhiều, sau đó ông Tô chuyển chính, bà Tô cũng từ phòng hậu cần quân đội điều đến hội phụ nữ, người một nhà lúc này mới chuyển đi.
Mấy năm nay Lục Tuân đầu tiên thi đậu vào trường quân đội, sau khi tốt nghiệp lại đi tây nam xa xôi, cách nhiều năm, dáng vẻ của anh trai hàng xóm trong mắt Tô Hàn đã có chút mơ hồ.
Xe lửa đang chạy rầm rầm, như thể đêm tối phía trước không có kết thúc.
Tô Hàn hai tay nâng má ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, xung quanh là tiếng hít thở sâu hoặc nông, con trỏ trên đồng hồ hiển thị mới hơn tám giờ tối.
Sờ phải cái túi áo trống không, ý thức được hiện tại thật sự không giống như trước kia, nhàm chán có đó, nhưng vẫn theo thói quen ngủ không được.
“Nhớ nhà sao?” Trên chỗ nằm đối diện, hai tay Lục Tuân đệm ở phía sau đầu nghiêng đầu hỏi.
“Không có, chỉ là không quen đi ngủ sớm như vậy.”
Tô Hàn mỉm cười lắc đầu, đứng dậy rót một ly nước.
Lục Tuân nhớ tới hiện tại hẳn là cha mẹ Tô đã đến Tây Bắc, tâm trạng phức tạp.
Cha mẹ và người thân mỗi người một ngả, rốt cuộc nhà ở đâu chứ.
“Ngày mai sau khi đến còn phải chuyển xe khác, đi ngủ sớm một chút đi.” Lục Tuân nói.
Tô Hàn nghe vậy không nói gì nữa, lẳng lặng nằm xuống, trên người cũng không có chăn đắp, nơi này thời tiết cũng không lạnh, hai người một đường đi tới, sớm đã cởi áo bông thay quần áo mỏng manh hơn.
Kinh thành còn đang chìm trong tuyết rơi dày đặc, mà phương Nam lại bừng bừng sắc xuân.
Tô Hàn nằm trên giường, không buồn ngủ.
Vào tháng 3 năm 1966, cả nước dấy lên một hồi sóng dữ, cha mẹ Tô là đối tượng trực tiếp của cơn bão.
Cũng may lúc trước ông Tô có chút dự liệu, sớm sắp xếp đứa con trai nhỏ mới trưởng thành vào bộ đội, nhưng con gái đang học đại học lại không dễ sắp xếp, chỉ có thể thừa dịp những người đó còn chưa phát hiện ra nhanh chóng giao con gái cho hậu bối là Lục Tuân mà ông coi trọng.
Ông Tô và ông Lục từng là chiến hữu, ở chung đại viện quân đội, mẹ Tô và mẹ Lục Tuân có quan hệ rất tốt, hai nhà giao lưu qua lại rất nhiều, sau đó ông Tô chuyển chính, bà Tô cũng từ phòng hậu cần quân đội điều đến hội phụ nữ, người một nhà lúc này mới chuyển đi.
Mấy năm nay Lục Tuân đầu tiên thi đậu vào trường quân đội, sau khi tốt nghiệp lại đi tây nam xa xôi, cách nhiều năm, dáng vẻ của anh trai hàng xóm trong mắt Tô Hàn đã có chút mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro