[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Tranh chấp (1)
Ly Yển
2024-09-09 09:18:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Nhưng, nếu cô đến nhà ăn làm việc thì sẽ khác rồi.”. Trương Ninh nói: “Nhân viên ăn bữa cơm thôi, ai có lý do gì mà nói chứ?”
Đôi mắt Tô Duệ sáng rực lên, tâm trạng mâu thuẫn vì chuyện đến nhà ăn làm việc cũng tiêu tán một nữa, còn thêm vài phần mong chờ, làm tốt còn có gạo và thịt đó.
Trương Ninh nhìn Tô Duệ như vậy thì có cảm giác rất ngốc nghếch đáng yêu. Lúc trước chỉ là cô sợ đi đến chỗ mới, hơi xa lạ khách sáo, không biết cách sống chung với người khác thôi.
Ăn xong cơm, Tô Duệ bị bà Vương đẩy vào phòng đi ngủ. Vì sợ làm phiền Tô Duệ nghỉ ngơi nên hai đứa bé được Trương Ninh đưa về nhà họ Vương.
Lô Thị, bệnh viện.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua qua cửa sổ đang mở ra, chiếu vào trong giường bệnh.
Triệu Cẩn nghiêng đầu, im lặng nhìn Trương Hinh Vân nằm ở đầu giường mình, ngủ không mấy dễ chịu gì lắm. Từ trước đến nay mẹ cậu bé chưa từng chịu khổ cực như vậy để chăm sóc ai cả.
Nếu lúc này trên đùi phải không băng bó thạch cao treo trên giường, vừa ngẩng mặt lên đã thấy được, cảm nhận được từng cơn đau đớn như kiến cắn vào trong xương tủy thì nhất định cậu bé sẽ rất cảm động. Sự yêu thương đến trễ này, cậu bé cứ chờ rồi lại chờ, không nghĩ rằng nó sẽ dùng phương thức tàn khốc này mà đến, thực sự rất tàn khốc, nó đến cùng với máu và sự phản bội.
Có thể là do ánh mắt của Triệu Cẩn quá chăm chú, quá mang tính xâm chiếm, Trương Hinh Vân trong lúc mơ ngủ cứ bất an giật mình, đôi mi dài rung rinh, mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, Trương Hinh Vân bị dọa đến mức nhảy về phía sau, suýt chút nữa còn không đứng vững.
“Tiểu Tiểu Cẩn.”. Trương Hinh Vân ngập ngừng nói, cười ngượng ngùng: “Sao lại nhìn mẹ như vậy?”
Triệu Cẩn lạnh nhạt quay đi, đôi mắt nhìn lên trần nhà hơi ố vàng. Trong nhát mắt, Trương Hinh Vân dường như thấy được biểu cảm năm đó sau khi Triệu Cẩn gãy chân mà nghe cô ta nhắc đến cháu trai. Là lạnh nhạt như vậy đó.
Cách một không gian, hình ảnh trùng hợp khiến cho lòng Trương Hinh Vân lạnh lẽo. Cô ta chưa bao giờ quên, sau ngày chân Tiểu Cẩn bị gãy không lâu thì trong một đêm khuya, chân của cháu trai cũng bị người ta đánh gãy. Cho dù là lúc đó Tiểu Cẩn đã bị Triệu Khác đưa đến ngôi làng ở với ông bà nội cậu bé, nhưng cô ta biết chân của cháu trai là Tiểu Cẩn tìm người đến đánh gãy. Nếu không sao có thể trùng hợp đến mức, chỗ bị thương, mức độ bị thương của chân cháu trai lại giống y đúc Tiểu Cẩn như vậy chứ.
Trên đời sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy, mọi sự trùng hợp đều do người ta vẽ ra thôi. Lúc cô ta chuẩn bị viết thư truy hỏi Tiểu Cẩn thì Triệu Khác đã cười nói với cô ta như vậy.
Đồ điên đồ điên. Hai ba con họ đều là đồ điên.
Nghĩ đến Triệu Khác sắp đến, Trương Hinh Vân run lên, tay kéo chặt khăn choàng.
Một lúc lâu sau, Trương Hinh Vân liếm môi, nói không lưu loát: “Tiểu Cẩn, mẹ cầu xin con một chuyện này có được hay không hả?”
Triệu Cẩn nghe hiểu ẩn ý trong lời nói cô ta, còn không đợi cô ta nói xong đã lạnh nhạt gật đầu: “Được thôi.”
Trên đùi đã được gây tê, lúc nằm trên giường phẫu thuật, Triệu Cẩn từ đầu đến cuối đều rất tỉnh táo. Chính sự tỉnh táo này đã khiến cậu bé nhớ lại sự kỳ lạ trong mấy tháng gần đây của mẹ mình, mới hiểu rõ vị trí ba ba con bọn họ trong lòng mẹ. Nếu lòng dạ đã không còn ở đây thì còn giữ lấy người làm gì nữa?
Ba là bộ đội, nếu làm lớn chuyện này sẽ làm ảnh hưởng xấu đến ba. Việc này nếu có thể giấu thì tốt nhất cứ giấu đi thôi.
Trương Hinh Vân không nghĩ đến chữ “có thể” của Triệu Cẩn. Rõ ràng cô ta còn chưa nói xong đã cho đáp án: “Cái gì chứ?”
“Con nói, chuyện đêm qua, con có thể không nói cho ba biết.”
Trương Hinh Vân im lặng nhìn con trai đang nằm trên giường, có một cảm giác xấu hổ như bị nhìn thấu, cũng có một chút ngơ ngác khi “con trai của cô ta sớm đã có IQ cao như vậy”.
“Con sẽ khuyên ba li hôn với mẹ.”. Triệu Cẩn nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn cô ta: “Điều kiện là con với em sẽ đi theo ba.”
“Lúc mẹ già, nếu con và em trai nếu ai còn sống, tiền dưỡng lão nên đưa bao nhiêu sẽ đưa bao nhiêu, bọn con sẽ không thiếu đồng nào cả.”. Ước mơ của cậu bé là được giống như ba mình, mặc quân trang, làm một người quân nhân xuất sắc, bảo vệ quốc gia, trấn giữ biên cương đất nước.
Trương Hinh Vân mấp máy môi, miệng hơi há ra.
Triệu Cẩn im lặng nhìn cô ta, nghi ngờ nói: “Không phải là mẹ muốn làm lớn chuyện đó chứ?”
“Nếu mẹ dám làm lớn chuyện này, làm liên lụy ba con.”. Triệu Cẩn híp mắt, cắn môi bật máu nói: “Cho dù là chạy đến chân trời góc biển, con cũng sẽ băm chết tên đó bưng lên bàn cho mẹ ăn.”
“Nếu không tin thì cứ chờ đó.”. Triệu Cẩn nhìn Trương Hinh Vân, trong đôi mắt chỉ thấy sự lạnh lẽo và tuyệt tình.
“Nhưng, nếu cô đến nhà ăn làm việc thì sẽ khác rồi.”. Trương Ninh nói: “Nhân viên ăn bữa cơm thôi, ai có lý do gì mà nói chứ?”
Đôi mắt Tô Duệ sáng rực lên, tâm trạng mâu thuẫn vì chuyện đến nhà ăn làm việc cũng tiêu tán một nữa, còn thêm vài phần mong chờ, làm tốt còn có gạo và thịt đó.
Trương Ninh nhìn Tô Duệ như vậy thì có cảm giác rất ngốc nghếch đáng yêu. Lúc trước chỉ là cô sợ đi đến chỗ mới, hơi xa lạ khách sáo, không biết cách sống chung với người khác thôi.
Ăn xong cơm, Tô Duệ bị bà Vương đẩy vào phòng đi ngủ. Vì sợ làm phiền Tô Duệ nghỉ ngơi nên hai đứa bé được Trương Ninh đưa về nhà họ Vương.
Lô Thị, bệnh viện.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua qua cửa sổ đang mở ra, chiếu vào trong giường bệnh.
Triệu Cẩn nghiêng đầu, im lặng nhìn Trương Hinh Vân nằm ở đầu giường mình, ngủ không mấy dễ chịu gì lắm. Từ trước đến nay mẹ cậu bé chưa từng chịu khổ cực như vậy để chăm sóc ai cả.
Nếu lúc này trên đùi phải không băng bó thạch cao treo trên giường, vừa ngẩng mặt lên đã thấy được, cảm nhận được từng cơn đau đớn như kiến cắn vào trong xương tủy thì nhất định cậu bé sẽ rất cảm động. Sự yêu thương đến trễ này, cậu bé cứ chờ rồi lại chờ, không nghĩ rằng nó sẽ dùng phương thức tàn khốc này mà đến, thực sự rất tàn khốc, nó đến cùng với máu và sự phản bội.
Có thể là do ánh mắt của Triệu Cẩn quá chăm chú, quá mang tính xâm chiếm, Trương Hinh Vân trong lúc mơ ngủ cứ bất an giật mình, đôi mi dài rung rinh, mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, Trương Hinh Vân bị dọa đến mức nhảy về phía sau, suýt chút nữa còn không đứng vững.
“Tiểu Tiểu Cẩn.”. Trương Hinh Vân ngập ngừng nói, cười ngượng ngùng: “Sao lại nhìn mẹ như vậy?”
Triệu Cẩn lạnh nhạt quay đi, đôi mắt nhìn lên trần nhà hơi ố vàng. Trong nhát mắt, Trương Hinh Vân dường như thấy được biểu cảm năm đó sau khi Triệu Cẩn gãy chân mà nghe cô ta nhắc đến cháu trai. Là lạnh nhạt như vậy đó.
Cách một không gian, hình ảnh trùng hợp khiến cho lòng Trương Hinh Vân lạnh lẽo. Cô ta chưa bao giờ quên, sau ngày chân Tiểu Cẩn bị gãy không lâu thì trong một đêm khuya, chân của cháu trai cũng bị người ta đánh gãy. Cho dù là lúc đó Tiểu Cẩn đã bị Triệu Khác đưa đến ngôi làng ở với ông bà nội cậu bé, nhưng cô ta biết chân của cháu trai là Tiểu Cẩn tìm người đến đánh gãy. Nếu không sao có thể trùng hợp đến mức, chỗ bị thương, mức độ bị thương của chân cháu trai lại giống y đúc Tiểu Cẩn như vậy chứ.
Trên đời sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy, mọi sự trùng hợp đều do người ta vẽ ra thôi. Lúc cô ta chuẩn bị viết thư truy hỏi Tiểu Cẩn thì Triệu Khác đã cười nói với cô ta như vậy.
Đồ điên đồ điên. Hai ba con họ đều là đồ điên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến Triệu Khác sắp đến, Trương Hinh Vân run lên, tay kéo chặt khăn choàng.
Một lúc lâu sau, Trương Hinh Vân liếm môi, nói không lưu loát: “Tiểu Cẩn, mẹ cầu xin con một chuyện này có được hay không hả?”
Triệu Cẩn nghe hiểu ẩn ý trong lời nói cô ta, còn không đợi cô ta nói xong đã lạnh nhạt gật đầu: “Được thôi.”
Trên đùi đã được gây tê, lúc nằm trên giường phẫu thuật, Triệu Cẩn từ đầu đến cuối đều rất tỉnh táo. Chính sự tỉnh táo này đã khiến cậu bé nhớ lại sự kỳ lạ trong mấy tháng gần đây của mẹ mình, mới hiểu rõ vị trí ba ba con bọn họ trong lòng mẹ. Nếu lòng dạ đã không còn ở đây thì còn giữ lấy người làm gì nữa?
Ba là bộ đội, nếu làm lớn chuyện này sẽ làm ảnh hưởng xấu đến ba. Việc này nếu có thể giấu thì tốt nhất cứ giấu đi thôi.
Trương Hinh Vân không nghĩ đến chữ “có thể” của Triệu Cẩn. Rõ ràng cô ta còn chưa nói xong đã cho đáp án: “Cái gì chứ?”
“Con nói, chuyện đêm qua, con có thể không nói cho ba biết.”
Trương Hinh Vân im lặng nhìn con trai đang nằm trên giường, có một cảm giác xấu hổ như bị nhìn thấu, cũng có một chút ngơ ngác khi “con trai của cô ta sớm đã có IQ cao như vậy”.
“Con sẽ khuyên ba li hôn với mẹ.”. Triệu Cẩn nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn cô ta: “Điều kiện là con với em sẽ đi theo ba.”
“Lúc mẹ già, nếu con và em trai nếu ai còn sống, tiền dưỡng lão nên đưa bao nhiêu sẽ đưa bao nhiêu, bọn con sẽ không thiếu đồng nào cả.”. Ước mơ của cậu bé là được giống như ba mình, mặc quân trang, làm một người quân nhân xuất sắc, bảo vệ quốc gia, trấn giữ biên cương đất nước.
Trương Hinh Vân mấp máy môi, miệng hơi há ra.
Triệu Cẩn im lặng nhìn cô ta, nghi ngờ nói: “Không phải là mẹ muốn làm lớn chuyện đó chứ?”
“Nếu mẹ dám làm lớn chuyện này, làm liên lụy ba con.”. Triệu Cẩn híp mắt, cắn môi bật máu nói: “Cho dù là chạy đến chân trời góc biển, con cũng sẽ băm chết tên đó bưng lên bàn cho mẹ ăn.”
“Nếu không tin thì cứ chờ đó.”. Triệu Cẩn nhìn Trương Hinh Vân, trong đôi mắt chỉ thấy sự lạnh lẽo và tuyệt tình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro