Đưa Con Về Quê!
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
Mấy người đều gật đầu, nói hiện tại có đất trồng, còn không thu lương thực của các cô, một người phụ nữ có thể làm cũng ra không ít lương thực, trong nhà cuộc sống dư dả không ít.
“Có điều nhà Tiểu Quách và Tiểu Tôn không giống nhau——” Các chị dâu cố ý nói một nửa lấp nửa một lửa.
Còn không đợi Tô Hàn hỏi, thì đã có người nhanh nhảu nói: “Hai người bọn họ đưa con cái về quê, giao cho mẹ chồng chăm sóc.”
“Chắc đứa bé vẫn còn nhỏ đúng không, sao hai người nỡ lòng xa chúng sao?” Tô Hàn hỏi.
Vợ của tiểu vương cười nói: “Tôn Xảo Phượng người nọ em không biết, rất độc mồm độc miệng, có đồ ăn ngon cho tới bây giờ chỉ nghĩ đến mình, mấy đứa nhỏ đi theo cô ta còn không bằng đi theo mẹ chồng cô ta.”
“Vợ của Tiểu Tần kia ấy à..” Dáng vẻ khó nói một lời.
Nhìn Tô Hàn quả nhiên có vẻ mặt tò mò, nói tiếp: “Người ta cơ thể yếu ớt, hai con gái chăm sóc không được, đưa về, đoán chừng là muốn sinh thêm một đứa con trai.”
“Làm như ai không biết chút tâm tư của cô ta, chính là coi hai đứa con gái thành đồ bồi hàng, cho nên không muốn nuôi.”
Mã Quế Lan khinh thường nói: “Con gái thì làm sao, con gái nếu như quan tâm chăm sóc thì còn hiếu thuận hơn con trai nhiều, đúng là kẻ trọng nam khinh nữ.”
Tô Hàn không biết còn có chuyện này, người nhà bên này tuy rằng không nhiều lắm, song thị phi cũng không ít.
Một giờ xuất phát hơn năm giờ mới đến, tình hình đường xá còn không tốt, rung lắc lảo đảo mấy người cả chặng được, nếu đi tới, đi một ngày cũng chưa chắc có thể đến, Tô Hàn hạ quyết tâm không đến mức đường cùng thì sẽ không chạy tới huyện thành nữa.
Đến chân núi, Tiểu Vương giúp đỡ dỡ đồ đạc của mấy nhà xuống, xe quân đội tiếp tục chạy đến quân doanh bên trong.
Mấy chị dâu đều chỉ có một cái túi nhỏ, các cô ấy đều tới giúp Tô Hàn mang đồ đạc trở về, lại không biết có người xuyên qua khe cửa nhìn mấy cái túi đó, cái tật ghen ghét lại xuất hiện rồi.
Mấy người đều gật đầu, nói hiện tại có đất trồng, còn không thu lương thực của các cô, một người phụ nữ có thể làm cũng ra không ít lương thực, trong nhà cuộc sống dư dả không ít.
“Có điều nhà Tiểu Quách và Tiểu Tôn không giống nhau——” Các chị dâu cố ý nói một nửa lấp nửa một lửa.
Còn không đợi Tô Hàn hỏi, thì đã có người nhanh nhảu nói: “Hai người bọn họ đưa con cái về quê, giao cho mẹ chồng chăm sóc.”
“Chắc đứa bé vẫn còn nhỏ đúng không, sao hai người nỡ lòng xa chúng sao?” Tô Hàn hỏi.
Vợ của tiểu vương cười nói: “Tôn Xảo Phượng người nọ em không biết, rất độc mồm độc miệng, có đồ ăn ngon cho tới bây giờ chỉ nghĩ đến mình, mấy đứa nhỏ đi theo cô ta còn không bằng đi theo mẹ chồng cô ta.”
“Vợ của Tiểu Tần kia ấy à..” Dáng vẻ khó nói một lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn Tô Hàn quả nhiên có vẻ mặt tò mò, nói tiếp: “Người ta cơ thể yếu ớt, hai con gái chăm sóc không được, đưa về, đoán chừng là muốn sinh thêm một đứa con trai.”
“Làm như ai không biết chút tâm tư của cô ta, chính là coi hai đứa con gái thành đồ bồi hàng, cho nên không muốn nuôi.”
Mã Quế Lan khinh thường nói: “Con gái thì làm sao, con gái nếu như quan tâm chăm sóc thì còn hiếu thuận hơn con trai nhiều, đúng là kẻ trọng nam khinh nữ.”
Tô Hàn không biết còn có chuyện này, người nhà bên này tuy rằng không nhiều lắm, song thị phi cũng không ít.
Một giờ xuất phát hơn năm giờ mới đến, tình hình đường xá còn không tốt, rung lắc lảo đảo mấy người cả chặng được, nếu đi tới, đi một ngày cũng chưa chắc có thể đến, Tô Hàn hạ quyết tâm không đến mức đường cùng thì sẽ không chạy tới huyện thành nữa.
Đến chân núi, Tiểu Vương giúp đỡ dỡ đồ đạc của mấy nhà xuống, xe quân đội tiếp tục chạy đến quân doanh bên trong.
Mấy chị dâu đều chỉ có một cái túi nhỏ, các cô ấy đều tới giúp Tô Hàn mang đồ đạc trở về, lại không biết có người xuyên qua khe cửa nhìn mấy cái túi đó, cái tật ghen ghét lại xuất hiện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro