Tập Kích Đống C...
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
Cơ thể vượt qua anh rồi trèo lên giường.
Lục Tuân nhìn dáng vẻ cô thật cẩn thận không đụng phải anh liền có chút buồn cười.
Chờ người nằm xuống, một tay kéo người vào trong ngực, hai chân kẹp lấy cô, chóp mũi chạm nhẽ mái tóc cô, hai tay vòng quanh eo cô nhẹ giọng nỉ non: “Nghĩ cái gì đấy, ngủ đi.”
Tô Hàn cứng đờ cơ thể nghe phía sau chậm rãi truyền đến tiếng hít thở, một lát sau cũng ngủ thiếp đi.
Lục Tuân vừa trở về, một vài suy nghĩ của Tô Hàn đã có thể thực hiện được.
Vừa mới chấm dứt một lần nhiệm vụ, mấy ngày nay cường độ huấn luyện trong doanh trại không cao, Lục Tuân bị Tô Hàn sai khiến xoay quanh.
Tô Hàn chạng vạng chờ Lục Tuân trở về, hai người cùng nhau lên núi đào cây chè, tìm nho hoang dã, sau khi trở về cô nấu cơm, Lục Tuân dựng giàn nho.
Lúc này cũng không có giải trí gì, ăn cơm xong dọn dẹp xong, Lục Tuân bận rộn chuyện của anh, Tô Hàn thì mang ghế dựa ngồi dưới hành lang thổi gió, chờ Lục Tuân bận rộn xong, hai người liền trở về phòng ngủ.
Sau đó là mỗi đêm lăn qua lăn lại đến khuya.
Ngày hôm sau khi Tô Hàn rời giường thường Lục Tuân đã đến doanh trại, trong nồi có cháo và đồ ăn.
Có lẽ Tô Hàn phòng thủ nghiêm ngặt đã có hiệu quả, mấy ngày nay trong phòng cũng không có xuất hiện dấu vết chuột, phòng bếp cùng phòng đựng thức cũng không có rau củ cùng lương thực bị hư hại.
Chạng vạng tối hôm đó, vừa mới nhóm xong củi, khi Tô Hàn chuẩn bị tới dưới nhà lấy một ít cành cây dự phòng trước đó đến nhóm, vừa mới kéo ra một bó, từ bên trong chạy ra mấy con chuột nhỏ.
Tô Hàn sợ tới mức “A” kêu lên một tiếng kinh hãi, bỏ lại cành cây bỏ chạy.
Lục Tuân vừa đi tới cửa nhà liền nghe thấy tiếng kêu của cô, vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng chạy tới, Tô Hàn thoáng cái đụng vào trong ngực anh, sắc mặt còn có chút tái nhợt.
“Làm sao vậy?” Lục Tuân ôm người ngưng trọng.
Tô Hàn lúc này đã bình tĩnh lại, có chút ngại ngùng nói: “Trong củi có mấy con chuột.”
Cơ thể vượt qua anh rồi trèo lên giường.
Lục Tuân nhìn dáng vẻ cô thật cẩn thận không đụng phải anh liền có chút buồn cười.
Chờ người nằm xuống, một tay kéo người vào trong ngực, hai chân kẹp lấy cô, chóp mũi chạm nhẽ mái tóc cô, hai tay vòng quanh eo cô nhẹ giọng nỉ non: “Nghĩ cái gì đấy, ngủ đi.”
Tô Hàn cứng đờ cơ thể nghe phía sau chậm rãi truyền đến tiếng hít thở, một lát sau cũng ngủ thiếp đi.
Lục Tuân vừa trở về, một vài suy nghĩ của Tô Hàn đã có thể thực hiện được.
Vừa mới chấm dứt một lần nhiệm vụ, mấy ngày nay cường độ huấn luyện trong doanh trại không cao, Lục Tuân bị Tô Hàn sai khiến xoay quanh.
Tô Hàn chạng vạng chờ Lục Tuân trở về, hai người cùng nhau lên núi đào cây chè, tìm nho hoang dã, sau khi trở về cô nấu cơm, Lục Tuân dựng giàn nho.
Lúc này cũng không có giải trí gì, ăn cơm xong dọn dẹp xong, Lục Tuân bận rộn chuyện của anh, Tô Hàn thì mang ghế dựa ngồi dưới hành lang thổi gió, chờ Lục Tuân bận rộn xong, hai người liền trở về phòng ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó là mỗi đêm lăn qua lăn lại đến khuya.
Ngày hôm sau khi Tô Hàn rời giường thường Lục Tuân đã đến doanh trại, trong nồi có cháo và đồ ăn.
Có lẽ Tô Hàn phòng thủ nghiêm ngặt đã có hiệu quả, mấy ngày nay trong phòng cũng không có xuất hiện dấu vết chuột, phòng bếp cùng phòng đựng thức cũng không có rau củ cùng lương thực bị hư hại.
Chạng vạng tối hôm đó, vừa mới nhóm xong củi, khi Tô Hàn chuẩn bị tới dưới nhà lấy một ít cành cây dự phòng trước đó đến nhóm, vừa mới kéo ra một bó, từ bên trong chạy ra mấy con chuột nhỏ.
Tô Hàn sợ tới mức “A” kêu lên một tiếng kinh hãi, bỏ lại cành cây bỏ chạy.
Lục Tuân vừa đi tới cửa nhà liền nghe thấy tiếng kêu của cô, vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng chạy tới, Tô Hàn thoáng cái đụng vào trong ngực anh, sắc mặt còn có chút tái nhợt.
“Làm sao vậy?” Lục Tuân ôm người ngưng trọng.
Tô Hàn lúc này đã bình tĩnh lại, có chút ngại ngùng nói: “Trong củi có mấy con chuột.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro