Chương 34
Công tử gia
2024-08-02 12:39:21
Hảo cảm của những người xung quanh đối với Vương Anh lập tức dâng đến tận trời, con bé này thật trọng tình nghĩa!
Có người lập tức về nhà lấy một ít khoai lang, chuẩn bị đưa qua. Thịt xông khói mà Vương Anh mang ra khoảng bốn năm cân. Chút đồ này vẫn không đủ để mọi người mua vui, mỗi nhà lấy ra một ít củ cải và khoai tây mới đủ. Có người thì lẩm bẩm, cảm thấy cô bé Vương Anh này thật hào phóng. Ai vô duyên vô cớ lại mời người ta ăn cơm, người nhà quê muốn tiết kiệm cũng không dễ dàng gì.
Chỉ tính miếng thịt ba chỉ này thôi, mỗi ngày cắt một ít ăn là có thể ăn đến mùa đông.
Còn có miếng mỡ lợn kia nữa, tiết kiệm một chút cũng đủ cho cả nhà ăn đến nửa năm.
Thời đại này nhà ai mà không thắt lưng buộc bụng sống chứ? Nhưng Vương Anh không nghĩ như vậy.
Đầu tiên, Vương Anh rất rõ ràng tay nghề của mình, tay nghề của cô thuộc về loại tiến vào phòng bếp là có thể cháy nhà, giỏi lắm thì cô cũng chiên được cái trứng là cùng, những món khác là đừng nghĩ tới. Dùng nồi cơm điện nấu cơm ,cơm còn chưa chín, muốn cô nhóm lửa nấu cơm còn không bằng giết cô đi. Cho nên cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện xử lý món thịt này. Hơn nữa, Vương Anh không nghĩ cũng biết nhà bác cả sẽ không trơ mắt nhìn cô cơm ngon rượu say đâu.
Chuyện khác không nói, trong phòng còn có người chị họ đang nằm không biết nghĩ gì kìa.
Vương Anh nghĩ, nếu đặt một miếng thịt khô và mỡ heo ở nơi này, cô quả thật có thể tưởng tượng đến ánh mắt tính kế của bác gái và chị họ. Hơn nữa lần này tuy chuyện của cô đã được giải quyết êm đẹp, nhưng có một chỗ không ổn, chẳng hạn như của cải của cô đã bị người trên đại đội thấy rõ hết. Ai có thể bảo đảm trong đó không có một hai người có ý nghĩ xấu? Không sợ trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương. Còn không bằng làm người tốt, ăn sạch đồ trong nhà.
Vẻ mặt Vương Anh nghiêm túc, nói nhất định phải cảm tạ mọi người. Điền Hữu Phúc cũng bất lực, sao anh ấy lại cảm thấy đầu óc của cô bé này không được tốt cho lắm. Nhưng đây cũng là lời nhắc nhở anh ấy, sau này vẫn cần để vợ mình để ý cô bé nhiều hơn, kẻo bọn họ vừa đi, nhà Vương Vĩnh Thuận lại bắt đầu lừa cô.
Không thể không nói, không ít người có cùng suy nghĩ với Điền Hữu Phúc, chú hai Điền và Điền Đại Thụ đều âm thầm hạ quyết tâm, chú hai Điền thì nghĩ sau này có thể cho Nhị Trụ tới tìm Vương Anh chơi. Điền Đại Trụ lại nghĩ, lần này tha cho bọn họ, nếu có lần sau, cậu nhất định phải cáo trạng chuyện này cho bên công xã.
Mở nồi lớn, sơ chế thịt xông khói, vì có quá nhiều người nên chỉ thái thành từng lát, sợi mì cắt làm từ bột ngô và bột mì trắng, khi nấu mì thì cho mỡ lợn trực tiếp vào, ra nước lèo thì cho chút dầu vào.
Con nít nhà nào nhà nấy đều chạy đi tìm bát, bưng bát ăn mì canh, bên trên còn có lát thịt xông khói, mùi thơm như Tết.
Vương Anh vừa ăn vừa tự hỏi về tình hình hiện tại của mình. Phải nói là cuộc sống hiện tại thực sự rất khó khăn, nhưng may mà nơi cô đang ở cũng không tệ.
Đầu tiên là vị trí địa lý được bao quanh bởi sông núi, không như bên Tây Bắc, phải lo đến vấn đề nước uống. Và vì ở gần núi nên ngoài công việc đồng áng, đại đội còn có thể lên rừng trồng cây ăn quả, những cây ăn quả này cũng trở thành một nguồn thu nhập của đại đội.
Có người lập tức về nhà lấy một ít khoai lang, chuẩn bị đưa qua. Thịt xông khói mà Vương Anh mang ra khoảng bốn năm cân. Chút đồ này vẫn không đủ để mọi người mua vui, mỗi nhà lấy ra một ít củ cải và khoai tây mới đủ. Có người thì lẩm bẩm, cảm thấy cô bé Vương Anh này thật hào phóng. Ai vô duyên vô cớ lại mời người ta ăn cơm, người nhà quê muốn tiết kiệm cũng không dễ dàng gì.
Chỉ tính miếng thịt ba chỉ này thôi, mỗi ngày cắt một ít ăn là có thể ăn đến mùa đông.
Còn có miếng mỡ lợn kia nữa, tiết kiệm một chút cũng đủ cho cả nhà ăn đến nửa năm.
Thời đại này nhà ai mà không thắt lưng buộc bụng sống chứ? Nhưng Vương Anh không nghĩ như vậy.
Đầu tiên, Vương Anh rất rõ ràng tay nghề của mình, tay nghề của cô thuộc về loại tiến vào phòng bếp là có thể cháy nhà, giỏi lắm thì cô cũng chiên được cái trứng là cùng, những món khác là đừng nghĩ tới. Dùng nồi cơm điện nấu cơm ,cơm còn chưa chín, muốn cô nhóm lửa nấu cơm còn không bằng giết cô đi. Cho nên cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện xử lý món thịt này. Hơn nữa, Vương Anh không nghĩ cũng biết nhà bác cả sẽ không trơ mắt nhìn cô cơm ngon rượu say đâu.
Chuyện khác không nói, trong phòng còn có người chị họ đang nằm không biết nghĩ gì kìa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Anh nghĩ, nếu đặt một miếng thịt khô và mỡ heo ở nơi này, cô quả thật có thể tưởng tượng đến ánh mắt tính kế của bác gái và chị họ. Hơn nữa lần này tuy chuyện của cô đã được giải quyết êm đẹp, nhưng có một chỗ không ổn, chẳng hạn như của cải của cô đã bị người trên đại đội thấy rõ hết. Ai có thể bảo đảm trong đó không có một hai người có ý nghĩ xấu? Không sợ trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương. Còn không bằng làm người tốt, ăn sạch đồ trong nhà.
Vẻ mặt Vương Anh nghiêm túc, nói nhất định phải cảm tạ mọi người. Điền Hữu Phúc cũng bất lực, sao anh ấy lại cảm thấy đầu óc của cô bé này không được tốt cho lắm. Nhưng đây cũng là lời nhắc nhở anh ấy, sau này vẫn cần để vợ mình để ý cô bé nhiều hơn, kẻo bọn họ vừa đi, nhà Vương Vĩnh Thuận lại bắt đầu lừa cô.
Không thể không nói, không ít người có cùng suy nghĩ với Điền Hữu Phúc, chú hai Điền và Điền Đại Thụ đều âm thầm hạ quyết tâm, chú hai Điền thì nghĩ sau này có thể cho Nhị Trụ tới tìm Vương Anh chơi. Điền Đại Trụ lại nghĩ, lần này tha cho bọn họ, nếu có lần sau, cậu nhất định phải cáo trạng chuyện này cho bên công xã.
Mở nồi lớn, sơ chế thịt xông khói, vì có quá nhiều người nên chỉ thái thành từng lát, sợi mì cắt làm từ bột ngô và bột mì trắng, khi nấu mì thì cho mỡ lợn trực tiếp vào, ra nước lèo thì cho chút dầu vào.
Con nít nhà nào nhà nấy đều chạy đi tìm bát, bưng bát ăn mì canh, bên trên còn có lát thịt xông khói, mùi thơm như Tết.
Vương Anh vừa ăn vừa tự hỏi về tình hình hiện tại của mình. Phải nói là cuộc sống hiện tại thực sự rất khó khăn, nhưng may mà nơi cô đang ở cũng không tệ.
Đầu tiên là vị trí địa lý được bao quanh bởi sông núi, không như bên Tây Bắc, phải lo đến vấn đề nước uống. Và vì ở gần núi nên ngoài công việc đồng áng, đại đội còn có thể lên rừng trồng cây ăn quả, những cây ăn quả này cũng trở thành một nguồn thu nhập của đại đội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro