Mảnh Vườn
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
Tô Hàn khéo tay, rất nhanh đã khâu vá xong, ít vận động không tốt, đặc biệt là loại công việc may vá này, thời gian dài các loại bệnh đau đều kéo đến.
Vừa vặn buổi tối Lục Tuân muốn mời các chiến hữu tới ăn cơm, Tô Hàn đóng cửa lại quyết định đi lên núi một chút, tìm xem có quen nhận ra được rau dại hay không.
Núi nơi này không tính là quá cao, nhưng cây cối rất tươi tốt, Tô Hàn dọc theo một con đường mòn bị người giẫm đạp đi về phía núi, bởi vì không quá quen thuộc cũng không dám đi quá xa, trên đường chỉ hái một ít nấm cùng mộc nhĩ, hái một chút rau dại thông thường, dùng quần áo quấn lấy liền trở về.
Mặt trời rất lớn, khuôn mặt Tô Hàn bị phơi nắng đỏ rực.
Vượt qua một ngọn núi về đến nhà đã là một giờ sau, vào cửa liền vội vàng cởi giày rửa chân, nhìn vết phồng rộp từ lòng bàn chân đi ra, Tô Hàn nhịn đau cầm kim châm chọc thủng.
Núi cao không có ngựa chạy nổi, ở trong núi không có xe ra cửa một chuyến quả thực muốn đòi mạng cô mà.
Nghỉ ngơi một hồi, không có điện thoại di động có thể tiêu khiển, lại không có sách đọc, lại không ngủ được, quá nhàm chán, chỉ mới ngồi được năm phút Tô Hàn đã chịu hết nổi, kèn chân khập khiễng đi tìm chút chuyện giết thời gian.
Cỏ dại trong viện được Lục Tuân nhổ sạch sẽ, Tô Hàn nhặt lên một ít đá tán loạn, chuẩn bị ở trong sân nổi cuốc hai chỗ lấy đất trồng rau.
Lúc trước mặc dù đồ ăn Lục Tuân lấy về còn lại rất nhiều, nhưng dù sao cũng không thể ăn không ngồi rồi, đâu mua được mãi chứ, vẫn nên tự mình trồng một chút.
Cô chạy đến nhà Chị Dương mượn cuốc, xới đất.
Sân vườn không lớn, Tô Hàn lại dành hai con đường nối liền phòng bếp, phòng tạp vật, phòng khách đến cửa lớn, sân không lớn bị chia làm một cái điền tự cách.
Nửa mảnh đất phía Nam dùng để trồng rau, hai mảnh gần nhà, Tô Hàn chuẩn bị trồng nho, dựng một giàn nho, mùa hè vừa có thể hóng mát vừa ăn nho, đúng là vui vẻ.
Tô Hàn khéo tay, rất nhanh đã khâu vá xong, ít vận động không tốt, đặc biệt là loại công việc may vá này, thời gian dài các loại bệnh đau đều kéo đến.
Vừa vặn buổi tối Lục Tuân muốn mời các chiến hữu tới ăn cơm, Tô Hàn đóng cửa lại quyết định đi lên núi một chút, tìm xem có quen nhận ra được rau dại hay không.
Núi nơi này không tính là quá cao, nhưng cây cối rất tươi tốt, Tô Hàn dọc theo một con đường mòn bị người giẫm đạp đi về phía núi, bởi vì không quá quen thuộc cũng không dám đi quá xa, trên đường chỉ hái một ít nấm cùng mộc nhĩ, hái một chút rau dại thông thường, dùng quần áo quấn lấy liền trở về.
Mặt trời rất lớn, khuôn mặt Tô Hàn bị phơi nắng đỏ rực.
Vượt qua một ngọn núi về đến nhà đã là một giờ sau, vào cửa liền vội vàng cởi giày rửa chân, nhìn vết phồng rộp từ lòng bàn chân đi ra, Tô Hàn nhịn đau cầm kim châm chọc thủng.
Núi cao không có ngựa chạy nổi, ở trong núi không có xe ra cửa một chuyến quả thực muốn đòi mạng cô mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghỉ ngơi một hồi, không có điện thoại di động có thể tiêu khiển, lại không có sách đọc, lại không ngủ được, quá nhàm chán, chỉ mới ngồi được năm phút Tô Hàn đã chịu hết nổi, kèn chân khập khiễng đi tìm chút chuyện giết thời gian.
Cỏ dại trong viện được Lục Tuân nhổ sạch sẽ, Tô Hàn nhặt lên một ít đá tán loạn, chuẩn bị ở trong sân nổi cuốc hai chỗ lấy đất trồng rau.
Lúc trước mặc dù đồ ăn Lục Tuân lấy về còn lại rất nhiều, nhưng dù sao cũng không thể ăn không ngồi rồi, đâu mua được mãi chứ, vẫn nên tự mình trồng một chút.
Cô chạy đến nhà Chị Dương mượn cuốc, xới đất.
Sân vườn không lớn, Tô Hàn lại dành hai con đường nối liền phòng bếp, phòng tạp vật, phòng khách đến cửa lớn, sân không lớn bị chia làm một cái điền tự cách.
Nửa mảnh đất phía Nam dùng để trồng rau, hai mảnh gần nhà, Tô Hàn chuẩn bị trồng nho, dựng một giàn nho, mùa hè vừa có thể hóng mát vừa ăn nho, đúng là vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro