Sợ Mẹ Bỏ Trốn
2024-08-08 19:21:02
Bọn nhỏ vừa nhìn thấy Trình Như Lan đã lập tức gọi to “Mẹ, mẹ.”
Thì ra vừa rồi hai anh em cậu nhóc đang chơi với mấy đứa nhỏ trong thôn, hai nhóc con này ở chỗ đó khoe ra giữa trưa bọn chúng được ăn thịt, ăn trứng gà còn có cả cơm gạo trắng.
Mấy đứa nhỏ khác nghe vậy hâm mộ không thôi, có một thằng nhóc nghịch ngợm tuổi lớn hơn hai cậu nhóc một chút liền dùng giọng điệu chua chua hừ hừ mà nói: “Hừ, có cái gì đặc biệt hơn người chứ, mẹ các cậu sớm muộn gì cũng chạy đi, không cần các cậu nữa, đến lúc đó các cậu sẽ biến thành những đứa nhỏ không có mẹ.”
Nói xong còn cười nhạo hai anh em cậu nhóc, hai cậu nghe thấy cậu nhóc kia nói mẹ mình như vậy lập tức không vui, lớn giọng mà phản bác lại: “ Mẹ tôi đối xử với chúng tôi rất tốt, bà ấy mới sẽ không có không cần chúng tôi. Cậu gạt người, cậu là một kẻ lừa đảo!”
Thằng nhóc nghịch ngợm kia nghe thấy vậy, vội vàng la lên: “Mẹ tôi nói mẹ các cậu sớm muộn gì cũng sẽ bỏ trốn, sẽ không cần các cậu nữa!”
Hai cậu nhóc nghe được lời này liền luống cuống sợ mẹ thật sự không cần bọn họ nữa, lập tức không để ý tới việc phản bác lại cậu nhóc nghịch ngợm kia mà vội vàng mà chạy về nhà tìm Trình Như Lan.
Trình Như Lan thấy hai cậu nhóc hoảng hốt như vậy lập tức lo lắng mà hỏi: “Làm sao vậy? Mẹ ở chỗ này, nói cho mẹ nghe xem đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Hai đứa nhỏ rốt cuộc nhịn không được nhào vào lòng Trình Như Lan gào khóc.
Trình Như Lan thấy hai đứa nhỏ khóc đến thương tâm như vậy cũng không dò hỏi các cậu bị làm sao nữa. Đúng lúc này hệ thống lại công bố nhiệm vụ mới: Dỗ hai đứa nhỏ nín khóc khen thưởng 10 cân xương sườn, 10 cân lương thực tinh và 2 điểm khen thưởng.
Nhưng hiện tại Trình Như Lan cũng không muốn để ý đến nhiệm vụ gì đó, cô chỉ muốn dỗ cho hai đứa nhỏ này ngừng khóc, bằng không tim cô đều bị bọn chúng khóc cho nát nhừ.
“Được rồi, không khóc, bảo bảo không khóc nữa nha!”
Trình Như Lan ôm cả hai đứa nhỏ vào trong lòng, ở bên tai bọn chúng nhẹ giọng dỗ dành.
“Hu hu hu, hu hu hu!”
“Bảo bảo không khóc nữa nha, mẹ yêu các con nhất mà! Đừng khóc, bằng không em trai sẽ ở bên cạnh chê cười các con đó.”
Trình Như Lan thấy Tam Bảo đang mở to hai mắt tò mò nhìn các anh trai lập tức nói vậy.
Có thể là do tiếng nói ôn nhu của Trình Như Lan đã dỗ dành hai cậu nhóc, cũng có thể là do hai cậu cảm thấy bản thân đã lớn như vậy còn khóc lóc trước mặt em trai thật mất mặt.
Cuối cùng tiếng khóc của hai cậu nhóc cũng dần dần nhỏ lại, sau đó chỉ còn nghe thấy tiếng nấc khẽ của bọn cậu.
Trình Như Lan đợi hai cậu bình tĩnh lại, tiếp tục ôm các cậu vào lòng mình rồi mới nhẹ giọng hỏi: “ Nói cho mẹ nghe xem, hai con làm sao vậy? Tại sao lại khóc? Là có ai bắt nạt các con sao?”
Đại Bảo dùng tay nhỏ lau nước mắt của bản thân, trong tiếng nói mang theo giọng mũi nồng đậm, cậu nhóc lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có thể đừng không cần chúng con sau đó trộm rời đi một mình không ạ?”
Trình Như Lan kinh ngạc không thôi, không hiểu tại sao cậu nhóc lại hỏi vấn đề như vậy. Cô vội vàng khẳng định với hai cậu: “ Mẹ yêu các con như vậy thì sao có thể lỡ bỏ các con lại rồi dời đi được chứ? Tại sao các con lại hỏi vấn đề này thế?”
Nhị Bảo cũng tiếp lời: “Hôm nay Nhị Cẩu Tử nói mẹ sớm muộn gì cũng bỏ lại bọn con mà đi, chúng con sẽ biến thành đứa nhỏ không có mẹ. Cậu ta còn nói mẹ cậu ta cũng nói như vậy.”
Thì ra vừa rồi hai anh em cậu nhóc đang chơi với mấy đứa nhỏ trong thôn, hai nhóc con này ở chỗ đó khoe ra giữa trưa bọn chúng được ăn thịt, ăn trứng gà còn có cả cơm gạo trắng.
Mấy đứa nhỏ khác nghe vậy hâm mộ không thôi, có một thằng nhóc nghịch ngợm tuổi lớn hơn hai cậu nhóc một chút liền dùng giọng điệu chua chua hừ hừ mà nói: “Hừ, có cái gì đặc biệt hơn người chứ, mẹ các cậu sớm muộn gì cũng chạy đi, không cần các cậu nữa, đến lúc đó các cậu sẽ biến thành những đứa nhỏ không có mẹ.”
Nói xong còn cười nhạo hai anh em cậu nhóc, hai cậu nghe thấy cậu nhóc kia nói mẹ mình như vậy lập tức không vui, lớn giọng mà phản bác lại: “ Mẹ tôi đối xử với chúng tôi rất tốt, bà ấy mới sẽ không có không cần chúng tôi. Cậu gạt người, cậu là một kẻ lừa đảo!”
Thằng nhóc nghịch ngợm kia nghe thấy vậy, vội vàng la lên: “Mẹ tôi nói mẹ các cậu sớm muộn gì cũng sẽ bỏ trốn, sẽ không cần các cậu nữa!”
Hai cậu nhóc nghe được lời này liền luống cuống sợ mẹ thật sự không cần bọn họ nữa, lập tức không để ý tới việc phản bác lại cậu nhóc nghịch ngợm kia mà vội vàng mà chạy về nhà tìm Trình Như Lan.
Trình Như Lan thấy hai cậu nhóc hoảng hốt như vậy lập tức lo lắng mà hỏi: “Làm sao vậy? Mẹ ở chỗ này, nói cho mẹ nghe xem đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Hai đứa nhỏ rốt cuộc nhịn không được nhào vào lòng Trình Như Lan gào khóc.
Trình Như Lan thấy hai đứa nhỏ khóc đến thương tâm như vậy cũng không dò hỏi các cậu bị làm sao nữa. Đúng lúc này hệ thống lại công bố nhiệm vụ mới: Dỗ hai đứa nhỏ nín khóc khen thưởng 10 cân xương sườn, 10 cân lương thực tinh và 2 điểm khen thưởng.
Nhưng hiện tại Trình Như Lan cũng không muốn để ý đến nhiệm vụ gì đó, cô chỉ muốn dỗ cho hai đứa nhỏ này ngừng khóc, bằng không tim cô đều bị bọn chúng khóc cho nát nhừ.
“Được rồi, không khóc, bảo bảo không khóc nữa nha!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Như Lan ôm cả hai đứa nhỏ vào trong lòng, ở bên tai bọn chúng nhẹ giọng dỗ dành.
“Hu hu hu, hu hu hu!”
“Bảo bảo không khóc nữa nha, mẹ yêu các con nhất mà! Đừng khóc, bằng không em trai sẽ ở bên cạnh chê cười các con đó.”
Trình Như Lan thấy Tam Bảo đang mở to hai mắt tò mò nhìn các anh trai lập tức nói vậy.
Có thể là do tiếng nói ôn nhu của Trình Như Lan đã dỗ dành hai cậu nhóc, cũng có thể là do hai cậu cảm thấy bản thân đã lớn như vậy còn khóc lóc trước mặt em trai thật mất mặt.
Cuối cùng tiếng khóc của hai cậu nhóc cũng dần dần nhỏ lại, sau đó chỉ còn nghe thấy tiếng nấc khẽ của bọn cậu.
Trình Như Lan đợi hai cậu bình tĩnh lại, tiếp tục ôm các cậu vào lòng mình rồi mới nhẹ giọng hỏi: “ Nói cho mẹ nghe xem, hai con làm sao vậy? Tại sao lại khóc? Là có ai bắt nạt các con sao?”
Đại Bảo dùng tay nhỏ lau nước mắt của bản thân, trong tiếng nói mang theo giọng mũi nồng đậm, cậu nhóc lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có thể đừng không cần chúng con sau đó trộm rời đi một mình không ạ?”
Trình Như Lan kinh ngạc không thôi, không hiểu tại sao cậu nhóc lại hỏi vấn đề như vậy. Cô vội vàng khẳng định với hai cậu: “ Mẹ yêu các con như vậy thì sao có thể lỡ bỏ các con lại rồi dời đi được chứ? Tại sao các con lại hỏi vấn đề này thế?”
Nhị Bảo cũng tiếp lời: “Hôm nay Nhị Cẩu Tử nói mẹ sớm muộn gì cũng bỏ lại bọn con mà đi, chúng con sẽ biến thành đứa nhỏ không có mẹ. Cậu ta còn nói mẹ cậu ta cũng nói như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro