Anh Về Rồi Ư?
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
Dứt lời cũng bưng bát lên ăn cơm, hai vợ chồng nói vài câu chuyện của đứa nhỏ.
Chị Dương thở dài nói: “Tiểu Tô đúng là đoan chính, trong nhà nuôi cũng tốt, da thịt mềm mại không biết có thể thích ứng với cuộc sống bên này hay không, cũng đừng qua mấy ngày nữa ầm ĩ muốn trở về.”
“Em cũng đừng nói bậy, Tiểu Lục chính là sĩ quan trẻ tuổi ưu tú nhất chúng ta, nghe nói hai người còn là thanh mai trúc mã, chắc chắn không kém.” Doanh trưởng Thẩm trừng mắt nhìn cô một cái nói.
“Em nói bậy lúc nào, trước đó không phải đối tượng Tiểu Lý tới rồi sao, nghe nói còn là y tá quân khu Côn Thành, tới hai ngày còn không phải khóc lóc đòi trở về.”
Chị Dương phẫn nộ bất bình, người đàn ông này đúng là xem thường người khác, Dương Thúy Bình chị ấy đâu phải là người nói bậy bạ.
“Đừng nói đến đối tượng Tiểu Lý kia, nhắc tới anh liền đau đầu, mấy ngày nay cường độ huấn luyện lớn, Tiểu Lý hôm qua tinh thần không yên thiếu chút nữa xảy ra chuyện, cũng may phát hiện sớm, em nói xem đây là chuyện gì, người trẻ tuổi bây giờ, thật sự không chịu khổ bằng chúng ta mà.”
**
Trăng sáng sao thưa thớt, vạn vật đều tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió.
Cây cối tươi tốt cô lập bản thân và thế giới như một cái lồng.
Tô Hàn nhàn nhã nằm trên giường, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bầu trời xa xa, cũng không biết lúc ở trong phòng rửa mặt, chị Dương và chị Lưu tới tìm mình.
Giờ phút này trong lòng cô vô cùng bình tĩnh trước nay chưa từng có, vẫn chưa cảm thấy sợ hãi như người khác nghĩ, bóng tối sâu thẳm ngược lại làm cho cô cảm thấy an tâm.
Ngày hôm sau, lúc Tô Hàn tỉnh lại đã sáu giờ, sờ sờ giường bên cạnh không có dấu vết người khác ngủ.
Lâu lắm rồi không có ngủ qua giấc ngủ tốt như vậy, Tô Hàn duỗi lưng ra ngáp kéo giày xuống lầu.
Vừa đi xuống dưới lầu đã thấy Lục Tuân đang ăn cháo.
“Chào buổi sáng.” Tô Hàn hơi sửng sốt một chút, chào hỏi anh.
“Tối hôm qua anh có về à?” Nhìn cháo và thức ăn trên bàn ăn, Tô Hàn nghi hoặc nói.
Dứt lời cũng bưng bát lên ăn cơm, hai vợ chồng nói vài câu chuyện của đứa nhỏ.
Chị Dương thở dài nói: “Tiểu Tô đúng là đoan chính, trong nhà nuôi cũng tốt, da thịt mềm mại không biết có thể thích ứng với cuộc sống bên này hay không, cũng đừng qua mấy ngày nữa ầm ĩ muốn trở về.”
“Em cũng đừng nói bậy, Tiểu Lục chính là sĩ quan trẻ tuổi ưu tú nhất chúng ta, nghe nói hai người còn là thanh mai trúc mã, chắc chắn không kém.” Doanh trưởng Thẩm trừng mắt nhìn cô một cái nói.
“Em nói bậy lúc nào, trước đó không phải đối tượng Tiểu Lý tới rồi sao, nghe nói còn là y tá quân khu Côn Thành, tới hai ngày còn không phải khóc lóc đòi trở về.”
Chị Dương phẫn nộ bất bình, người đàn ông này đúng là xem thường người khác, Dương Thúy Bình chị ấy đâu phải là người nói bậy bạ.
“Đừng nói đến đối tượng Tiểu Lý kia, nhắc tới anh liền đau đầu, mấy ngày nay cường độ huấn luyện lớn, Tiểu Lý hôm qua tinh thần không yên thiếu chút nữa xảy ra chuyện, cũng may phát hiện sớm, em nói xem đây là chuyện gì, người trẻ tuổi bây giờ, thật sự không chịu khổ bằng chúng ta mà.”
**
Trăng sáng sao thưa thớt, vạn vật đều tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cây cối tươi tốt cô lập bản thân và thế giới như một cái lồng.
Tô Hàn nhàn nhã nằm trên giường, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bầu trời xa xa, cũng không biết lúc ở trong phòng rửa mặt, chị Dương và chị Lưu tới tìm mình.
Giờ phút này trong lòng cô vô cùng bình tĩnh trước nay chưa từng có, vẫn chưa cảm thấy sợ hãi như người khác nghĩ, bóng tối sâu thẳm ngược lại làm cho cô cảm thấy an tâm.
Ngày hôm sau, lúc Tô Hàn tỉnh lại đã sáu giờ, sờ sờ giường bên cạnh không có dấu vết người khác ngủ.
Lâu lắm rồi không có ngủ qua giấc ngủ tốt như vậy, Tô Hàn duỗi lưng ra ngáp kéo giày xuống lầu.
Vừa đi xuống dưới lầu đã thấy Lục Tuân đang ăn cháo.
“Chào buổi sáng.” Tô Hàn hơi sửng sốt một chút, chào hỏi anh.
“Tối hôm qua anh có về à?” Nhìn cháo và thức ăn trên bàn ăn, Tô Hàn nghi hoặc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro