Trồng Khoai Lan...
2024-08-08 19:21:02
Đại Bảo, Nhị Bảo nghe mẹ mình nói vậy, đều vui vẻ vô cùng! Hiện tại tụi nhóc là những đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian!
Mà Tam Bảo nghe thấy Như Lan nói, miệng không ngừng bập bẹ: ”Ăn ngon, ăn!”
Nước miếng từ khóe miệng không ngừng chảy xuống.
Như Lan nhìn quần áo Tam Oa đã bị nước miếng làm ướt, vừa buồn cười vừa tức giận, đúng là một nhóc con tham ăn mà!
Như Lan nghĩ buổi chiều sẽ làm cho Tam Bảo một cái yếm đeo cổ, vừa vặn hôm nay cô cũng mua không ít vải về.
Đúng lúc này, tiếng hệ thống bỗng nhiên vang lên.
[Làm yếm đeo cổ. Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 3 miếng vải dệt, 5 cân bột mì. Tích phân khen thưởng: 1 điểm tích lũy.]
Trình Như Lan nghe thấy khen thưởng này rất vui vẻ, hôm nay cô đi huyện thành đã bán 50 cân gạo trắng, hiện tại trong không gian chỉ còn mấy cân gạo với một chút bột mì, bây giờ hệ thống đột nhiên dâng tới, quả đúng là tri kỷ mà.
Hơn nữa còn có vải dệt, cũng là thứ cô đang cần, đồ trong thành bán quá đắt, cô bây giờ không có bao nhiên tiền, còn phải dành ra một ít lúc cấp bách. Trời đã sắp sang thu, bọn nhỏ không có quần áo dài, cô chắc chắn phải may thêm cho tụi nhỏ mặc.
Trình Như Lan bỏ thịt ra, cắt lấy nửa cân, còn lại ném vào không gian, bây giờ cô còn rất nhiều thịt.
Cô làm một phần thịt hầm khoai tây, lại rán thêm trứng, cuối cùng lấy thêm khoai lang đỏ chưng một nồi khoai lang đỏ độn cơm, ăn không hết buổi tối có thể chiên lại ăn.
Mấy nhóc con vui vẻ ăn, quai hàm phình lên như sóc nhỏ, Trình Như Lan nhìn sao cũng thấy đáng yêu.
“Ăn từ từ thôi, vẫn còn rất nhiều! Không cần nhai vội.” Trình Như Lan nhẹ giọng nhắc nhở.
Quả nhiên nghe cô nói xong Đại Bảo với Nhị Bảo đều ăn chậm lại, Tam Bảo chưa tự ăn được, phải do cô đút, không lo bị nghẹn.
Cuối cùng cả mâm đồ ăn đều bị đánh bay, hai nhóc con lớn vẫn còn hơi thèm, đều thích ăn thịt, cả khoai tây cũng không tha.
Còn nhóc út trong nhà lại thích trứng rán hơn, trong trứng có ít hành thơm, là trước đó cô mua ở chợ đen về.
Buổi chiều Trình Như Lan bắt tay vào làm yếm cho Tam Bảo, Đại Bảo Nhị Bảo cơm nước xong liền chạy đi kiếm tiểu đồng bọn để chơi.
Như Lan lấy một khối vải bông để lót, làm xong liền buộc quanh cổ Tam Bảo, nhìn siêu cấp đáng yêu.
Mà thời điểm cô làm xong, hệ thống lập tức vang lên.
[Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng 3 mảnh vải dệt, 5 cân bột mì, mời ký chủ nhận thưởng. Khen thưởng tích phân: 1, hiện tại tổng cộng có 38 tích phân.]
Trình Như Lan nhận thưởng xong, lấy bột mì để vào bếp, vải dệt thì cất trong phòng ngủ của cô.
Buổi chiều làm xong yếm, Trình Như Lan liền ôm Tam Bảo lên, sau đó ra sau vườn sau.
Cô chuẩn bị đồ để nhóc con tự chơi ở một bên, còn mình đem toàn bộ đồ ăn xem lại một lần, nếu ngày nào cũng không có rau ăn, cô chịu không nổi.
Trình Như Lan chia ra một ô đất nhỏ dùng để trồng rau, còn lại đều trồng khoai tây với khoai lang đỏ.
Tam Bảo ngoan ngoãn ngốc ở một chỗ tự mình chơi, Trình Như Lan nhìn nó một cái, liền an tâm đi gieo hạt giống, sau đó lại tưới nước một lượt.
Làm xong xuôi, cô khiêng theo cái cuốc rồi kéo Tam Bảo về tiền viện.
Đúng lúc này, Đại Bảo, Nhị Bảo người đầy mồ hôi chạy về tới.
Mà Tam Bảo nghe thấy Như Lan nói, miệng không ngừng bập bẹ: ”Ăn ngon, ăn!”
Nước miếng từ khóe miệng không ngừng chảy xuống.
Như Lan nhìn quần áo Tam Oa đã bị nước miếng làm ướt, vừa buồn cười vừa tức giận, đúng là một nhóc con tham ăn mà!
Như Lan nghĩ buổi chiều sẽ làm cho Tam Bảo một cái yếm đeo cổ, vừa vặn hôm nay cô cũng mua không ít vải về.
Đúng lúc này, tiếng hệ thống bỗng nhiên vang lên.
[Làm yếm đeo cổ. Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 3 miếng vải dệt, 5 cân bột mì. Tích phân khen thưởng: 1 điểm tích lũy.]
Trình Như Lan nghe thấy khen thưởng này rất vui vẻ, hôm nay cô đi huyện thành đã bán 50 cân gạo trắng, hiện tại trong không gian chỉ còn mấy cân gạo với một chút bột mì, bây giờ hệ thống đột nhiên dâng tới, quả đúng là tri kỷ mà.
Hơn nữa còn có vải dệt, cũng là thứ cô đang cần, đồ trong thành bán quá đắt, cô bây giờ không có bao nhiên tiền, còn phải dành ra một ít lúc cấp bách. Trời đã sắp sang thu, bọn nhỏ không có quần áo dài, cô chắc chắn phải may thêm cho tụi nhỏ mặc.
Trình Như Lan bỏ thịt ra, cắt lấy nửa cân, còn lại ném vào không gian, bây giờ cô còn rất nhiều thịt.
Cô làm một phần thịt hầm khoai tây, lại rán thêm trứng, cuối cùng lấy thêm khoai lang đỏ chưng một nồi khoai lang đỏ độn cơm, ăn không hết buổi tối có thể chiên lại ăn.
Mấy nhóc con vui vẻ ăn, quai hàm phình lên như sóc nhỏ, Trình Như Lan nhìn sao cũng thấy đáng yêu.
“Ăn từ từ thôi, vẫn còn rất nhiều! Không cần nhai vội.” Trình Như Lan nhẹ giọng nhắc nhở.
Quả nhiên nghe cô nói xong Đại Bảo với Nhị Bảo đều ăn chậm lại, Tam Bảo chưa tự ăn được, phải do cô đút, không lo bị nghẹn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng cả mâm đồ ăn đều bị đánh bay, hai nhóc con lớn vẫn còn hơi thèm, đều thích ăn thịt, cả khoai tây cũng không tha.
Còn nhóc út trong nhà lại thích trứng rán hơn, trong trứng có ít hành thơm, là trước đó cô mua ở chợ đen về.
Buổi chiều Trình Như Lan bắt tay vào làm yếm cho Tam Bảo, Đại Bảo Nhị Bảo cơm nước xong liền chạy đi kiếm tiểu đồng bọn để chơi.
Như Lan lấy một khối vải bông để lót, làm xong liền buộc quanh cổ Tam Bảo, nhìn siêu cấp đáng yêu.
Mà thời điểm cô làm xong, hệ thống lập tức vang lên.
[Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng 3 mảnh vải dệt, 5 cân bột mì, mời ký chủ nhận thưởng. Khen thưởng tích phân: 1, hiện tại tổng cộng có 38 tích phân.]
Trình Như Lan nhận thưởng xong, lấy bột mì để vào bếp, vải dệt thì cất trong phòng ngủ của cô.
Buổi chiều làm xong yếm, Trình Như Lan liền ôm Tam Bảo lên, sau đó ra sau vườn sau.
Cô chuẩn bị đồ để nhóc con tự chơi ở một bên, còn mình đem toàn bộ đồ ăn xem lại một lần, nếu ngày nào cũng không có rau ăn, cô chịu không nổi.
Trình Như Lan chia ra một ô đất nhỏ dùng để trồng rau, còn lại đều trồng khoai tây với khoai lang đỏ.
Tam Bảo ngoan ngoãn ngốc ở một chỗ tự mình chơi, Trình Như Lan nhìn nó một cái, liền an tâm đi gieo hạt giống, sau đó lại tưới nước một lượt.
Làm xong xuôi, cô khiêng theo cái cuốc rồi kéo Tam Bảo về tiền viện.
Đúng lúc này, Đại Bảo, Nhị Bảo người đầy mồ hôi chạy về tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro