[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Hoài nghi (1)
Ly Yển
2024-09-09 09:18:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Xương cá để nấu canh, thịt cá thì băm ra và trộn với cây tể thái, đập một quả trứng gà vào, thêm dầu muối và gia vị Trương Ninh tự chế, cuối cùng khuấy thành nhân bánh, dùng bột tám để bọc sủi cảo với bốn lồng.
Bọn họ nấu ba lồng, giữ lại một lồng cho tiểu đoàn trưởng Vương, chờ buổi tối tiểu đoàn trưởng Vương trở về ăn.
Cây tể thái tươi, cá băm nhuyễn, ăn rất ngon.
Ăn cơm xong, bà Vương chơi cùng hai đứa trẻ một hồi, rồi cho bọn chúng đi ngủ.
Trương Ninh tróc măng, Tô Duệ đun một nồi nước sôi, ủ bình rồi mới đứng dậy đi đến bếp ăn.
Tô Duệ đến nhà ăn canh tác, sĩ quan hậu cần không có ở đây, Đại Bàn đang cho người đổ bao tải khoai tây vào giỏ trúc, chuẩn bị mang đến dòng suối rửa.
"Tô Mai!" Trong toàn bộ quân khu, trừ tiểu đoàn trưởng Vương, ba người nhà đại đội trưởng Lâm thì không có một người phụ nữ, Đại Bàn thấy Tô Duệ tết đuôi sam đến đã lập tức nhận ra. Đại Bàn đã gặp người yêu của tiểu đoàn trưởng Vương, dáng người thon nhỏ, tóc sóng vai, hơi uốn: “Tới rồi, đúng lúc tới phụ một tay."
Đại Bàn cầm dao phay đưa cho cô, đeo giỏ khoai tây lên, ra hiệu Tô Duệ đuổi theo: “Phần lớn số khoai tây này vô tình bị hỏng trong quá trình đào, lát nữa đến suối, chúng tôi rửa khoai tây, cô hỗ trợ cầm dao gọt chỗ hỏng đi."
Ngày đó sĩ quan hậu cần khen không ngớt với Đại Bàn, nói kỹ năng dùng dao của Tô Mai xuất sắc như thế nào, bây giờ mình phải thưởng thức xem.
Tô Duệ gật đầu, thấy nhiều giỏ khoai tây như vậy, bọn họ đeo một lần sẽ không xong, nên xách lên một giỏ...
Đại Bàn nói mấy câu, không thấy người bên cạnh đáp lại, nghiêng đầu nhìn thì thấy cô xoay người đeo khoai tây: "Ai dà, ai dà... Để xuống, để xuống..."
Tô Duệ cầm dây đeo, không hiểu nói: "Không phải muốn xách đến dòng suối rửa sao?"
"Đúng là phải rửa thật. Ai dà, tôi nói sao đồng chí này thật thà vậy.” Đại Bàn kéo tay áo mưa của cô, vừa kéo người đi ra ngoài, vừa dạy dỗ: “Nhiều nam đồng chí như vậy, cần gì cô làm việc nặng. Còn nữa, cái giỏ nặng như vậy, cô có thể đeo sao? Không nhìn xem mình nhỏ con..."
Đại Bàn ngẩng đầu nhìn Tô Duệ cao hơn mình nửa cái đầu, không nói ra được lời còn lại.
"Buổi sáng tìm tôi là để tôi tới bắt đầu làm việc sao?" Hai người đi qua các chiến sĩ ở nhà bếp, Tô Duệ đưa tay ra giúp một chiến sĩ nhờ cầm giỏ, để đối phương thuận lợi đứng lên.
Chiến sĩ quay đầu lại nói cảm ơn.
Tô Duệ hơi gật đầu.
"Bắt đầu làm việc, cô có thể làm bất cứ lúc nào.” Lúc này Đại Bàn mới nhớ ra, hóa ra Tô Mai không tới vào thời gian bắt đầu làm việc là bởi vì đại đội trưởng Lâm hy sinh ở biên giới, cô thương tâm quá độ nên bị bệnh. Há miệng, Đại Bàn nhất thời cũng không biết nên an ủi như thế nào, ngập ngừng nửa ngày, mới nói: "Nếu thân thể không sao thì bắt đầu từ hôm nay đi."
"Được." Tô Duệ ra khỏi nhà ăn canh tác theo Đại Bàn, đi về phía con suối ở phía sau.
"Vậy mấy ngày nay cô đi theo tôi hỗ trợ trước." Sư đoàn trưởng Chu chỉ nói để cô tới trợ giúp, không nói phải giúp chuyện này bao lâu, từ nay về sau làm công việc tạm thời ở đây, hay là thành làm việc chính thức? Tiền lương đãi ngộ gì đó cũng không nói, Đại Bàn định để cho làm thử mấy ngày trước, nếu được thì sẽ thương lượng với đầu bếp, giữ người lại, coi như là chăm sóc người nhà liệt sĩ.
Tô Duệ: "Được."
Đến con suối, Đại Bàn không để Tô Duệ đi xuống mà kêu chiến sĩ xách khoai tây về lấy ghế ra, để cô ngồi ở trên bờ suối, bọn họ rửa xong một giỏ thì đem lên cho cô gọt.
Ban đầu Tô Duệ còn phải kìm lại sức lực, tránh để họ sợ, sau đó khoai tây chuyển lên càng ngày càng nhiều, tốc độ trên tay cô bất tri bất giác nhanh hơn.
Đến cuối cùng, con dao trong tay cô múa thành tàn ảnh, làm hai chiến sĩ chuyển khoai tây lên ngây ngốc đứng ở một bên, chỉ thấy cô gọt xong khoai tây, đảo mắt đã chất đầy giỏ trúc.
"Mau! Đổi giỏ." Không từ biết lúc nào, sĩ quan hậu cần đi tới, nhỏ giọng phân phó chiến sĩ ở bên cạnh.
Hai người vội hành động, đi lấy giỏ trống không, chuyển khoai tây rửa xong tới tay trái của Tô Duệ, rồi kéo giỏ trúc chứa đầy khoai tây gọt xong đi, để giỏ trống không lên.
Trong lúc đó, Tô Duệ dừng tay một chút, chờ bọn họ cất giỏ xong thì mới tiếp tục.
Mười mấy giỏ khoai tây gọt xong, các chiến sĩ lục tục đi lên vây xem ở bên cạnh. Có người tò mò cầm củ khoai tây gọt xong lên nhìn, có người nhìn chằm chằm tay cô dùng dao mà thán phục không thôi, ai có thể ngờ năm ngón thon và trắng như vậy lại có thể cầm con dao to nặng vậy mà vẫn sử dụng tự nhiên.
"Kỹ năng dùng dao của cô học từ ai?" Sĩ quan hậu cần cảnh giác, phức tạp nói.
Tô Duệ vặn cổ tay, dao phay vừa dầy vừa nặng trong tay cô xoay vòng: "Tôi thích cắt giấy, nhà nghèo, không có nhiều giấy cho tôi chơi nên mùa xuân tôi dùng khoai tây, mùa hè dùng dưa leo, thu đông khoai lang đỏ, củ cải để gọt chơi."
Xương cá để nấu canh, thịt cá thì băm ra và trộn với cây tể thái, đập một quả trứng gà vào, thêm dầu muối và gia vị Trương Ninh tự chế, cuối cùng khuấy thành nhân bánh, dùng bột tám để bọc sủi cảo với bốn lồng.
Bọn họ nấu ba lồng, giữ lại một lồng cho tiểu đoàn trưởng Vương, chờ buổi tối tiểu đoàn trưởng Vương trở về ăn.
Cây tể thái tươi, cá băm nhuyễn, ăn rất ngon.
Ăn cơm xong, bà Vương chơi cùng hai đứa trẻ một hồi, rồi cho bọn chúng đi ngủ.
Trương Ninh tróc măng, Tô Duệ đun một nồi nước sôi, ủ bình rồi mới đứng dậy đi đến bếp ăn.
Tô Duệ đến nhà ăn canh tác, sĩ quan hậu cần không có ở đây, Đại Bàn đang cho người đổ bao tải khoai tây vào giỏ trúc, chuẩn bị mang đến dòng suối rửa.
"Tô Mai!" Trong toàn bộ quân khu, trừ tiểu đoàn trưởng Vương, ba người nhà đại đội trưởng Lâm thì không có một người phụ nữ, Đại Bàn thấy Tô Duệ tết đuôi sam đến đã lập tức nhận ra. Đại Bàn đã gặp người yêu của tiểu đoàn trưởng Vương, dáng người thon nhỏ, tóc sóng vai, hơi uốn: “Tới rồi, đúng lúc tới phụ một tay."
Đại Bàn cầm dao phay đưa cho cô, đeo giỏ khoai tây lên, ra hiệu Tô Duệ đuổi theo: “Phần lớn số khoai tây này vô tình bị hỏng trong quá trình đào, lát nữa đến suối, chúng tôi rửa khoai tây, cô hỗ trợ cầm dao gọt chỗ hỏng đi."
Ngày đó sĩ quan hậu cần khen không ngớt với Đại Bàn, nói kỹ năng dùng dao của Tô Mai xuất sắc như thế nào, bây giờ mình phải thưởng thức xem.
Tô Duệ gật đầu, thấy nhiều giỏ khoai tây như vậy, bọn họ đeo một lần sẽ không xong, nên xách lên một giỏ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Bàn nói mấy câu, không thấy người bên cạnh đáp lại, nghiêng đầu nhìn thì thấy cô xoay người đeo khoai tây: "Ai dà, ai dà... Để xuống, để xuống..."
Tô Duệ cầm dây đeo, không hiểu nói: "Không phải muốn xách đến dòng suối rửa sao?"
"Đúng là phải rửa thật. Ai dà, tôi nói sao đồng chí này thật thà vậy.” Đại Bàn kéo tay áo mưa của cô, vừa kéo người đi ra ngoài, vừa dạy dỗ: “Nhiều nam đồng chí như vậy, cần gì cô làm việc nặng. Còn nữa, cái giỏ nặng như vậy, cô có thể đeo sao? Không nhìn xem mình nhỏ con..."
Đại Bàn ngẩng đầu nhìn Tô Duệ cao hơn mình nửa cái đầu, không nói ra được lời còn lại.
"Buổi sáng tìm tôi là để tôi tới bắt đầu làm việc sao?" Hai người đi qua các chiến sĩ ở nhà bếp, Tô Duệ đưa tay ra giúp một chiến sĩ nhờ cầm giỏ, để đối phương thuận lợi đứng lên.
Chiến sĩ quay đầu lại nói cảm ơn.
Tô Duệ hơi gật đầu.
"Bắt đầu làm việc, cô có thể làm bất cứ lúc nào.” Lúc này Đại Bàn mới nhớ ra, hóa ra Tô Mai không tới vào thời gian bắt đầu làm việc là bởi vì đại đội trưởng Lâm hy sinh ở biên giới, cô thương tâm quá độ nên bị bệnh. Há miệng, Đại Bàn nhất thời cũng không biết nên an ủi như thế nào, ngập ngừng nửa ngày, mới nói: "Nếu thân thể không sao thì bắt đầu từ hôm nay đi."
"Được." Tô Duệ ra khỏi nhà ăn canh tác theo Đại Bàn, đi về phía con suối ở phía sau.
"Vậy mấy ngày nay cô đi theo tôi hỗ trợ trước." Sư đoàn trưởng Chu chỉ nói để cô tới trợ giúp, không nói phải giúp chuyện này bao lâu, từ nay về sau làm công việc tạm thời ở đây, hay là thành làm việc chính thức? Tiền lương đãi ngộ gì đó cũng không nói, Đại Bàn định để cho làm thử mấy ngày trước, nếu được thì sẽ thương lượng với đầu bếp, giữ người lại, coi như là chăm sóc người nhà liệt sĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Duệ: "Được."
Đến con suối, Đại Bàn không để Tô Duệ đi xuống mà kêu chiến sĩ xách khoai tây về lấy ghế ra, để cô ngồi ở trên bờ suối, bọn họ rửa xong một giỏ thì đem lên cho cô gọt.
Ban đầu Tô Duệ còn phải kìm lại sức lực, tránh để họ sợ, sau đó khoai tây chuyển lên càng ngày càng nhiều, tốc độ trên tay cô bất tri bất giác nhanh hơn.
Đến cuối cùng, con dao trong tay cô múa thành tàn ảnh, làm hai chiến sĩ chuyển khoai tây lên ngây ngốc đứng ở một bên, chỉ thấy cô gọt xong khoai tây, đảo mắt đã chất đầy giỏ trúc.
"Mau! Đổi giỏ." Không từ biết lúc nào, sĩ quan hậu cần đi tới, nhỏ giọng phân phó chiến sĩ ở bên cạnh.
Hai người vội hành động, đi lấy giỏ trống không, chuyển khoai tây rửa xong tới tay trái của Tô Duệ, rồi kéo giỏ trúc chứa đầy khoai tây gọt xong đi, để giỏ trống không lên.
Trong lúc đó, Tô Duệ dừng tay một chút, chờ bọn họ cất giỏ xong thì mới tiếp tục.
Mười mấy giỏ khoai tây gọt xong, các chiến sĩ lục tục đi lên vây xem ở bên cạnh. Có người tò mò cầm củ khoai tây gọt xong lên nhìn, có người nhìn chằm chằm tay cô dùng dao mà thán phục không thôi, ai có thể ngờ năm ngón thon và trắng như vậy lại có thể cầm con dao to nặng vậy mà vẫn sử dụng tự nhiên.
"Kỹ năng dùng dao của cô học từ ai?" Sĩ quan hậu cần cảnh giác, phức tạp nói.
Tô Duệ vặn cổ tay, dao phay vừa dầy vừa nặng trong tay cô xoay vòng: "Tôi thích cắt giấy, nhà nghèo, không có nhiều giấy cho tôi chơi nên mùa xuân tôi dùng khoai tây, mùa hè dùng dưa leo, thu đông khoai lang đỏ, củ cải để gọt chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro