Chương 47
Công tử gia
2024-08-02 12:39:21
Lý Xuân Quyên thừa dịp bầu không khí lúc này tốt, vội vàng đưa ra ý nghĩ của mình: "Cháu nhà tôi đây, tốt nghiệp trung học, tuy rằng trông hơi gầy một chút, nhưng làm việc ngoài đồng hay lo liệu việc trong nhà đều giỏi giang cả, chúng ta tính thế này đi, lễ vật thì tám mươi tám, lấy số ấy cho nó may mắn, bên chúng tôi thì sẽ cho một cái chăn mới làm của hồi môn..."
Lý Xuân Quyên trong bụng tiếc đứt cả ruột, chăn mới tốt như vậy, chỉ riêng bông bên trong bà ta đã phải tích góp rất lâu, vỏ chăn là một tấm nguyên chứ không giống như chăn nhà khác, đều dùng mấy miếng vải khác nhau chắp vá lại hoặc là dùng vải vụn chồng lên.
Chăn tốt như vậy thế mà giờ phải cho Vương Anh làm của hồi môn?
Thật là làm cho bà ta đứt hết cả ruột.!
Bà lão lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: "Tám mươi tám? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi? Cô có thấy nhà ai thách cưới cao như vậy không? Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, tôi cũng có con trai con gái, tính cho cô hai mươi là cao lắm rồi đấy! Cô cũng đừng có mà không biết tốt xấu, con trai tôi là trung đội trưởng! Tôi nói cho cô biết, thằng ba nhà tôi cho dù lấy con gái trong thành phố thì vẫn xứng đôi! Hơn nữa, con gái trong thành phố người ta còn có thể cho của hồi môn những ba món lớn lận!”
Lý Xuân Quyên chửi thầm trong bụng, thế thì nhà bà đi mà tìm con gái trong thành phố đi!
Nói đi nói lại, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ làm lính cưới vợ lần hai thôi!
Phàm là nhà có điều kiện một chút, làm gì có ai bằng lòng để con gái đi làm mẹ kế người ta?
Có điều những lời này Lý Xuân Quyên không nói ra miệng, bà ta đã bị Vương Vĩnh Thuận gõ đầu rồi, việc cấp bách hiện tại là gả Vương Anh đi chứ không phải kỳ kèo những thứ này.
Nhưng mà Lý Xuân Quyên vẫn nuốt không trôi cục tức này, thời xưa bán người cũng còn được mấy chục đồng cơ mà, Vương Anh như vậy chỉ đáng giá hai mươi đồng thôi ư?
Thật đúng là nuôi tốn cơm tốn gạo!
Bà lão Triệu bên kia vẫn lải nhải không thôi: "Với điều kiện của cháu nhà cô, lấy được thằng ba nhà tôi đều là nhờ phúc tổ tiên ba đời, thằng ba nhà tôi có chí hướng thì chớ, ở trong quân đội cũng có tiền đồ. Sau này nói không chừng còn có thể làm đại đội trưởng, làm quân đoàn trưởng! ”
"Nếu không phải vợ thằng ba nhà tôi không được việc xui xẻo chết sớm nhà chúng tôi còn lâu mới thèm ngó đến con bé mồ côi kia.”
Lý Xuân Quyên cắn răng: "Ba mươi đồng! Bà bỏ ra 30 đồng, nhà chúng tôi sẽ không đưa thêm điều kiện nào nữa. Bà cũng đừng cảm thấy thiệt thòi, hoàn cảnh nhà chúng tôi bày ra đấy, con bé này gả qua, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc hai đứa nhỏ cho bà, chúng tôi cũng sẽ không dăm bữa nửa hôm lại gọi nó về. Ba mươi đồng đổi lấy một cô con dâu trẻ trung lại có học thức, tính ra thì nhà bà không thiệt thòi chút nào cả! ”
Bà lão Triệu lầm bầm trong miệng, trong bụng vẫn thấy không bằng lòng lắm.
Nhưng nghĩ đến lời thằng ba nhà mình dặn dò, cách trở xa xôi, thằng ba còn viết thư cho mình, trong thư đã dặn kỹ rằng nó muốn tìm một người có trình độ học vấn cao, như vậy mới tốt cho hai đứa nhỏ.
Bà lão Triệu không hiểu, hiện tại người học cao không phải đều là xú lão cửu sao? Học nhiều thì được cái gì? Chẳng phải cũng chỉ là một con bé thôi sao?
Nhưng bà lão Triệu cũng biết, thằng ba nhà mình là người đã trải nhiều sự đời, chắc chắn là nó có hiểu biết nhiều hơn mình.
Lý Xuân Quyên trong bụng tiếc đứt cả ruột, chăn mới tốt như vậy, chỉ riêng bông bên trong bà ta đã phải tích góp rất lâu, vỏ chăn là một tấm nguyên chứ không giống như chăn nhà khác, đều dùng mấy miếng vải khác nhau chắp vá lại hoặc là dùng vải vụn chồng lên.
Chăn tốt như vậy thế mà giờ phải cho Vương Anh làm của hồi môn?
Thật là làm cho bà ta đứt hết cả ruột.!
Bà lão lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: "Tám mươi tám? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi? Cô có thấy nhà ai thách cưới cao như vậy không? Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, tôi cũng có con trai con gái, tính cho cô hai mươi là cao lắm rồi đấy! Cô cũng đừng có mà không biết tốt xấu, con trai tôi là trung đội trưởng! Tôi nói cho cô biết, thằng ba nhà tôi cho dù lấy con gái trong thành phố thì vẫn xứng đôi! Hơn nữa, con gái trong thành phố người ta còn có thể cho của hồi môn những ba món lớn lận!”
Lý Xuân Quyên chửi thầm trong bụng, thế thì nhà bà đi mà tìm con gái trong thành phố đi!
Nói đi nói lại, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ làm lính cưới vợ lần hai thôi!
Phàm là nhà có điều kiện một chút, làm gì có ai bằng lòng để con gái đi làm mẹ kế người ta?
Có điều những lời này Lý Xuân Quyên không nói ra miệng, bà ta đã bị Vương Vĩnh Thuận gõ đầu rồi, việc cấp bách hiện tại là gả Vương Anh đi chứ không phải kỳ kèo những thứ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà Lý Xuân Quyên vẫn nuốt không trôi cục tức này, thời xưa bán người cũng còn được mấy chục đồng cơ mà, Vương Anh như vậy chỉ đáng giá hai mươi đồng thôi ư?
Thật đúng là nuôi tốn cơm tốn gạo!
Bà lão Triệu bên kia vẫn lải nhải không thôi: "Với điều kiện của cháu nhà cô, lấy được thằng ba nhà tôi đều là nhờ phúc tổ tiên ba đời, thằng ba nhà tôi có chí hướng thì chớ, ở trong quân đội cũng có tiền đồ. Sau này nói không chừng còn có thể làm đại đội trưởng, làm quân đoàn trưởng! ”
"Nếu không phải vợ thằng ba nhà tôi không được việc xui xẻo chết sớm nhà chúng tôi còn lâu mới thèm ngó đến con bé mồ côi kia.”
Lý Xuân Quyên cắn răng: "Ba mươi đồng! Bà bỏ ra 30 đồng, nhà chúng tôi sẽ không đưa thêm điều kiện nào nữa. Bà cũng đừng cảm thấy thiệt thòi, hoàn cảnh nhà chúng tôi bày ra đấy, con bé này gả qua, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc hai đứa nhỏ cho bà, chúng tôi cũng sẽ không dăm bữa nửa hôm lại gọi nó về. Ba mươi đồng đổi lấy một cô con dâu trẻ trung lại có học thức, tính ra thì nhà bà không thiệt thòi chút nào cả! ”
Bà lão Triệu lầm bầm trong miệng, trong bụng vẫn thấy không bằng lòng lắm.
Nhưng nghĩ đến lời thằng ba nhà mình dặn dò, cách trở xa xôi, thằng ba còn viết thư cho mình, trong thư đã dặn kỹ rằng nó muốn tìm một người có trình độ học vấn cao, như vậy mới tốt cho hai đứa nhỏ.
Bà lão Triệu không hiểu, hiện tại người học cao không phải đều là xú lão cửu sao? Học nhiều thì được cái gì? Chẳng phải cũng chỉ là một con bé thôi sao?
Nhưng bà lão Triệu cũng biết, thằng ba nhà mình là người đã trải nhiều sự đời, chắc chắn là nó có hiểu biết nhiều hơn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro