Lấy Nước
2024-08-08 19:21:02
Như Lan vào trong phòng rồi mới lấy phần thưởng từ hệ thống không gian ra, sau đó đem 5 cân gạo và 5 cân trứng gà đặt vào ngăn tủ trong bếp. Bây giờ cô đã tích lũy được 3 điển, cố lên, phải tích lũy nhiều điểm hơn một chút, đến lúc đó có thể vào trong thương thành để mua sắm nhiều thứ.
Buổi chiều Như Lan lấy chăn và khăn trải giường trong phòng ngủ của cô, còn có khăn trải giường ngủ của tụi nhỏ đem giặt sạch, sau đó lau khắp nơi trong phòng, dọn dẹp lại trong nhà ngoài sân lại hết một lượt.
Cuối cùng nhìn mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp, trong lòng Như Lan mới cảm thấy thật sự thoải mái, tuy là vẫn rất rách nát, nhưng sạch sẽ ngăn nắp, khá ổn, cô sẽ thay đổi nhà này từng chút từng chút một.
Nhưng tâm trạng tốt của Như Lan không giữ được lâu.
Nguyên do là vào chạng vạng tối, Như Lan thấy nước trong lu đều bị cô sử dụng hết, nên hỏi hai anh em chỗ lấy nước.
Tuy hai đứa nhỏ cảm thấy kỳ lạ khi cô không biết chỗ lấy nước, nhưng chúng không nghĩ nhiều, cho rằng hôm nay mẹ quên mất.
Sau khi Như Lan biết chỗ lấy nước, đã mang hai thùng nước đi lấy nước.
Đến giếng nước duy nhất ở cạnh thôn, cô nhìn thấy mấy thím trong thôn đang ngồi rửa rau bên cạnh.
Da đầu Như Lan có hơi căng ra, cô ghét nhất là nói chuyện với những người phụ nữ trong thôn này, hơn nữa dựa theo tính cách của nguyên chủ, không chừng giao tình không tốt, còn có thể bị người ta miệt thị, rốt cuộc người mẹ nào mà đối xử với con mình ác độc như vậy, nên nguyên chủ đều bị người khác chỉ trỏ và căm ghét.
Quả nhiên, Như Lan gánh hai thùng nước, đến bên cạnh giếng, lúc cô đang chuẩn bị múc nước.
Một bà thím đang ngồi xổm trên đất bên cạnh liền nói: “Nha, đây là ai vậy, tôi không nhận ra?”
Một chị gái có dáng người cao lớn nhìn rất đanh đá, cay nghiệt nói: “Còn không phải là cái người đối xử với con mình còn ác độc hơn mẹ kế, Trình Như Lan sao, hôm nay còn biết rửa mặt sạch sẽ, bình thường không phải đều là dáng vẻ hôi thối bẩn thỉu sao! Đúng là người xấu nhiều trò, có tắm sạch thì vẫn là một người phụ nữ độc ác, nếu tôi là cô, tôi đã sớm lấy dây thừng treo cổ rồi, đúng là xấu hổ mất mặt.”
Những người phụ nữ khác bên cạnh cũng mồm năm miệng mười nói, còn vừa nói vừa trợn mắt khinh bỉ Như Lan.
Vốn dĩ Như Lan định không quan tâm tới, rốt cuộc phẩm hạnh của nguyên chủ chính là như vậy, nhưng cô càng không nói, những người phụ nữ kia càng nói tới nghiện, cuối cùng nói càng lúc càng khó nghe.
Như Lan thật sự chịu không nổi, quăng đòn gánh xuống đất, đi đến chỗ những người phụ nữ đó, ánh mắt sắc bén nói: “Tôi ăn cơm nhà các người sao, ngủ với đàn ông nhà các người sao, các người lo nhiều chuyện như vậy làm gì, thật là một đám nhiều chuyện không có việc gì làm! Còn nói nữa, tôi sẽ không khách sáo, dù sao thanh danh của tôi đã hư hỏng thành vậy rồi, tôi đầu trọc không sợ bị nắm tóc, nếu thanh danh mấy người cũng mất, xem chồng các người có trả các người về nhà mẹ đẻ không.”
Buổi chiều Như Lan lấy chăn và khăn trải giường trong phòng ngủ của cô, còn có khăn trải giường ngủ của tụi nhỏ đem giặt sạch, sau đó lau khắp nơi trong phòng, dọn dẹp lại trong nhà ngoài sân lại hết một lượt.
Cuối cùng nhìn mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp, trong lòng Như Lan mới cảm thấy thật sự thoải mái, tuy là vẫn rất rách nát, nhưng sạch sẽ ngăn nắp, khá ổn, cô sẽ thay đổi nhà này từng chút từng chút một.
Nhưng tâm trạng tốt của Như Lan không giữ được lâu.
Nguyên do là vào chạng vạng tối, Như Lan thấy nước trong lu đều bị cô sử dụng hết, nên hỏi hai anh em chỗ lấy nước.
Tuy hai đứa nhỏ cảm thấy kỳ lạ khi cô không biết chỗ lấy nước, nhưng chúng không nghĩ nhiều, cho rằng hôm nay mẹ quên mất.
Sau khi Như Lan biết chỗ lấy nước, đã mang hai thùng nước đi lấy nước.
Đến giếng nước duy nhất ở cạnh thôn, cô nhìn thấy mấy thím trong thôn đang ngồi rửa rau bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Da đầu Như Lan có hơi căng ra, cô ghét nhất là nói chuyện với những người phụ nữ trong thôn này, hơn nữa dựa theo tính cách của nguyên chủ, không chừng giao tình không tốt, còn có thể bị người ta miệt thị, rốt cuộc người mẹ nào mà đối xử với con mình ác độc như vậy, nên nguyên chủ đều bị người khác chỉ trỏ và căm ghét.
Quả nhiên, Như Lan gánh hai thùng nước, đến bên cạnh giếng, lúc cô đang chuẩn bị múc nước.
Một bà thím đang ngồi xổm trên đất bên cạnh liền nói: “Nha, đây là ai vậy, tôi không nhận ra?”
Một chị gái có dáng người cao lớn nhìn rất đanh đá, cay nghiệt nói: “Còn không phải là cái người đối xử với con mình còn ác độc hơn mẹ kế, Trình Như Lan sao, hôm nay còn biết rửa mặt sạch sẽ, bình thường không phải đều là dáng vẻ hôi thối bẩn thỉu sao! Đúng là người xấu nhiều trò, có tắm sạch thì vẫn là một người phụ nữ độc ác, nếu tôi là cô, tôi đã sớm lấy dây thừng treo cổ rồi, đúng là xấu hổ mất mặt.”
Những người phụ nữ khác bên cạnh cũng mồm năm miệng mười nói, còn vừa nói vừa trợn mắt khinh bỉ Như Lan.
Vốn dĩ Như Lan định không quan tâm tới, rốt cuộc phẩm hạnh của nguyên chủ chính là như vậy, nhưng cô càng không nói, những người phụ nữ kia càng nói tới nghiện, cuối cùng nói càng lúc càng khó nghe.
Như Lan thật sự chịu không nổi, quăng đòn gánh xuống đất, đi đến chỗ những người phụ nữ đó, ánh mắt sắc bén nói: “Tôi ăn cơm nhà các người sao, ngủ với đàn ông nhà các người sao, các người lo nhiều chuyện như vậy làm gì, thật là một đám nhiều chuyện không có việc gì làm! Còn nói nữa, tôi sẽ không khách sáo, dù sao thanh danh của tôi đã hư hỏng thành vậy rồi, tôi đầu trọc không sợ bị nắm tóc, nếu thanh danh mấy người cũng mất, xem chồng các người có trả các người về nhà mẹ đẻ không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro