[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Ấp vịt con (2)
Ly Yển
2024-09-09 09:18:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Con mét sáu có thể so với Tô Mai cao hơn một mét bảy à?" Bà cụ là một người mê cái đẹp, ban đầu không quen Tô Duệ đã cảm thấy dáng dấp cô đẹp, là đẹp kiểu có khí chất. Bây giờ quen rồi thì đặc biệt thích tính cách hiên ngang của Tô Duệ, hành động sạch sẽ, gọn gàng, sự yêu thích với cô đã không thể nói thành lời: “Dáng dấp cũng không đẹp như Tô Mai."
Trương Ninh đã quen với việc thỉnh thoảng bà cụ ác miệng nên không để ý, trước mắt thoáng qua thân hình khỏe mạnh của Tô Duệ ở trong rừng, che ngực, cũng cảm thấy xinh đẹp không nói ra được: "Dạ, đẹp đến làm cho người ta động lòng hơn Vương Tuấn."
Bà Vương liếc mắt, quay vào nhà xem hai đứa trẻ viết chữ.
Không có Trương Ninh ở bên cạnh, Tô Duệ vận chuyển dị năng trong cơ thể, bước đi như bay, chỉ chốc lát sau đã đến rừng trúc.
Buông giỏ trúc xuống, chọn những loại lớn, trong khoảnh khắc, hai rổ đã đầy.
Cô cột hai đầu xẻng, dùng sức xách lên.
Lúc trở về, Tô Duệ trực tiếp đi đường tắt, đi thẳng xuống theo sườn núi.
"Phốc", làm một con vịt cổ xanh giật mình.
Theo bản năng, Tô Duệ nhấc chân đá một cục đá.
"Cộp…", đá đập vào lưng con vịt cổ xanh, làm nó lảo đảo ngã xuống, rơi vào lùm cây.
Tô Duệ tìm sườn dốc khá bằng phẳng, để giỏ trúc xuống, tìm ở lùm cây kia, cô không ngờ trên núi này sẽ có vịt.
Vén bụi cây ra, nhặt con vịt cổ xanh giãy dụa muốn chạy trốn lên, Tô Duệ mở tinh thần lực yếu ớt ra, dò tìm bốn phía, tìm được năm quả trứng vịt ở chỗ nó vừa cất cánh.
"Có thịt, có trứng ăn." Tô Duệ cười vui vẻ, trong đầu đã mở công thức nấu ăn.
Nhưng mà cô rất hăng hái, sau khi đến nhà, bà cụ cầm trứng vịt chiếu sáng, thì bị cắt đứt.
"Đây là vịt mẹ, đây là trứng giống, đừng ăn, làm ổ để nó tiếp tục ấp trứng đi."
"Cháu muốn ăn thịt!" Tô Duệ nói.
"Bà Vương.” Tiểu Hắc Đản ôm chân mẹ, giương mắt nhìn chằm chằm vịt và trứng trong tay bà cụ: “Cháu cũng muốn ăn thịt, còn muốn ăn trứng gà."
"Đây không phải là trứng gà.” Lâm Niệm Doanh tựa vào Tô Duệ, giải thích: “Là trứng vịt."
"Đều là trứng cả, có thể ăn là được." Tiểu Hắc Đản mặc kệ nó là trứng gì, dù sao nấu lên đều giống nhau, thơm ngon.
"Không được! Con vịt này ấp trứng hơn mười ngày rồi, vịt con ở bên trong sắp thành hình, ăn lúc này thì quá đáng tiếc."
"Bà Vương.” Lâm Niệm Doanh tò mò nói: “Sao bà biết nó đã ấp trứng hơn mười ngày ạ?"
Bà Vương cẩn thận gói trứng vịt, xách con vịt, vừa thúc giục Trương Ninh vội vàng làm ổ, vừa đáp: "Trứng vịt ấp được hai mươi bảy, hai mươi tám ngày là nở, cháu nhìn trong quả trứng vịt này đi, đầu sắp mọc ra rồi, nên phải ấp trứng được ít nhất hơn mười ngày."
Lâm Niệm Doanh cẩn thận cầm một quả lên, cẩn thận nhìn, sau đó kinh hãi mà hô lên: "Thật sự, thật sự có đầu."
"Đúng không.” Bà Vương cười nói: “Nói không chừng ấp trứng mấy ngày nữa là thành hình."
"Em xem với, em xem với.” Tiểu Hắc Đản túm chân Lâm Niệm Doanh kêu lên.
Lâm Niệm Doanh để thấp hai tay, nâng cho cậu bé nhìn.
Chiếu sáng vào mới có thể thấy rõ, Tiểu Hắc Đản không hiểu, dù sao cậu bé không nhìn thấy đầu vịt con ở đâu, gấp đến độ không khỏi đưa tay ra lấy.
Tiểu Hắc Đản cầm không để ý nặng nhẹ, vỏ trứng "Rắc rắc" một tiếng và xuất hiện đường nứt nhỏ.
Sắc mặt bà Vương và Lâm Niệm Doanh đột nhiên thay đổi, cùng kêu lên: "Không được bóp!"
Tiểu Hắc Đản bị dọa mà run run, trứng vịt rớt xuống từ trong tay.
"A…" Lâm Niệm Doanh không dám nhìn thẳng.
Bà Vương tiếc rẻ kêu một tiếng theo.
Tô Duệ đưa tay ra đón lấy. Nhìn Tiểu Hắc Đản sợ hãi đến ngây ngô, cô nhoẻn miệng cười, ôm lấy cậu bé, quơ quơ: "Không sao!"
"Vỏ trứng... Nứt.” Ở quê nhà, cậu bé đã thấy bà nội yêu quý trứng đến mức nào, Tiểu Hắc Đản cúi thấp đầu, thấp thỏm bất an nói: “Vịt con còn có thể được ấp trứng nở ra không?"
Tô Duệ sững sờ, giơ tay lên nhìn đường nứt nhỏ trên quả trứng, cười nói: "Có thể, mẹ ấp trứng giúp con có được không?"
"Thật sự có thể ạ?"
"..." Tô Duệ vốn định âm thầm đổi một trứng quả khác, sau đó cho cậu bé một câu trả lời khẳng định, nhưng đến miệng lại đổi ý: “Chúng ta thử một chút, không thử thì một cơ hội cũng không có, cố gắng một chút sẽ còn có một chút hy vọng."
Tô Duệ chưa từng ấp trứng gà vịt, nhưng cũng biết ấp trứng gà vịt thì không thể rời xa phòng ấm hoặc ấp trứng quá lâu. Sợ là trên đoạn đường trở về này, mấy quả trứng vịt đã bị lạnh, cứ bỏ vào ổ trước, cô sẽ dùng dị năng sưởi ấm cho chúng.
Quả có vết nứt thì để sát cơ thể, thỉnh thoảng truyền một chút dị năng cho nó.
Không có thịt vịt và trứng vịt ăn, Tô Duệ chọn bó củi thẳng ở phòng bếp nhà họ Vương, gọt nhọn một đầu, xách thùng, mang hai đứa trẻ đi ra dòng suối, đâm mười con cá rồi trở về.
"Con mét sáu có thể so với Tô Mai cao hơn một mét bảy à?" Bà cụ là một người mê cái đẹp, ban đầu không quen Tô Duệ đã cảm thấy dáng dấp cô đẹp, là đẹp kiểu có khí chất. Bây giờ quen rồi thì đặc biệt thích tính cách hiên ngang của Tô Duệ, hành động sạch sẽ, gọn gàng, sự yêu thích với cô đã không thể nói thành lời: “Dáng dấp cũng không đẹp như Tô Mai."
Trương Ninh đã quen với việc thỉnh thoảng bà cụ ác miệng nên không để ý, trước mắt thoáng qua thân hình khỏe mạnh của Tô Duệ ở trong rừng, che ngực, cũng cảm thấy xinh đẹp không nói ra được: "Dạ, đẹp đến làm cho người ta động lòng hơn Vương Tuấn."
Bà Vương liếc mắt, quay vào nhà xem hai đứa trẻ viết chữ.
Không có Trương Ninh ở bên cạnh, Tô Duệ vận chuyển dị năng trong cơ thể, bước đi như bay, chỉ chốc lát sau đã đến rừng trúc.
Buông giỏ trúc xuống, chọn những loại lớn, trong khoảnh khắc, hai rổ đã đầy.
Cô cột hai đầu xẻng, dùng sức xách lên.
Lúc trở về, Tô Duệ trực tiếp đi đường tắt, đi thẳng xuống theo sườn núi.
"Phốc", làm một con vịt cổ xanh giật mình.
Theo bản năng, Tô Duệ nhấc chân đá một cục đá.
"Cộp…", đá đập vào lưng con vịt cổ xanh, làm nó lảo đảo ngã xuống, rơi vào lùm cây.
Tô Duệ tìm sườn dốc khá bằng phẳng, để giỏ trúc xuống, tìm ở lùm cây kia, cô không ngờ trên núi này sẽ có vịt.
Vén bụi cây ra, nhặt con vịt cổ xanh giãy dụa muốn chạy trốn lên, Tô Duệ mở tinh thần lực yếu ớt ra, dò tìm bốn phía, tìm được năm quả trứng vịt ở chỗ nó vừa cất cánh.
"Có thịt, có trứng ăn." Tô Duệ cười vui vẻ, trong đầu đã mở công thức nấu ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà cô rất hăng hái, sau khi đến nhà, bà cụ cầm trứng vịt chiếu sáng, thì bị cắt đứt.
"Đây là vịt mẹ, đây là trứng giống, đừng ăn, làm ổ để nó tiếp tục ấp trứng đi."
"Cháu muốn ăn thịt!" Tô Duệ nói.
"Bà Vương.” Tiểu Hắc Đản ôm chân mẹ, giương mắt nhìn chằm chằm vịt và trứng trong tay bà cụ: “Cháu cũng muốn ăn thịt, còn muốn ăn trứng gà."
"Đây không phải là trứng gà.” Lâm Niệm Doanh tựa vào Tô Duệ, giải thích: “Là trứng vịt."
"Đều là trứng cả, có thể ăn là được." Tiểu Hắc Đản mặc kệ nó là trứng gì, dù sao nấu lên đều giống nhau, thơm ngon.
"Không được! Con vịt này ấp trứng hơn mười ngày rồi, vịt con ở bên trong sắp thành hình, ăn lúc này thì quá đáng tiếc."
"Bà Vương.” Lâm Niệm Doanh tò mò nói: “Sao bà biết nó đã ấp trứng hơn mười ngày ạ?"
Bà Vương cẩn thận gói trứng vịt, xách con vịt, vừa thúc giục Trương Ninh vội vàng làm ổ, vừa đáp: "Trứng vịt ấp được hai mươi bảy, hai mươi tám ngày là nở, cháu nhìn trong quả trứng vịt này đi, đầu sắp mọc ra rồi, nên phải ấp trứng được ít nhất hơn mười ngày."
Lâm Niệm Doanh cẩn thận cầm một quả lên, cẩn thận nhìn, sau đó kinh hãi mà hô lên: "Thật sự, thật sự có đầu."
"Đúng không.” Bà Vương cười nói: “Nói không chừng ấp trứng mấy ngày nữa là thành hình."
"Em xem với, em xem với.” Tiểu Hắc Đản túm chân Lâm Niệm Doanh kêu lên.
Lâm Niệm Doanh để thấp hai tay, nâng cho cậu bé nhìn.
Chiếu sáng vào mới có thể thấy rõ, Tiểu Hắc Đản không hiểu, dù sao cậu bé không nhìn thấy đầu vịt con ở đâu, gấp đến độ không khỏi đưa tay ra lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Hắc Đản cầm không để ý nặng nhẹ, vỏ trứng "Rắc rắc" một tiếng và xuất hiện đường nứt nhỏ.
Sắc mặt bà Vương và Lâm Niệm Doanh đột nhiên thay đổi, cùng kêu lên: "Không được bóp!"
Tiểu Hắc Đản bị dọa mà run run, trứng vịt rớt xuống từ trong tay.
"A…" Lâm Niệm Doanh không dám nhìn thẳng.
Bà Vương tiếc rẻ kêu một tiếng theo.
Tô Duệ đưa tay ra đón lấy. Nhìn Tiểu Hắc Đản sợ hãi đến ngây ngô, cô nhoẻn miệng cười, ôm lấy cậu bé, quơ quơ: "Không sao!"
"Vỏ trứng... Nứt.” Ở quê nhà, cậu bé đã thấy bà nội yêu quý trứng đến mức nào, Tiểu Hắc Đản cúi thấp đầu, thấp thỏm bất an nói: “Vịt con còn có thể được ấp trứng nở ra không?"
Tô Duệ sững sờ, giơ tay lên nhìn đường nứt nhỏ trên quả trứng, cười nói: "Có thể, mẹ ấp trứng giúp con có được không?"
"Thật sự có thể ạ?"
"..." Tô Duệ vốn định âm thầm đổi một trứng quả khác, sau đó cho cậu bé một câu trả lời khẳng định, nhưng đến miệng lại đổi ý: “Chúng ta thử một chút, không thử thì một cơ hội cũng không có, cố gắng một chút sẽ còn có một chút hy vọng."
Tô Duệ chưa từng ấp trứng gà vịt, nhưng cũng biết ấp trứng gà vịt thì không thể rời xa phòng ấm hoặc ấp trứng quá lâu. Sợ là trên đoạn đường trở về này, mấy quả trứng vịt đã bị lạnh, cứ bỏ vào ổ trước, cô sẽ dùng dị năng sưởi ấm cho chúng.
Quả có vết nứt thì để sát cơ thể, thỉnh thoảng truyền một chút dị năng cho nó.
Không có thịt vịt và trứng vịt ăn, Tô Duệ chọn bó củi thẳng ở phòng bếp nhà họ Vương, gọt nhọn một đầu, xách thùng, mang hai đứa trẻ đi ra dòng suối, đâm mười con cá rồi trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro