Ác Ý
2024-08-16 06:41:20
Kẻ lười biếng Tăng Phúc Trân cũng ngồi cạnh cha mình, hai tay nện xuống đất, khen ý của mẹ mình rất hay: “Mẹ, mẹ đừng ngăn con, tối nay con không đánh chết nó là không được.”
Anh cả và chị dâu cả của Tăng Phúc Quý, hai vợ chồng Tăng Phúc Sinh cũng oán hận không thôi, bọn họ hận Tăng Yến Ni không để ý đến người nhà, một chút chuyện nhỏ như thế lại làm ầm ĩ khiến cả gia đình bị phạt đi khai hoang, cũng vừa hận Hồ Tứ Phượng cưng chiều con trai bọn họ là Tăng Dược Tiến đến mức không dạy dỗ được, bọn họ là cha mẹ của cậu ta nhưng cũng không nói được, cho nên bây giờ nghe Hồ Tứ Phượng nói muốn trừng trị Tăng Yến Ni, bọn họ vui mừng còn không kịp.
Trong số các cháu trong nhà, chỉ có vẻ mặt của Tăng Diễm Linh lộ vẻ không đành lòng, cô ấy là chị họ của Tăng Yến Ni. Tăng Diễm Linh muốn mở miệng cầu xin nhưng lập tức bị mẹ mình trừng mắt, tính tình cô ấy lại nhát gan nên không dám ra mặt chống đối cha mẹ. Tăng Diễm Linh âm thầm nghĩ cách, chờ một lát nữa cô ấy lấy cớ đi nhà xí rồi trốn xuống núi thông báo cho em họ biết.
Tròng mắt trong đôi mắt hí của Hồ Tứ Phượng xoay chuyển không ngừng, trên mặt đầy tính toán. Con trai thứ hai của bà ta là người làm cha của con nhỏ chết tiệt kia còn phải chịu thiệt thòi như vậy, nếu gả Tăng Yến Ni đến nơi quá gần thì chắc chắn gia đình bà ta vẫn sẽ bị con nhỏ chết tiệt quay về báo thù. Vì vậy Hồ Tứ Phượng đã đổi ý, bà ta không gả Tăng Yến Ni cho con trai điên của nhà họ Lưu nữa.
Nhà họ Hồ của bà ta có một người bà con xa, nhà ở tận vùng núi hoang vắng ở biên giới tây nam, nơi đó vừa nghèo khổ vừa vắng vẻ, không có người quản lý, muốn đưa một người đến đó, không cần làm thư giới thiệu cũng không có người tra xét. Cháu trai ở nhà mẹ ruột của bà ta làm trong đội vận chuyển trong huyện, trước tiên bà ta sẽ nhờ cháu trai kia hỗ trợ nhắn lời, chờ thỏa thuận xong xuôi thì để tài xế trong đội vận chuyển chở người qua đó.
Cho dù con nhỏ kia có ba đầu sáu tay thì cũng không chạy thoát được, khắp nơi ở đó đều là lưu manh, người không bị giày vò chết đã không tệ rồi, làm gì còn tinh thần và sức lực đòi báo thù nhà họ Tăng nữa.
Thế nhưng Hồ Tứ Phượng không nói cho con trai thứ hai biết suy nghĩ này của bà ta, sau này người khác có hỏi đến thì nói con nhỏ chết tiệt đó đã lén bỏ trốn, không ai có chứng cứ, người của đại đội muốn tìm cũng không tìm ra.
Hồ Tứ Phượng vừa đón gió thổi đến vừa nghĩ đến kế hoạch tuyệt diệu của mình thì trong lòng vô cùng thoải mái.
Con dâu cả là Ngô Kim Quế thấy bốn người lười biếng không chịu làm việc thì tức giận ném cái cuốc trong tay mình xuống, chống nạnh nói: “Kẻ cậy già lên mặt, kẻ không biết xấu hổ còn giả vờ ngất xỉu, kẻ thì lười biếng không làm việc còn có mặt mũi nói không được ăn no, bà đây không làm nữa, ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây cho dễ chịu!”
Đôi mắt hí của Hồ Tứ Phượng lập tức trợn trừng, bà ta giơ chân mắng: “Con trai ruột, cháu trai ruột của tôi còn chưa nói lời nào đâu, cô là cái thá gì hả? Con gái bảo bối của tôi quý giá biết bao, cô thử mắng một lần nữa xem!”
Anh cả và chị dâu cả của Tăng Phúc Quý, hai vợ chồng Tăng Phúc Sinh cũng oán hận không thôi, bọn họ hận Tăng Yến Ni không để ý đến người nhà, một chút chuyện nhỏ như thế lại làm ầm ĩ khiến cả gia đình bị phạt đi khai hoang, cũng vừa hận Hồ Tứ Phượng cưng chiều con trai bọn họ là Tăng Dược Tiến đến mức không dạy dỗ được, bọn họ là cha mẹ của cậu ta nhưng cũng không nói được, cho nên bây giờ nghe Hồ Tứ Phượng nói muốn trừng trị Tăng Yến Ni, bọn họ vui mừng còn không kịp.
Trong số các cháu trong nhà, chỉ có vẻ mặt của Tăng Diễm Linh lộ vẻ không đành lòng, cô ấy là chị họ của Tăng Yến Ni. Tăng Diễm Linh muốn mở miệng cầu xin nhưng lập tức bị mẹ mình trừng mắt, tính tình cô ấy lại nhát gan nên không dám ra mặt chống đối cha mẹ. Tăng Diễm Linh âm thầm nghĩ cách, chờ một lát nữa cô ấy lấy cớ đi nhà xí rồi trốn xuống núi thông báo cho em họ biết.
Tròng mắt trong đôi mắt hí của Hồ Tứ Phượng xoay chuyển không ngừng, trên mặt đầy tính toán. Con trai thứ hai của bà ta là người làm cha của con nhỏ chết tiệt kia còn phải chịu thiệt thòi như vậy, nếu gả Tăng Yến Ni đến nơi quá gần thì chắc chắn gia đình bà ta vẫn sẽ bị con nhỏ chết tiệt quay về báo thù. Vì vậy Hồ Tứ Phượng đã đổi ý, bà ta không gả Tăng Yến Ni cho con trai điên của nhà họ Lưu nữa.
Nhà họ Hồ của bà ta có một người bà con xa, nhà ở tận vùng núi hoang vắng ở biên giới tây nam, nơi đó vừa nghèo khổ vừa vắng vẻ, không có người quản lý, muốn đưa một người đến đó, không cần làm thư giới thiệu cũng không có người tra xét. Cháu trai ở nhà mẹ ruột của bà ta làm trong đội vận chuyển trong huyện, trước tiên bà ta sẽ nhờ cháu trai kia hỗ trợ nhắn lời, chờ thỏa thuận xong xuôi thì để tài xế trong đội vận chuyển chở người qua đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù con nhỏ kia có ba đầu sáu tay thì cũng không chạy thoát được, khắp nơi ở đó đều là lưu manh, người không bị giày vò chết đã không tệ rồi, làm gì còn tinh thần và sức lực đòi báo thù nhà họ Tăng nữa.
Thế nhưng Hồ Tứ Phượng không nói cho con trai thứ hai biết suy nghĩ này của bà ta, sau này người khác có hỏi đến thì nói con nhỏ chết tiệt đó đã lén bỏ trốn, không ai có chứng cứ, người của đại đội muốn tìm cũng không tìm ra.
Hồ Tứ Phượng vừa đón gió thổi đến vừa nghĩ đến kế hoạch tuyệt diệu của mình thì trong lòng vô cùng thoải mái.
Con dâu cả là Ngô Kim Quế thấy bốn người lười biếng không chịu làm việc thì tức giận ném cái cuốc trong tay mình xuống, chống nạnh nói: “Kẻ cậy già lên mặt, kẻ không biết xấu hổ còn giả vờ ngất xỉu, kẻ thì lười biếng không làm việc còn có mặt mũi nói không được ăn no, bà đây không làm nữa, ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây cho dễ chịu!”
Đôi mắt hí của Hồ Tứ Phượng lập tức trợn trừng, bà ta giơ chân mắng: “Con trai ruột, cháu trai ruột của tôi còn chưa nói lời nào đâu, cô là cái thá gì hả? Con gái bảo bối của tôi quý giá biết bao, cô thử mắng một lần nữa xem!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro