[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Ấp vịt con (1)
Ly Yển
2024-09-09 09:18:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng tên hai người kia đột nhiên xuất hiện trong miệng cô ta quá đột ngột và kỳ lạ.
Anh biết Trần Oánh, là vợ Chu Trường Cung.
Cháu gái Trần Oánh thì anh chưa từng nghe từ trong miệng Chu Trường Cung. Từ nhỏ đến lớn Trương Hinh Vân chưa từng bước ra khỏi Lô Thị nửa bước, chưa từng đến của quân khu bọn họ, và cũng không quan tâm đến quan hệ nhân sự của anh ở trong quân khu thì sao cô ta biết?
Còn nữa, anh tin chắc, trước mắt ở bệnh viện quân khu tuyệt đối không có ai là nữ bác sĩ tên Trâu Thu Mạn trở về từ Liên Xô.
Híp mắt, Triệu Khác nói với ánh mắt sắc bén: "Sao cô biết Trần Uyển Nhi, Trâu Thu Mạn?"
Trương Hinh Vân sững sờ, tỉnh hồn lại từ trong tâm trạng tức giận, sau đó sắc mặt đột nhiên cứng đờ, tái mặt lần nữa, trên trán cũng đổ mồ hôi.
Bây giờ ở quân đội dã chiến chỗ Triệu Khác, bệnh viện quân khu vẫn chưa mở phụ khoa và nhi khoa, phải đợi người nhà đến quân đội thì bác sĩ phụ khoa Trâu Thu Mạn mới có thể được điều đến nhậm chức.
Mà phải đến tốt nghiệp trung học vào mùa hè năm sau thì Trần Uyển Nhi mới đến chỗ cô của mình là Trần Oánh ở quân khu. Từ đó Trần Uyển Nhi vừa thấy đã yêu với Triệu Khác, rồi bám đuôi, làm cho người ta phiền không thôi.
"Hả?" Ánh mắt Triệu Khác khóa ở trên mặt cô ta, không buông tha một biểu tình nhỏ nào: “Nói chuyện!"
"Sao cô biết hai người này?"
"Tôi.” Trương Hinh Vân bị anh quát mà cả người run run, trong lòng hoàn toàn luống cuống, ánh mắt né tránh không dám đối mặt với Triệu Khác: “Tôi, tôi bịa chuyện."
Triệu Khác yên lặng nhìn cô ta trong chốc lát, thấy cô ta đổ mồ hôi như mưa rơi, tay chân như nhũn ra, một khắc sau sắp suy sụp trên đất thì mới không nhìn nữa.
Cũng không biết tin hay không tin, anh chỉ tờ giấy cô ta siết trong tay: "Ký tên đi."
Trương Hinh Vân khẽ thở ra, lảo đảo, cầm bút lên, để giấy ở trên tường, đàng hoàng ký từng tờ một.
Triệu Khác nhận lấy và kiểm tra, chân dài đi ra ngoài trước, nói: "Đi thôi, đến ủy ban nhân dân."
Trương Hinh Vân hơi dừng, vội chạy đuổi theo: "Không, không về nhà lấy hộ khẩu với giấy đăng ký kết hôn à?"
"Tôi mang." Triệu Khác lạnh nhạt nói.
Bước chân của Trương Hinh Vân dần dần dừng lại, cô ta nhìn bóng lưng cao ngất của Triệu Khác mà trong lòng phức tạp khó nói.
Là cô ta muốn rời đi, cô ta không cần Triệu Khác, nhưng cô ta chưa từng nghĩ ở trong mối quan hệ này, có lẽ không chỉ có mình cô ta muốn rời đi.
"Triệu Khác!" Đi ra khỏi ủy ban nhân dân, rốt cuộc vẫn không cam lòng, Trương Hinh Vân gọi người lại: “Anh có yêu tôi không?"
"Yêu.” Triệu Khác nhếch môi khẽ cười: “Đó là cái gì?"
Dứt lời, anh xoay người đi xuống bậc thang.
Đi không lưu luyến chút nào.
Có lẽ đã từng có như vậy u mê động lòng đi, nhưng sau một thời gian dài xa cách, bọn họ trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất. Đối với Trương Hinh Vân, nói là yêu... Thì quá miễn cưỡng, là trách nhiệm và thiếu nợ nhiều hơn.
"Triệu Khác, anh, khốn kiếp…" Trương Hinh Vân thật sự bị tổn thương.
Đời này tạm thời không đề cập tới, đời trước cô ta chịu khổ cùng anh nhiều như vậy là cái gì?
Ở trong lòng anh, cô ta có từng có một vị trí không?
"Triệu Khác, đừng cảm thấy tôi có lỗi với anh, anh nợ tôi nhiều hơn..."
Triệu Khác chậm rãi đứng yên, xoay người lại, chào.
...
Tô Duệ và Trương Ninh đeo hai giỏ măng tre, xách bó cây tể thái trở về, Đại Bàn đến tìm Tô Duệ đã không kịp đợi.
"Tới gọi Tô Mai đi làm việc ạ?" Trương Ninh hỏi bà cụ.
"Không nhắc đến công việc." Bà Vương nhận lấy cây tể thái trong tay Tô Duệ, nói với cô: “Chỉ nói chờ cháu trở lại rồi qua đó một chuyến."
"Dạ.” Tô Duệ gật đầu, xách giỏ để măng tre trên đất, cầm hai giỏ trúc và xẻng lên, xoay người đi ra ngoài, nói: “Chị Trương ở nhà tróc măng, tôi đi đào hai giỏ rồi trở lại."
"Ai dà, nhà ăn..." Bà Vương ở phía sau kêu lên.
Tô Duệ khoát tay với phía sau: "Buổi chiều đi."
"Đứa nhỏ này, nói không chừng có người ta chuyện gì gấp." Bà Vương xoay người lại lẩm bẩm.
"Nhà ăn canh tác không phải là sân huấn luyện thì có thể có chuyện gì.” Trương Ninh xoa xoa hai vai đau nhức, đứng dậy cầm dao phay đi ra, vừa tróc măng, vừa thở dài nói: “Mẹ, mẹ không biết chứ sức Tô Mai khỏe lắm, đeo đầy một giỏ măng tre mà đi chừng mấy cây con còn không đi được, em ấy không những tự cõng một giỏ, còn giúp con khiêng suốt cả quãng đường."
"Ồ, khỏe vậy à!"
"Không.” Trương Ninh nhìn mắt cổ tay nhỏ của mình: “Mẹ nói xem mỗi bữa con ăn nhiều giống Tô Mai thì sức có thể tăng lên không?"
Bà Vương nhìn tay ngắn chân ngắn của Trương Ninh: "Tô Mai cao, chân dài, ăn nhiều thêm chút thịt, thì sẽ là khỏe đẹp, con..."
Trương Ninh bị bà cụ nhìn với ánh mắt sâu xa thì trong nháy mắt không tự tin: “Con mét sáu, không tính là thấp chứ?"
Nhưng tên hai người kia đột nhiên xuất hiện trong miệng cô ta quá đột ngột và kỳ lạ.
Anh biết Trần Oánh, là vợ Chu Trường Cung.
Cháu gái Trần Oánh thì anh chưa từng nghe từ trong miệng Chu Trường Cung. Từ nhỏ đến lớn Trương Hinh Vân chưa từng bước ra khỏi Lô Thị nửa bước, chưa từng đến của quân khu bọn họ, và cũng không quan tâm đến quan hệ nhân sự của anh ở trong quân khu thì sao cô ta biết?
Còn nữa, anh tin chắc, trước mắt ở bệnh viện quân khu tuyệt đối không có ai là nữ bác sĩ tên Trâu Thu Mạn trở về từ Liên Xô.
Híp mắt, Triệu Khác nói với ánh mắt sắc bén: "Sao cô biết Trần Uyển Nhi, Trâu Thu Mạn?"
Trương Hinh Vân sững sờ, tỉnh hồn lại từ trong tâm trạng tức giận, sau đó sắc mặt đột nhiên cứng đờ, tái mặt lần nữa, trên trán cũng đổ mồ hôi.
Bây giờ ở quân đội dã chiến chỗ Triệu Khác, bệnh viện quân khu vẫn chưa mở phụ khoa và nhi khoa, phải đợi người nhà đến quân đội thì bác sĩ phụ khoa Trâu Thu Mạn mới có thể được điều đến nhậm chức.
Mà phải đến tốt nghiệp trung học vào mùa hè năm sau thì Trần Uyển Nhi mới đến chỗ cô của mình là Trần Oánh ở quân khu. Từ đó Trần Uyển Nhi vừa thấy đã yêu với Triệu Khác, rồi bám đuôi, làm cho người ta phiền không thôi.
"Hả?" Ánh mắt Triệu Khác khóa ở trên mặt cô ta, không buông tha một biểu tình nhỏ nào: “Nói chuyện!"
"Sao cô biết hai người này?"
"Tôi.” Trương Hinh Vân bị anh quát mà cả người run run, trong lòng hoàn toàn luống cuống, ánh mắt né tránh không dám đối mặt với Triệu Khác: “Tôi, tôi bịa chuyện."
Triệu Khác yên lặng nhìn cô ta trong chốc lát, thấy cô ta đổ mồ hôi như mưa rơi, tay chân như nhũn ra, một khắc sau sắp suy sụp trên đất thì mới không nhìn nữa.
Cũng không biết tin hay không tin, anh chỉ tờ giấy cô ta siết trong tay: "Ký tên đi."
Trương Hinh Vân khẽ thở ra, lảo đảo, cầm bút lên, để giấy ở trên tường, đàng hoàng ký từng tờ một.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Khác nhận lấy và kiểm tra, chân dài đi ra ngoài trước, nói: "Đi thôi, đến ủy ban nhân dân."
Trương Hinh Vân hơi dừng, vội chạy đuổi theo: "Không, không về nhà lấy hộ khẩu với giấy đăng ký kết hôn à?"
"Tôi mang." Triệu Khác lạnh nhạt nói.
Bước chân của Trương Hinh Vân dần dần dừng lại, cô ta nhìn bóng lưng cao ngất của Triệu Khác mà trong lòng phức tạp khó nói.
Là cô ta muốn rời đi, cô ta không cần Triệu Khác, nhưng cô ta chưa từng nghĩ ở trong mối quan hệ này, có lẽ không chỉ có mình cô ta muốn rời đi.
"Triệu Khác!" Đi ra khỏi ủy ban nhân dân, rốt cuộc vẫn không cam lòng, Trương Hinh Vân gọi người lại: “Anh có yêu tôi không?"
"Yêu.” Triệu Khác nhếch môi khẽ cười: “Đó là cái gì?"
Dứt lời, anh xoay người đi xuống bậc thang.
Đi không lưu luyến chút nào.
Có lẽ đã từng có như vậy u mê động lòng đi, nhưng sau một thời gian dài xa cách, bọn họ trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất. Đối với Trương Hinh Vân, nói là yêu... Thì quá miễn cưỡng, là trách nhiệm và thiếu nợ nhiều hơn.
"Triệu Khác, anh, khốn kiếp…" Trương Hinh Vân thật sự bị tổn thương.
Đời này tạm thời không đề cập tới, đời trước cô ta chịu khổ cùng anh nhiều như vậy là cái gì?
Ở trong lòng anh, cô ta có từng có một vị trí không?
"Triệu Khác, đừng cảm thấy tôi có lỗi với anh, anh nợ tôi nhiều hơn..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Khác chậm rãi đứng yên, xoay người lại, chào.
...
Tô Duệ và Trương Ninh đeo hai giỏ măng tre, xách bó cây tể thái trở về, Đại Bàn đến tìm Tô Duệ đã không kịp đợi.
"Tới gọi Tô Mai đi làm việc ạ?" Trương Ninh hỏi bà cụ.
"Không nhắc đến công việc." Bà Vương nhận lấy cây tể thái trong tay Tô Duệ, nói với cô: “Chỉ nói chờ cháu trở lại rồi qua đó một chuyến."
"Dạ.” Tô Duệ gật đầu, xách giỏ để măng tre trên đất, cầm hai giỏ trúc và xẻng lên, xoay người đi ra ngoài, nói: “Chị Trương ở nhà tróc măng, tôi đi đào hai giỏ rồi trở lại."
"Ai dà, nhà ăn..." Bà Vương ở phía sau kêu lên.
Tô Duệ khoát tay với phía sau: "Buổi chiều đi."
"Đứa nhỏ này, nói không chừng có người ta chuyện gì gấp." Bà Vương xoay người lại lẩm bẩm.
"Nhà ăn canh tác không phải là sân huấn luyện thì có thể có chuyện gì.” Trương Ninh xoa xoa hai vai đau nhức, đứng dậy cầm dao phay đi ra, vừa tróc măng, vừa thở dài nói: “Mẹ, mẹ không biết chứ sức Tô Mai khỏe lắm, đeo đầy một giỏ măng tre mà đi chừng mấy cây con còn không đi được, em ấy không những tự cõng một giỏ, còn giúp con khiêng suốt cả quãng đường."
"Ồ, khỏe vậy à!"
"Không.” Trương Ninh nhìn mắt cổ tay nhỏ của mình: “Mẹ nói xem mỗi bữa con ăn nhiều giống Tô Mai thì sức có thể tăng lên không?"
Bà Vương nhìn tay ngắn chân ngắn của Trương Ninh: "Tô Mai cao, chân dài, ăn nhiều thêm chút thịt, thì sẽ là khỏe đẹp, con..."
Trương Ninh bị bà cụ nhìn với ánh mắt sâu xa thì trong nháy mắt không tự tin: “Con mét sáu, không tính là thấp chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro