Kỳ Vọng!
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
Nhà gỗ hai tầng nhỏ ngắn, hai bên trái phải mỗi bên đều có hai sương phòng, phía trước vây quanh một hàng rào.
Tiểu Vương đi ở phía trước đẩy cửa gỗ khép hờ ra.
Tô Hàn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đã lâu không leo núi cô có chút không chịu được.
Mấy người đặt hành lý ở trên bàn, nhìn hai người phong trần mệt mỏi
Mọi người cũng không quấy rầy lâu mà rời đi.
“Bên bờ sông chị còn đang giặt quần áo, không trì hoãn mọi người nữa, sau này chúng ta lại tới chơi.”
“Chị dâu rảnh rỗi lại đây ngồi một chút.”
“Đừng tiễn nữa, mau nghỉ ngơi đi.”
Mấy người khoát tay đi về phía xa.
Đóng cửa gỗ lại, tiếng côn trùng kêu điểu trên núi, làm nổi bật trong viện có chút yên tĩnh.
Đột nhiên chỉ còn lại hai người, cô có chút không thích ứng được.
Tô Hàn đứng ở trong viện có chút không biết làm sao.
Lục Tuân đi đến sương phòng bên trái, “Trước tiên đun nước tắm rửa đi, trong phòng bếp nồi chén đều có, lát nữa tôi đến phòng hậu cần lấy chút lương thực và đồ ăn là được.” Nói xong anh xách theo một cái xô nước liền đi ra ngoài.
Tô Hàn gật đầu, nhìn bóng lưng anh, nhớ tới lúc ấy mẹ Tô hỏi cô có muốn gả cho Lục Tuân hay không.
Thật ra tình huống lúc ấy căn bản không cho phép cô có ý nghĩ khác, hoặc là kết hôn, hoặc là đi làm thanh niên trí thức, mà lấy dung mạo của cô mà nói, đến địa phương xa lạ rất khó cam đoan không gặp phải một ít phiền toái, một bên có thể không biết phiền toái và nguy cơ, một bên là gả cho Lục Tuân đã biết rõ, cái này không khó lựa chọn.
Hơn nữa các phương diện của Lục Tuân đều rất phù hợp với hình thức lý tưởng của cô, cho dù đặt vào mấy chục năm sau cũng là cấp bậc lưu lượng tiêu chuẩn.
Tô Hàn nhìn lên bầu trời, tràn đầy kỳ vọng với cuộc sống tương lai.
Lục Tuân nấu nước xong, bảo cô rửa trước, sau đó ra ngoài: “Tôi đến phòng hậu cần nhận đồ, thuận tiện đóng tiền.”
“Còn có dầu muối những thứ này anh đừng quên, “ Tô Hàn đuổi theo dặn dò.
“Biết rồi, em đóng cửa lại đi.”
Nhà gỗ hai tầng nhỏ ngắn, hai bên trái phải mỗi bên đều có hai sương phòng, phía trước vây quanh một hàng rào.
Tiểu Vương đi ở phía trước đẩy cửa gỗ khép hờ ra.
Tô Hàn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đã lâu không leo núi cô có chút không chịu được.
Mấy người đặt hành lý ở trên bàn, nhìn hai người phong trần mệt mỏi
Mọi người cũng không quấy rầy lâu mà rời đi.
“Bên bờ sông chị còn đang giặt quần áo, không trì hoãn mọi người nữa, sau này chúng ta lại tới chơi.”
“Chị dâu rảnh rỗi lại đây ngồi một chút.”
“Đừng tiễn nữa, mau nghỉ ngơi đi.”
Mấy người khoát tay đi về phía xa.
Đóng cửa gỗ lại, tiếng côn trùng kêu điểu trên núi, làm nổi bật trong viện có chút yên tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên chỉ còn lại hai người, cô có chút không thích ứng được.
Tô Hàn đứng ở trong viện có chút không biết làm sao.
Lục Tuân đi đến sương phòng bên trái, “Trước tiên đun nước tắm rửa đi, trong phòng bếp nồi chén đều có, lát nữa tôi đến phòng hậu cần lấy chút lương thực và đồ ăn là được.” Nói xong anh xách theo một cái xô nước liền đi ra ngoài.
Tô Hàn gật đầu, nhìn bóng lưng anh, nhớ tới lúc ấy mẹ Tô hỏi cô có muốn gả cho Lục Tuân hay không.
Thật ra tình huống lúc ấy căn bản không cho phép cô có ý nghĩ khác, hoặc là kết hôn, hoặc là đi làm thanh niên trí thức, mà lấy dung mạo của cô mà nói, đến địa phương xa lạ rất khó cam đoan không gặp phải một ít phiền toái, một bên có thể không biết phiền toái và nguy cơ, một bên là gả cho Lục Tuân đã biết rõ, cái này không khó lựa chọn.
Hơn nữa các phương diện của Lục Tuân đều rất phù hợp với hình thức lý tưởng của cô, cho dù đặt vào mấy chục năm sau cũng là cấp bậc lưu lượng tiêu chuẩn.
Tô Hàn nhìn lên bầu trời, tràn đầy kỳ vọng với cuộc sống tương lai.
Lục Tuân nấu nước xong, bảo cô rửa trước, sau đó ra ngoài: “Tôi đến phòng hậu cần nhận đồ, thuận tiện đóng tiền.”
“Còn có dầu muối những thứ này anh đừng quên, “ Tô Hàn đuổi theo dặn dò.
“Biết rồi, em đóng cửa lại đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro