Chương 1
Công tử gia
2024-08-02 12:39:21
“Mẹ thật muốn bẻ trán của con ra để xem thử, thằng nhóc Từ Sương kia tốt như vậy, vì sao con không chịu gả hả?”
“Người ta là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh ở trên trấn đấy! Nếu không phải mẹ con nhanh tay lẹ mắt, cuộc hôn nhân tốt như này người ta đã tranh đến vỡ đầu!”
“Linh Linh à, con không thể ngớ ngẩn như vậy được, cả đời phụ nữ phải kiếm được tấm chồng tốt có thể lo được cho gia đình. Từ Sương có tiền lương lại có tay nghề, phía trên chỉ có một mẹ già và một người anh em, con có đốt đèn lồng cũng không tìm được mối tốt như vậy đâu.”
Nghe được cách vách lại bắt đầu lải nhải, Vương Anh trùm mền lên đầu rồi ngủ tiếp.
Chuyện phiếm này nghe một hai lần còn thấy mới mẻ, nhưng nghe nhiều rồi cũng không còn mới nữa, chỉ cảm thấy bọn họ thật ồn ào.
Vương Anh đang trùm đầu ngủ ngon lành thì có tiếng gõ cửa, khác với giọng điệu ôn tồn khuyên bảo vừa rồi, bác gái Lý Xuân Quyên vỗ cửa “Rầm rầm rầm”, trong miệng không ngừng hô tên Vương Anh.
“Tam Nha! Tam Nha! Đã mấy giờ rồi mà còn không chịu rời giường.”
Vương Anh không để ý tới bà ta, cô xuyên qua đây hai ngày cũng đã nắm được tính tình của vị bác gái này.
Nhìn thấy một quả hồng mềm liền muốn đi lên xoa bóp.
Cuối cùng khi bên ngoài không còn thanh âm quấy rầy, Vương Anh ngủ một giấc thật đã. Sau đó mới rời giường đứng dậy lấy một nắm nước linh tuyền trong thức hải ra để rửa mặt, xong xuôi lại tìm một quả trứng ở góc bếp, trộn với nước linh tuyền để làm một bát canh trứng cho mình.
Một hơi đổ xuống, Vương Anh cảm thấy không đủ, cô sờ sờ bụng, cảm thấy mình có thể ăn thêm hai bát canh trứng nữa.
Lại liếm liếm môi, đáng tiếc là không có nhiều trứng gà như vậy.
Thời buổi này trứng gà rất quý giá, người dân nơi đây ngoại trừ làm ruộng thì không có thu nhập gì, toàn dựa vào trứng gà đổi chút tiền, vì vậy tất cả đều coi trứng gà thành tiền tệ.
Vương Anh nhìn tiểu viện trước mặt, tổng cộng có bốn gian phòng chính, một gian dành cho vợ chồng bác cả, một gian dành cho hai chị họ, một gian dành cho em trai họ, còn lại một gian của mình.
Vương Anh bĩu môi, ký ức nguyên chủ lưu lại vẫn còn nguyên vẹn.
Chính vì vậy nên cô mới cực kì khó chịu.
Hai anh em nhà họ Vương bởi vì cha mẹ mất sớm nên đã sớm chia nhà. Có bốn phòng, mỗi gia đình được chia hai phòng, bác cả ở hai phòng phía đông và gia đình cô ở hai phòng phía tây.
Sau khi chia nhà liền xây thêm một bức tường ngăn cách ở bên trong sân, từng người xây thêm nhà vệ sinh và nhà bếp riêng.
Nhà bác cả Vương Vĩnh Thuận có hai nữ một nam, con gái lớn Vương Bình Bình năm trước đã gả tới trấn trên, con gái thứ hai là Vương Linh Linh lớn hơn một tuổi so với Vương Anh, năm nay đã mười chín tuổi. Con trai út Vương Diệu Tông hiện đang ở trấn trên học lớp mười một, nửa tháng mới về nhà một lần.
Nhà của “Vương Anh” càng đơn giản hơn, chỉ có một mình cô ấy là con cái. Năm đó cha “Vương Anh” là Vương Vĩnh Phúc đi tham gia quân ngũ, cũng không biết thuộc đội nào, cuối cùng không có tin tức gì về ông. Mẹ “Vương Anh” một thân một mình nuôi lớn cô ấy, bởi vì bà biết chút y thuật nên được làm thầy thuốc trong thôn, nuôi một mình “Vương Anh” cũng không quá khó khăn.
Không ngờ mấy năm trước thời tiết không tốt, mẹ của “Vương Anh” trên đường đi giúp công xã đưa lương thực lên thành phố gặp phải mưa lớn sạt lở đất, người cũng không còn.
“Người ta là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh ở trên trấn đấy! Nếu không phải mẹ con nhanh tay lẹ mắt, cuộc hôn nhân tốt như này người ta đã tranh đến vỡ đầu!”
“Linh Linh à, con không thể ngớ ngẩn như vậy được, cả đời phụ nữ phải kiếm được tấm chồng tốt có thể lo được cho gia đình. Từ Sương có tiền lương lại có tay nghề, phía trên chỉ có một mẹ già và một người anh em, con có đốt đèn lồng cũng không tìm được mối tốt như vậy đâu.”
Nghe được cách vách lại bắt đầu lải nhải, Vương Anh trùm mền lên đầu rồi ngủ tiếp.
Chuyện phiếm này nghe một hai lần còn thấy mới mẻ, nhưng nghe nhiều rồi cũng không còn mới nữa, chỉ cảm thấy bọn họ thật ồn ào.
Vương Anh đang trùm đầu ngủ ngon lành thì có tiếng gõ cửa, khác với giọng điệu ôn tồn khuyên bảo vừa rồi, bác gái Lý Xuân Quyên vỗ cửa “Rầm rầm rầm”, trong miệng không ngừng hô tên Vương Anh.
“Tam Nha! Tam Nha! Đã mấy giờ rồi mà còn không chịu rời giường.”
Vương Anh không để ý tới bà ta, cô xuyên qua đây hai ngày cũng đã nắm được tính tình của vị bác gái này.
Nhìn thấy một quả hồng mềm liền muốn đi lên xoa bóp.
Cuối cùng khi bên ngoài không còn thanh âm quấy rầy, Vương Anh ngủ một giấc thật đã. Sau đó mới rời giường đứng dậy lấy một nắm nước linh tuyền trong thức hải ra để rửa mặt, xong xuôi lại tìm một quả trứng ở góc bếp, trộn với nước linh tuyền để làm một bát canh trứng cho mình.
Một hơi đổ xuống, Vương Anh cảm thấy không đủ, cô sờ sờ bụng, cảm thấy mình có thể ăn thêm hai bát canh trứng nữa.
Lại liếm liếm môi, đáng tiếc là không có nhiều trứng gà như vậy.
Thời buổi này trứng gà rất quý giá, người dân nơi đây ngoại trừ làm ruộng thì không có thu nhập gì, toàn dựa vào trứng gà đổi chút tiền, vì vậy tất cả đều coi trứng gà thành tiền tệ.
Vương Anh nhìn tiểu viện trước mặt, tổng cộng có bốn gian phòng chính, một gian dành cho vợ chồng bác cả, một gian dành cho hai chị họ, một gian dành cho em trai họ, còn lại một gian của mình.
Vương Anh bĩu môi, ký ức nguyên chủ lưu lại vẫn còn nguyên vẹn.
Chính vì vậy nên cô mới cực kì khó chịu.
Hai anh em nhà họ Vương bởi vì cha mẹ mất sớm nên đã sớm chia nhà. Có bốn phòng, mỗi gia đình được chia hai phòng, bác cả ở hai phòng phía đông và gia đình cô ở hai phòng phía tây.
Sau khi chia nhà liền xây thêm một bức tường ngăn cách ở bên trong sân, từng người xây thêm nhà vệ sinh và nhà bếp riêng.
Nhà bác cả Vương Vĩnh Thuận có hai nữ một nam, con gái lớn Vương Bình Bình năm trước đã gả tới trấn trên, con gái thứ hai là Vương Linh Linh lớn hơn một tuổi so với Vương Anh, năm nay đã mười chín tuổi. Con trai út Vương Diệu Tông hiện đang ở trấn trên học lớp mười một, nửa tháng mới về nhà một lần.
Nhà của “Vương Anh” càng đơn giản hơn, chỉ có một mình cô ấy là con cái. Năm đó cha “Vương Anh” là Vương Vĩnh Phúc đi tham gia quân ngũ, cũng không biết thuộc đội nào, cuối cùng không có tin tức gì về ông. Mẹ “Vương Anh” một thân một mình nuôi lớn cô ấy, bởi vì bà biết chút y thuật nên được làm thầy thuốc trong thôn, nuôi một mình “Vương Anh” cũng không quá khó khăn.
Không ngờ mấy năm trước thời tiết không tốt, mẹ của “Vương Anh” trên đường đi giúp công xã đưa lương thực lên thành phố gặp phải mưa lớn sạt lở đất, người cũng không còn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro