[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Tranh chấp (2)
Ly Yển
2024-09-09 09:18:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong giây phút này, bọn họ không còn là mẹ con nữa mà là kẻ thù không đội trời chung ở hai chiến tuyến.
“Triệu Cẩn.”. Trương Hinh Vân đột nhiên đứng lên, cho cậu bé một cái bạt tai.
“Bốp.”
Mặt Triệu Cẩn lệch qua một bên, trên mặt hiện lên một vết máu dài, đó là do chiếc nhẫn rạch ra.
Trương Hinh Vân tức đến mức thở phì phò. Một lát sau, cô ta cắn môi, trên mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, mở miệng, giọng nói lạnh lẽo: “Được rồi, mẹ chấp nhận điều kiện này của con.”
“Chuyện đêm qua, còn có cả chân của con nữa, nhớ bịa chuyện cho hay vào, đừng để lộ ra chút sơ hở khiến ba con điều tra ra. Nếu không…”. Làm vợ chồng bao năm, Trương Hinh Vân hiểu rất rõ năng lực của Triệu Khác, nếu anh muốn chỉnh ai thì gần như không thể chạy thoát. Anh Ngụy đang trong thời điểm mấu chốt để thăng chức, cô ta tuyệt đối không thể để Triệu Khác đi thăm dò chuyện đêm qua rồi điều tra đến anh rồi hủy đi tiền đồ trước mắt của anh được: “Nếu không mẹ không ngại cá chết lưới rách, đến chỗ bộ đội nói cho mọi người biết ba con vô tích sự như thế nào. Bị vợ mình cắm sừng thì cũng thôi đi, còn nuôi con cho cả tình địch nữa.”
Đột nhiên Triệu Cẩn trợn mặt, trong tai không ngừng vang vọng câu nói “Bị vợ mình cắm sừng thì cũng thôi đi, còn nuôi con cho cả tình địch nữa … nuôi con cho tình địch … nuôi con cho tình địch ….”
“Bà nói bậy.”. Triệu Cẩn như người điên ngồi phắt dậy, nắm lấy cánh tay Trương Hinh Vân lăc lư: “Bà nói bậy, bà nói bậy …. Chuyện này không phải thật, tôi là con của ba, là con của ba, Tiểu Du, Tiểu Du cũng …”
......
Tiểu đoàn trưởng Vương không tìm được sĩ quan hậu cần ở chỗ nhà ăn quân đội thì mới biết mấy ngày nay nhiệm vụ khai hoang của các chiến sĩ rất nặng nề, nên anh đi đến bờ suối đối diện nhà ăn khu canh tác để giúp đỡ.
Nhà ăn khu canh tác không có văn phòng, cũng không có điện thoại.
Tiểu đoàn trưởng Vương bận rộn huấn luyện, không có thời gian qua đó tìm người nên nhiệm vụ xin nghỉ cho Tô Duệ được chuyển qua cho lính cần vụ. Hôm nay đúng lúc lính cần vụ của anh và của chính uỷ Tống đều trực ở cửa chính, cho nên chưa đến trưa chuyện này đã đến tai chính uỷ Tống.
Chính uỷ Tống hơi do dự, cầm văn kiên lên lầu gõ cửa phòng làm việc Chu Trường Cung.
“Chuyện này, anh xem để tôi gọi điện hay là anh gọi điên đây?”. Chính ủy Tống giơ văn kiện trong tay: “Hoặc là một trong hai chúng ta đích thân đi một chuyến?”
Chu Trường Cung nhìn rõ nội dung trong văn kiện, ấn đường nảy lên, là văn kiện xử phạt vợ anh. Hôm qua dù anh đã nói như vậy với Tô Mai nhưng trong lòng vẫn ôm một chút hy vọng may mắn.
Cứ nghĩ như vậy, chờ công việc của Tô Mai chắc chắn rồi lại thương lượng cho xử phạt nhẹ đi …
“Tô Mai bị bệnh rồi.”. Chính ủy Tống nói.
“Bệnh sao?”. Tim Chu Trường Cung nảy lên: “Sao lại bệnh chứ?”
“Là do quá đau khổ, lại thêm hôm qua mắc mưa, còn có thể không ngã gục sao.”. Chính ủy Tống nói: “Chuyện này chắc chắn phải nghiêm trị, tôi không mong chiến sĩ của chúng ta ngoài kia máu chảy rơi lệ, bỏ xác ở biên cương. Mà ở dưới con mắt của chúng ta, người nhà họ còn phải chịu sự ác ý như vậy.”
“Tiểu Tống à.”. Chu Trường Cung không dám để anh nói thêm gì nữa: “Trần Oánh cũng chỉ là lắm mồm, cô ấy không có ác ý. Danh sách những người hi sinh được công bố là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng nếu cô ấy biết chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy thì có cho cô ấy một trăm lá gan cô ấy cũng sẽ không dám.”
“Hôm qua đột nhiên tim Tô Mai ngừng đập.”. Chính ủy Tống nhìn Chu Trường Cung thản nhiên nói: “Anh nên cảm thấy may mắn vì cô ấy đã tỉnh lại rồi. Nếu không thì không chỉ mỗi vợ anh bị xử phạt mà cả anh và tôi cũng phải cởi bộ quân phục này ra thôi.”
Chu Trường Cung lau mồ hôi lạnh trên tranh, không chối cãi nữa: “Để tôi gọi cuộc điện thoại này.”
Đi ra từ phòng làm việc của Chu Trường Cung, chính uỷ Tống vẫy tay với lính cần vụ đứng gác trở về.
"Chính uỷ Tống!" Lính cần vụ chạy tới chào: “Có chuyện gì ạ?"
"Đi theo lính cần vụ của tiểu đoàn trưởng Vương nói một tiếng: “để Tô Mai nằm ở trên giường thêm hai ngày, chăm sóc thân thể cho tốt”."
"A!"
"A cái gì!" Chính uỷ Tống vỗ vai đối phương: “Linh động một chút, nếu tiểu đoàn trưởng Vương gọi cậu qua hỏi gì thì nói với tiểu đoàn trưởng Vương: “Sư đoàn trưởng Chu vừa gọi điện thoại cho lãnh đạo của đồng chí Trần Oánh”."
Dứt lời, chính uỷ Tống không yên tâm nên hỏi lại: "Hiểu chưa?"
Lính cần vụ gãi đầu, cười ngây ngô, nói: "Nhớ ạ, chỉ là không biết truyền lời như vậy là có ý gì?"
Chính uỷ Tống trừng mắt: "Được rồi, đừng có lắm mồm, đi truyền lời đi."
"Rõ, cam đoan nhiệm vụ." Lính cần vụ cười, chạy đến sân huấn luyện pháo binh như một làn khói, không tìm được lính cần vụ của tiểu đoàn trưởng Vương mà nhìn thấy chính tiểu đoàn trưởng Vương.
Trong giây phút này, bọn họ không còn là mẹ con nữa mà là kẻ thù không đội trời chung ở hai chiến tuyến.
“Triệu Cẩn.”. Trương Hinh Vân đột nhiên đứng lên, cho cậu bé một cái bạt tai.
“Bốp.”
Mặt Triệu Cẩn lệch qua một bên, trên mặt hiện lên một vết máu dài, đó là do chiếc nhẫn rạch ra.
Trương Hinh Vân tức đến mức thở phì phò. Một lát sau, cô ta cắn môi, trên mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, mở miệng, giọng nói lạnh lẽo: “Được rồi, mẹ chấp nhận điều kiện này của con.”
“Chuyện đêm qua, còn có cả chân của con nữa, nhớ bịa chuyện cho hay vào, đừng để lộ ra chút sơ hở khiến ba con điều tra ra. Nếu không…”. Làm vợ chồng bao năm, Trương Hinh Vân hiểu rất rõ năng lực của Triệu Khác, nếu anh muốn chỉnh ai thì gần như không thể chạy thoát. Anh Ngụy đang trong thời điểm mấu chốt để thăng chức, cô ta tuyệt đối không thể để Triệu Khác đi thăm dò chuyện đêm qua rồi điều tra đến anh rồi hủy đi tiền đồ trước mắt của anh được: “Nếu không mẹ không ngại cá chết lưới rách, đến chỗ bộ đội nói cho mọi người biết ba con vô tích sự như thế nào. Bị vợ mình cắm sừng thì cũng thôi đi, còn nuôi con cho cả tình địch nữa.”
Đột nhiên Triệu Cẩn trợn mặt, trong tai không ngừng vang vọng câu nói “Bị vợ mình cắm sừng thì cũng thôi đi, còn nuôi con cho cả tình địch nữa … nuôi con cho tình địch … nuôi con cho tình địch ….”
“Bà nói bậy.”. Triệu Cẩn như người điên ngồi phắt dậy, nắm lấy cánh tay Trương Hinh Vân lăc lư: “Bà nói bậy, bà nói bậy …. Chuyện này không phải thật, tôi là con của ba, là con của ba, Tiểu Du, Tiểu Du cũng …”
......
Tiểu đoàn trưởng Vương không tìm được sĩ quan hậu cần ở chỗ nhà ăn quân đội thì mới biết mấy ngày nay nhiệm vụ khai hoang của các chiến sĩ rất nặng nề, nên anh đi đến bờ suối đối diện nhà ăn khu canh tác để giúp đỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà ăn khu canh tác không có văn phòng, cũng không có điện thoại.
Tiểu đoàn trưởng Vương bận rộn huấn luyện, không có thời gian qua đó tìm người nên nhiệm vụ xin nghỉ cho Tô Duệ được chuyển qua cho lính cần vụ. Hôm nay đúng lúc lính cần vụ của anh và của chính uỷ Tống đều trực ở cửa chính, cho nên chưa đến trưa chuyện này đã đến tai chính uỷ Tống.
Chính uỷ Tống hơi do dự, cầm văn kiên lên lầu gõ cửa phòng làm việc Chu Trường Cung.
“Chuyện này, anh xem để tôi gọi điện hay là anh gọi điên đây?”. Chính ủy Tống giơ văn kiện trong tay: “Hoặc là một trong hai chúng ta đích thân đi một chuyến?”
Chu Trường Cung nhìn rõ nội dung trong văn kiện, ấn đường nảy lên, là văn kiện xử phạt vợ anh. Hôm qua dù anh đã nói như vậy với Tô Mai nhưng trong lòng vẫn ôm một chút hy vọng may mắn.
Cứ nghĩ như vậy, chờ công việc của Tô Mai chắc chắn rồi lại thương lượng cho xử phạt nhẹ đi …
“Tô Mai bị bệnh rồi.”. Chính ủy Tống nói.
“Bệnh sao?”. Tim Chu Trường Cung nảy lên: “Sao lại bệnh chứ?”
“Là do quá đau khổ, lại thêm hôm qua mắc mưa, còn có thể không ngã gục sao.”. Chính ủy Tống nói: “Chuyện này chắc chắn phải nghiêm trị, tôi không mong chiến sĩ của chúng ta ngoài kia máu chảy rơi lệ, bỏ xác ở biên cương. Mà ở dưới con mắt của chúng ta, người nhà họ còn phải chịu sự ác ý như vậy.”
“Tiểu Tống à.”. Chu Trường Cung không dám để anh nói thêm gì nữa: “Trần Oánh cũng chỉ là lắm mồm, cô ấy không có ác ý. Danh sách những người hi sinh được công bố là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng nếu cô ấy biết chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy thì có cho cô ấy một trăm lá gan cô ấy cũng sẽ không dám.”
“Hôm qua đột nhiên tim Tô Mai ngừng đập.”. Chính ủy Tống nhìn Chu Trường Cung thản nhiên nói: “Anh nên cảm thấy may mắn vì cô ấy đã tỉnh lại rồi. Nếu không thì không chỉ mỗi vợ anh bị xử phạt mà cả anh và tôi cũng phải cởi bộ quân phục này ra thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Trường Cung lau mồ hôi lạnh trên tranh, không chối cãi nữa: “Để tôi gọi cuộc điện thoại này.”
Đi ra từ phòng làm việc của Chu Trường Cung, chính uỷ Tống vẫy tay với lính cần vụ đứng gác trở về.
"Chính uỷ Tống!" Lính cần vụ chạy tới chào: “Có chuyện gì ạ?"
"Đi theo lính cần vụ của tiểu đoàn trưởng Vương nói một tiếng: “để Tô Mai nằm ở trên giường thêm hai ngày, chăm sóc thân thể cho tốt”."
"A!"
"A cái gì!" Chính uỷ Tống vỗ vai đối phương: “Linh động một chút, nếu tiểu đoàn trưởng Vương gọi cậu qua hỏi gì thì nói với tiểu đoàn trưởng Vương: “Sư đoàn trưởng Chu vừa gọi điện thoại cho lãnh đạo của đồng chí Trần Oánh”."
Dứt lời, chính uỷ Tống không yên tâm nên hỏi lại: "Hiểu chưa?"
Lính cần vụ gãi đầu, cười ngây ngô, nói: "Nhớ ạ, chỉ là không biết truyền lời như vậy là có ý gì?"
Chính uỷ Tống trừng mắt: "Được rồi, đừng có lắm mồm, đi truyền lời đi."
"Rõ, cam đoan nhiệm vụ." Lính cần vụ cười, chạy đến sân huấn luyện pháo binh như một làn khói, không tìm được lính cần vụ của tiểu đoàn trưởng Vương mà nhìn thấy chính tiểu đoàn trưởng Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro