Chương 39
Công tử gia
2024-08-02 12:39:21
Vương Anh đang đứng trước cửa tiệm cơm quốc doanh với 18,65 đồng và 10 cân phiếu gạo mà cô nhận được từ chuyện hôm qua.
Gió mùa thu hiu hiu lạnh, Vương Anh chỉ cảm thấy sau lưng có hai chiếc lá cây vừa thổi qua.
…Cô không có tiêu xài hoang phí.
Chỉ là nếu dựa vào tay nghề nấu ăn của cô thì thật sự quá gian nan. Vương Anh chuẩn bị tâm lý ổn thỏa rồi mới bước vào tiệm.
Người phục vụ thậm chí còn không thèm nhấc mắt liếc cô một cái, thời đại này chính là như vậy, bạn vào tiệm mua thứ gì đó, bạn đi đến chỗ người phục vụ, nếu trông chờ phục vụ nói câu "Hoan nghênh quý khách" là không có khả năng. Vương Anh nhìn chằm chằm bảng thực đơn trong tiệm một hồi lâu. Bánh bao thịt hôm qua rất thơm, thơm đến nỗi tối đi vào giấc mộng cô cũng có thể ngửi được.
Nhưng mới ăn vào thì hơi béo, vị béo này ăn đến bữa thứ hai thì không thấy ngán mà ăn liên tiếp mấy bữa mới thấy ngán.
Vương Anh cảm thấy dù sao cửa hàng cũng không chạy mất, cùng lắm thì sau này cô lại quay lại ăn bánh bao thịt.
Lần này cô đến là có mục đích.
Vương Anh tính toán, món ăn trong cửa hàng nói đến cùng cũng chỉ là mấy món kia, món mặn thì có thịt kho, sườn heo, móng heo, gà nướng, chính là mấy món ăn phổ biến thông thường, có thể ăn với mì cũng có thể ăn với cơm, món có chữ lớn nhất là bánh bao thịt, bánh bao không nhân và sủi cảo. Nói tóm lại, số lượng không nhiều lắm, món mặn nhiều hơn món chay. Chuyện này cũng rất bình thường, đã tới tiệm cơm quốc doanh rồi, ai mà còn ăn đồ chay chứ?
Vương Anh gọi thịt kho và bánh bao, tốn hai đồng và 5 phiếu gạo. Vương Anh cố nén đau lòng hỏi người phục vụ: "Cho tôi thêm canh hầm, ít thịt cũng không sao."
Người phục vụ kinh ngạc nhìn Vương Anh, ai tới tiệm cơm quốc doanh mà không để ý lượng thịt?
Có người so đo, thậm chí còn sử dụng mánh khóe: "Thịt của cửa hàng các ngươi có phải không đủ cân không?" Thăm dò như vậy quả thực khiến người ta không biết phải làm sao. Cho nên sau này quầy còn cân thịt công khai, chỉ sợ có người đến gây sự. Kết quả cô gái này còn nói có thể ít thịt một chút, nhưng phải có thêm canh.
Nhân viên phục vụ mang theo kinh ngạc tiến vào phòng bếp. Trong bếp Từ Sương đang nhào bột, bột màu trắng qua lại trên tay, chỉ chốc lát sau đã biến thành một khối tròn tròn. Nhân màu nâu được đặt ở góc thớt, động tác Từ Sương nhanh nhẹn, từng chiếc bánh bao nhỏ hình thỏi được tạo thành. Thấy người phục vụ đến, Từ Sương dừng lại.
Mặc dù người phục vụ đã kết hôn nhưng nhìn thấy Từ Sương thì tim vẫn không nhịn được đập thình thịch.
“... Một phần thịt kho, nhiều canh ít thịt, với hai cái bánh bao.” Từ Sương gật đầu, xoay người cho nhân thịt vào bánh bao.
Người phục vụ cũng đã quen với tính cách lầm lì ít nói của Từ Sương nên tự lảm nhảm một mình: “Lạ thật, từng thấy có người đòi thêm thịt, cũng từng thấy có người đòi bánh bao lớn chút, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người xin thêm canh..."
Từ Sương dừng một chút, sau đó múc một muỗng lớn vào nồi canh hầm. Thịt hầm được bày ra đĩa, nhưng lần này Từ Sương trực tiếp đổi bằng chén. Nước canh có màu nâu đỏ, nổi lên vài hạt tiêu, ớt cay, rau củ. Người phục vụ tiếp nhận rồi nói: "Ui cha, nhiêu đây đủ rồi." Từ Sương: "Cho ít hơn một miếng thịt."
Người phục vụ: "Lấy thịt đổi canh cũng lỗ thôi.”
Một miếng lớn thịt đổi nửa chén canh lớn, dù ai thì cũng mắng ngốc.
Gió mùa thu hiu hiu lạnh, Vương Anh chỉ cảm thấy sau lưng có hai chiếc lá cây vừa thổi qua.
…Cô không có tiêu xài hoang phí.
Chỉ là nếu dựa vào tay nghề nấu ăn của cô thì thật sự quá gian nan. Vương Anh chuẩn bị tâm lý ổn thỏa rồi mới bước vào tiệm.
Người phục vụ thậm chí còn không thèm nhấc mắt liếc cô một cái, thời đại này chính là như vậy, bạn vào tiệm mua thứ gì đó, bạn đi đến chỗ người phục vụ, nếu trông chờ phục vụ nói câu "Hoan nghênh quý khách" là không có khả năng. Vương Anh nhìn chằm chằm bảng thực đơn trong tiệm một hồi lâu. Bánh bao thịt hôm qua rất thơm, thơm đến nỗi tối đi vào giấc mộng cô cũng có thể ngửi được.
Nhưng mới ăn vào thì hơi béo, vị béo này ăn đến bữa thứ hai thì không thấy ngán mà ăn liên tiếp mấy bữa mới thấy ngán.
Vương Anh cảm thấy dù sao cửa hàng cũng không chạy mất, cùng lắm thì sau này cô lại quay lại ăn bánh bao thịt.
Lần này cô đến là có mục đích.
Vương Anh tính toán, món ăn trong cửa hàng nói đến cùng cũng chỉ là mấy món kia, món mặn thì có thịt kho, sườn heo, móng heo, gà nướng, chính là mấy món ăn phổ biến thông thường, có thể ăn với mì cũng có thể ăn với cơm, món có chữ lớn nhất là bánh bao thịt, bánh bao không nhân và sủi cảo. Nói tóm lại, số lượng không nhiều lắm, món mặn nhiều hơn món chay. Chuyện này cũng rất bình thường, đã tới tiệm cơm quốc doanh rồi, ai mà còn ăn đồ chay chứ?
Vương Anh gọi thịt kho và bánh bao, tốn hai đồng và 5 phiếu gạo. Vương Anh cố nén đau lòng hỏi người phục vụ: "Cho tôi thêm canh hầm, ít thịt cũng không sao."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phục vụ kinh ngạc nhìn Vương Anh, ai tới tiệm cơm quốc doanh mà không để ý lượng thịt?
Có người so đo, thậm chí còn sử dụng mánh khóe: "Thịt của cửa hàng các ngươi có phải không đủ cân không?" Thăm dò như vậy quả thực khiến người ta không biết phải làm sao. Cho nên sau này quầy còn cân thịt công khai, chỉ sợ có người đến gây sự. Kết quả cô gái này còn nói có thể ít thịt một chút, nhưng phải có thêm canh.
Nhân viên phục vụ mang theo kinh ngạc tiến vào phòng bếp. Trong bếp Từ Sương đang nhào bột, bột màu trắng qua lại trên tay, chỉ chốc lát sau đã biến thành một khối tròn tròn. Nhân màu nâu được đặt ở góc thớt, động tác Từ Sương nhanh nhẹn, từng chiếc bánh bao nhỏ hình thỏi được tạo thành. Thấy người phục vụ đến, Từ Sương dừng lại.
Mặc dù người phục vụ đã kết hôn nhưng nhìn thấy Từ Sương thì tim vẫn không nhịn được đập thình thịch.
“... Một phần thịt kho, nhiều canh ít thịt, với hai cái bánh bao.” Từ Sương gật đầu, xoay người cho nhân thịt vào bánh bao.
Người phục vụ cũng đã quen với tính cách lầm lì ít nói của Từ Sương nên tự lảm nhảm một mình: “Lạ thật, từng thấy có người đòi thêm thịt, cũng từng thấy có người đòi bánh bao lớn chút, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người xin thêm canh..."
Từ Sương dừng một chút, sau đó múc một muỗng lớn vào nồi canh hầm. Thịt hầm được bày ra đĩa, nhưng lần này Từ Sương trực tiếp đổi bằng chén. Nước canh có màu nâu đỏ, nổi lên vài hạt tiêu, ớt cay, rau củ. Người phục vụ tiếp nhận rồi nói: "Ui cha, nhiêu đây đủ rồi." Từ Sương: "Cho ít hơn một miếng thịt."
Người phục vụ: "Lấy thịt đổi canh cũng lỗ thôi.”
Một miếng lớn thịt đổi nửa chén canh lớn, dù ai thì cũng mắng ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro