[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Hoài nghi (2)
Ly Yển
2024-09-09 09:18:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô không nói dối, nguyên chủ thích cắt giấy từ nhỏ, chùi đít còn phải dùng lá cây, nhưng nhà nông toàn đất lấy đâu ra nhiều giấy như vậy cho cô luyện tập.
Sau khi nguyên chủ cắt cuốn sách giáo khoa cũ, sách vở cũ, có một lần đưa tay về phía báo cũ Lâm Kiến Nghiệp mượn thầy, bị mẹ Tô bắt gặp và đánh một trận, kéo đi gọt khoai lang đỏ trong đất, đi phơi khoai lang đỏ.
Nguyên chủ khóc không thành tiếng, không thể không cầm dao lên làm việc dưới sự uy thế ép buộc của mẹ Tô, nên giận dỗi khắc khoai lang đỏ, cầm dao khắc mẹ Tô đang tức giận như dạ xoa.
Hình ảnh này trông rất sống động, mẹ Tô rất sống động, được ba Tô tán dương và bà Tô thưởng trứng chiên, nguyên chủ cứ thế mà được dẫn dắt, từ đây đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Chẳng qua là tất nhiên tác phẩm không thể so sánh với Tô Duệ đã học chế tạo mô hình và hội họa một cách có hệ thống, được đánh giá tài nghệ khá cao.
Sợ mấy người không tin, Tô Duệ tiện tay cầm một của khoai tây, đánh giá đường vân, rồi điêu khắc. Cô không làm quá phức tạp, mà khắc con vịt chiếu theo hình ảnh con vịt cổ xanh.
Đại Bàn cầm con vịt vào tay trước một bước, nói với vẻ mặt kích động: "Khắc giỏi như vậy, chắc chắn nấu cơm không tệ."
"Vù", mọi người đều mong đợi nhìn lại.
Tô Duệ: "..."
Đột nhiên cô có cảm giác bê đá đập lên chân mình.
"Tôi chưa từng nấu nồi cơm số lượng nhiều..."
"Không sao, không ai nấu cả nồi cơm số lượng nhiều ngay từ đầu, chỉ cần biết nấu cơm, biết nấu các món ăn, làm nhiều lần là nắm chắc số lượng, nồi cơm lớn có sức nặng hơn nấu ăn tập thể.” Đại Bàn hưng phấn vung tay lên: “Đi, trở về nấu cơm, bây giờ tôi thay đổi khẩu vị cho các chiến sĩ."
Các chiến sĩ hoan hô, đeo, gánh giỏ khoai tây, hào hứng chạy đến phòng ăn.
Tô Duệ và sĩ quan hậu cần đi một trước một sau, bị kẹt ở trong đó.
Sĩ quan hậu cần nghiêng đầu liếc nhìn Tô Duệ với vẻ mặt khó hiểu, cười giải thích: "Lương thực chủ yếu mấy ngày nay là khoai tây, không dầu, không muối, tất cả mọi người đều ăn khoai tây luộc, khoai tây nấu đến ngán rồi."
"Cô có có ý gì hay không, nói một chút xem."
Trong đầu Tô Duệ thoáng qua hình ảnh vịt cổ xanh và biển trúc lớn sau núi: "Sau núi có một rừng trúc, măng xuân vừa mới mọc, tôi dẫn các chiến sĩ đi đào rồi trở lại, ướp măng chua ăn nhé?"
"Măng xuân!" Đây là ý kiến hay: “Nhiều không?"
Năm ngoái bộ đội đóng quân ở đây, có nhiều chỗ, đừng nói là sĩ quan hậu cần, sợ là cả một vài lính trinh sát ở đội trinh sát cũng chưa từng đi.
Tô Duệ gật đầu: "Một rừng trúc rất lớn, măng xuân mọc không ít, đào về làm món ăn kèm thì đủ ăn một thời gian."
Đại Bàn nghe thấy Tô Duệ nói đến măng tre thì dừng bước lại, quay đầu hỏi: "Buổi sáng các cô đến đó đào măng à?"
"Đúng vậy.” Tô Duệ nói: “Lúc trở về, tôi còn bắt được con vịt cổ xanh ấp trứng."
"Vịt!" Hai tròng mắt Đại Bàn đột nhiên sáng lên: “Vịt sống theo bầy, có một con thì có con thứ hai, bắt ở đâu, lát nữa lên núi, cô dẫn chúng tôi đi xem một chút."
"Được." Tô Duệ khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không để cô nấu cơm, thì dù là đào măng hay là bắt vịt, làm cái gì cũng được.
Sĩ quan hậu cần phải để người ở lại đợi nhận khoai tây do đội canh tác hải đảo đưa tới, không thể lên núi với họ. Về kỹ năng dùng dao của Tô Duệ, giải thích có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng anh ta chưa từng hết cảnh giác trong lòng.
"Đại Bàn.” Sĩ quan hậu cần gọi người qua một bên, dặn dò: “Chú ý Tô Mai một chút."
"Tô Mai!" Đại Bàn sửng sốt trong chớp mắt, kịp phản ứng, cười nói: “Đầu bếp, anh đa tâm à, tôi là bộ đội gì, người có thể đi vào sao lại không điều tra toàn bộ mười tám đời tổ tông."
"Phì! Không hiểu thì đừng có nói bậy bạ.” Sĩ quan hậu cần trừng Đại Bàn: “Quân nhân chúng ta kiểm tra nghiêm ngặt, có ai rảnh đi đào sâu từng người nhà, không phải là địa phương thì sao, chúng ta làm sao nhận ra."
"Hẳn không có chuyện gì đâu.” Đại Bàn gãi đầu: “Không phải lần trước anh còn nói dối là thưởng thức kỹ năng dùng dao của người ta sao?"
Ký ức của mình về cái vẻ thấy cái mình thích là không nhịn được kia vẫn còn mới mẻ lắm, kết quả mới mấy ngày đã lật mặt, chậc, mấy lão đàn ông ấy à, đúng là lòng sâu.
"Thái độ đó của anh là sao?" Sĩ quan hậu cần cả giận: “Tôi thưởng thức kỹ năng dùng dao của cô ấy, nhưng không có nghĩa là tôi mù mắt không nhìn ra sự bất thường trên người cô ấy."
"Cái gì sự bất thường?"
"Một cô thôn nữ, không phải là con cháu của đầu bếp nổi danh, luyện kỹ năng dùng dao làm cái gì?"
"Không phải Tô Mai đã nói rồi sao, người ta thích cắt giấy, nhưng nhà nghèo không có giấy..."
Sĩ quan hậu cần trừng Đại Bàn: “Người ta nói gì là tin cái đó?"
Cô không nói dối, nguyên chủ thích cắt giấy từ nhỏ, chùi đít còn phải dùng lá cây, nhưng nhà nông toàn đất lấy đâu ra nhiều giấy như vậy cho cô luyện tập.
Sau khi nguyên chủ cắt cuốn sách giáo khoa cũ, sách vở cũ, có một lần đưa tay về phía báo cũ Lâm Kiến Nghiệp mượn thầy, bị mẹ Tô bắt gặp và đánh một trận, kéo đi gọt khoai lang đỏ trong đất, đi phơi khoai lang đỏ.
Nguyên chủ khóc không thành tiếng, không thể không cầm dao lên làm việc dưới sự uy thế ép buộc của mẹ Tô, nên giận dỗi khắc khoai lang đỏ, cầm dao khắc mẹ Tô đang tức giận như dạ xoa.
Hình ảnh này trông rất sống động, mẹ Tô rất sống động, được ba Tô tán dương và bà Tô thưởng trứng chiên, nguyên chủ cứ thế mà được dẫn dắt, từ đây đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Chẳng qua là tất nhiên tác phẩm không thể so sánh với Tô Duệ đã học chế tạo mô hình và hội họa một cách có hệ thống, được đánh giá tài nghệ khá cao.
Sợ mấy người không tin, Tô Duệ tiện tay cầm một của khoai tây, đánh giá đường vân, rồi điêu khắc. Cô không làm quá phức tạp, mà khắc con vịt chiếu theo hình ảnh con vịt cổ xanh.
Đại Bàn cầm con vịt vào tay trước một bước, nói với vẻ mặt kích động: "Khắc giỏi như vậy, chắc chắn nấu cơm không tệ."
"Vù", mọi người đều mong đợi nhìn lại.
Tô Duệ: "..."
Đột nhiên cô có cảm giác bê đá đập lên chân mình.
"Tôi chưa từng nấu nồi cơm số lượng nhiều..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không sao, không ai nấu cả nồi cơm số lượng nhiều ngay từ đầu, chỉ cần biết nấu cơm, biết nấu các món ăn, làm nhiều lần là nắm chắc số lượng, nồi cơm lớn có sức nặng hơn nấu ăn tập thể.” Đại Bàn hưng phấn vung tay lên: “Đi, trở về nấu cơm, bây giờ tôi thay đổi khẩu vị cho các chiến sĩ."
Các chiến sĩ hoan hô, đeo, gánh giỏ khoai tây, hào hứng chạy đến phòng ăn.
Tô Duệ và sĩ quan hậu cần đi một trước một sau, bị kẹt ở trong đó.
Sĩ quan hậu cần nghiêng đầu liếc nhìn Tô Duệ với vẻ mặt khó hiểu, cười giải thích: "Lương thực chủ yếu mấy ngày nay là khoai tây, không dầu, không muối, tất cả mọi người đều ăn khoai tây luộc, khoai tây nấu đến ngán rồi."
"Cô có có ý gì hay không, nói một chút xem."
Trong đầu Tô Duệ thoáng qua hình ảnh vịt cổ xanh và biển trúc lớn sau núi: "Sau núi có một rừng trúc, măng xuân vừa mới mọc, tôi dẫn các chiến sĩ đi đào rồi trở lại, ướp măng chua ăn nhé?"
"Măng xuân!" Đây là ý kiến hay: “Nhiều không?"
Năm ngoái bộ đội đóng quân ở đây, có nhiều chỗ, đừng nói là sĩ quan hậu cần, sợ là cả một vài lính trinh sát ở đội trinh sát cũng chưa từng đi.
Tô Duệ gật đầu: "Một rừng trúc rất lớn, măng xuân mọc không ít, đào về làm món ăn kèm thì đủ ăn một thời gian."
Đại Bàn nghe thấy Tô Duệ nói đến măng tre thì dừng bước lại, quay đầu hỏi: "Buổi sáng các cô đến đó đào măng à?"
"Đúng vậy.” Tô Duệ nói: “Lúc trở về, tôi còn bắt được con vịt cổ xanh ấp trứng."
"Vịt!" Hai tròng mắt Đại Bàn đột nhiên sáng lên: “Vịt sống theo bầy, có một con thì có con thứ hai, bắt ở đâu, lát nữa lên núi, cô dẫn chúng tôi đi xem một chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được." Tô Duệ khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không để cô nấu cơm, thì dù là đào măng hay là bắt vịt, làm cái gì cũng được.
Sĩ quan hậu cần phải để người ở lại đợi nhận khoai tây do đội canh tác hải đảo đưa tới, không thể lên núi với họ. Về kỹ năng dùng dao của Tô Duệ, giải thích có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng anh ta chưa từng hết cảnh giác trong lòng.
"Đại Bàn.” Sĩ quan hậu cần gọi người qua một bên, dặn dò: “Chú ý Tô Mai một chút."
"Tô Mai!" Đại Bàn sửng sốt trong chớp mắt, kịp phản ứng, cười nói: “Đầu bếp, anh đa tâm à, tôi là bộ đội gì, người có thể đi vào sao lại không điều tra toàn bộ mười tám đời tổ tông."
"Phì! Không hiểu thì đừng có nói bậy bạ.” Sĩ quan hậu cần trừng Đại Bàn: “Quân nhân chúng ta kiểm tra nghiêm ngặt, có ai rảnh đi đào sâu từng người nhà, không phải là địa phương thì sao, chúng ta làm sao nhận ra."
"Hẳn không có chuyện gì đâu.” Đại Bàn gãi đầu: “Không phải lần trước anh còn nói dối là thưởng thức kỹ năng dùng dao của người ta sao?"
Ký ức của mình về cái vẻ thấy cái mình thích là không nhịn được kia vẫn còn mới mẻ lắm, kết quả mới mấy ngày đã lật mặt, chậc, mấy lão đàn ông ấy à, đúng là lòng sâu.
"Thái độ đó của anh là sao?" Sĩ quan hậu cần cả giận: “Tôi thưởng thức kỹ năng dùng dao của cô ấy, nhưng không có nghĩa là tôi mù mắt không nhìn ra sự bất thường trên người cô ấy."
"Cái gì sự bất thường?"
"Một cô thôn nữ, không phải là con cháu của đầu bếp nổi danh, luyện kỹ năng dùng dao làm cái gì?"
"Không phải Tô Mai đã nói rồi sao, người ta thích cắt giấy, nhưng nhà nghèo không có giấy..."
Sĩ quan hậu cần trừng Đại Bàn: “Người ta nói gì là tin cái đó?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro