Đổ Lỗi
2024-08-16 06:41:20
Tuổi bình quân của người theo dõi tài khoản của cô khoảng sáu mươi tuổi, lẽ nào sau này cô phải dấn thân vào vào con đường lừa mấy ông bà cụ run rẩy này rút tiền túi ra cho…
Tăng Yến Ni nửa vui nửa buồn.
Sau hai ngày chịu giáo dục tư tưởng, ba người Hồ Tứ Phượng suýt nữa đã mất luôn nửa cái mạng. Ở thời đại này, những người mang phù hiệu trên cánh tay sẽ không đánh người, mà chỉ bắt bọn họ đứng dưới trời nắng kiểm điểm sai lầm của bản thân là được, mà không cho uống nước.
Ba người Hồ Tứ Phượng có già có trẻ, còn có một kẻ vô cùng lười, bình thường không xuống ruộng làm việc kiếm công điểm nên làm sao chịu được nỗi khổ này?
Hồ Tứ Phượng đi thẳng đến nhà con trai thứ hai là Tăng Phúc Quý, đánh thức cả nhà Tăng Phúc Quý dậy, thuật lại từng lời, từng hành vì của Tăng Yến Ni cho bọn họ nghe, tất nhiên bà ta cũng không quên thêm mắm thêm muối: “Lão nhị, ngày mai con lập tức đến bệnh viện, kéo con nhỏ kia về đây! Mẹ phải lột da nó, rút gân nó, không giết chết nó thì mẹ không sống nữa!
Tăng Phúc Quý nửa tin nửa ngờ. Đứa con gái bị đánh cũng không biết đánh trả, bị mắng cũng không dám cãi lại, chỉ biết cắm đầu vào làm việc của nhà ông ta lại học được cách xử lý người khác sao? Chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Mẹ ruột mắng xong đến em gái mắng, em gái mắt xong lại đến cháu trai mắng, Tăng Phúc Quý không tin: “Mẹ bớt giận đi! Chờ con đưa nó về rồi, mẹ muốn dạy dỗ nó thế nào thì dạy dỗ!”
Hồ Tứ Phượng vẫn chưa hết giận, bà ta giơ tay tát Tôn Giai Chi một cái rất mạnh: “Đều do cô cả, cô nuôi dạy con gái rất tốt! Trước đây tôi đã nói phải giết chết nó nhưng cô không chịu, bây giờ thì hay rồi, cánh cứng cáp rồi nên muốn cưỡi lên đầu chúng tôi ị đúng không? Lần này cô vui rồi chứ? Sao nhà họ Tăng chúng tôi lại cưới về một đứa tai họa như cô thế này?”
Trong tất cả những người nhà họ Tăng, Hồ Tứ Phượng hận Tôn Giai Chi và Tăng Yến Ni nhất. Trước đây, khi Tôn Giai Chi còn đang mang thai Tăng Yến Ni, sức khỏe bà ta không tốt nên Tăng Phúc Quý đã trộm tiền trong nhà đưa Tôn Giai Chi đến bệnh viện lớn ở tỉnh thành chờ sinh. Sau khi hai người bọn họ đi chưa được bao lâu thì đứa con nhỏ nhất của Hồ Tứ Phượng bị bệnh cấp tính, trong nhà không có tiền chữa trị, chờ đến khi trong nhà mượn được tiền rồi thì người đã không còn nữa.
Hồ Tứ Phượng không thể hận con trai mình nên đổ hết cơn hận thù lên đầu Tôn Giai Chi và Tăng Yến Ni.
“Mẹ, chuyện này thì có liên quan gì đến Giai Chi? Bà ấy đã làm mẹ chồng người ta rồi, mẹ còn đánh bà ấy như vậy, mẹ nói làm sao bà ấy có thể ngẩng đầu trước mặt con dâu trong nhà.” Mặc dù Tăng Phúc Quý không phải là một người cha tròn trách nhiệm nhưng ông ta là một chồng tròn trách nhiệm, ông ta luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ Tôn Giai Chi mỗi khi bà ta bị làm khó.
Ánh mắt bị mái tóc che khuất của Tôn Giai Chi lóe lên sự thù hận, thế nhưng khi bà ta mở miệng nói chuyện thì trong mắt đã không còn sự thù hận nào nữa, dáng vẻ điềm đạm đáng thương càng khiến Tăng Phúc Quý đau lòng.
Nếu có Tăng Yến Ni ở đây, chắc chắn cô sẽ khen ngợi bà ta là bậc thầy lật mặt.
“Vì tẩm bổ cho nó nên con mới ra ngoài mua sữa bột, khi trở về thì đại đội trưởng đã không có ở đây, hay là đại đội trưởng đã nói gì với nó rồi? Dù sao thì ngày hôm đó, mẹ đã kiên quyết ngăn cản không cho đưa nó đi khám bệnh, ầm ĩ đòi một ngàn đồng…”
Thái độ của Tôn Giai Chi không mềm không cứng đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Hồ Tứ Phượng.
Tăng Yến Ni nửa vui nửa buồn.
Sau hai ngày chịu giáo dục tư tưởng, ba người Hồ Tứ Phượng suýt nữa đã mất luôn nửa cái mạng. Ở thời đại này, những người mang phù hiệu trên cánh tay sẽ không đánh người, mà chỉ bắt bọn họ đứng dưới trời nắng kiểm điểm sai lầm của bản thân là được, mà không cho uống nước.
Ba người Hồ Tứ Phượng có già có trẻ, còn có một kẻ vô cùng lười, bình thường không xuống ruộng làm việc kiếm công điểm nên làm sao chịu được nỗi khổ này?
Hồ Tứ Phượng đi thẳng đến nhà con trai thứ hai là Tăng Phúc Quý, đánh thức cả nhà Tăng Phúc Quý dậy, thuật lại từng lời, từng hành vì của Tăng Yến Ni cho bọn họ nghe, tất nhiên bà ta cũng không quên thêm mắm thêm muối: “Lão nhị, ngày mai con lập tức đến bệnh viện, kéo con nhỏ kia về đây! Mẹ phải lột da nó, rút gân nó, không giết chết nó thì mẹ không sống nữa!
Tăng Phúc Quý nửa tin nửa ngờ. Đứa con gái bị đánh cũng không biết đánh trả, bị mắng cũng không dám cãi lại, chỉ biết cắm đầu vào làm việc của nhà ông ta lại học được cách xử lý người khác sao? Chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Mẹ ruột mắng xong đến em gái mắng, em gái mắt xong lại đến cháu trai mắng, Tăng Phúc Quý không tin: “Mẹ bớt giận đi! Chờ con đưa nó về rồi, mẹ muốn dạy dỗ nó thế nào thì dạy dỗ!”
Hồ Tứ Phượng vẫn chưa hết giận, bà ta giơ tay tát Tôn Giai Chi một cái rất mạnh: “Đều do cô cả, cô nuôi dạy con gái rất tốt! Trước đây tôi đã nói phải giết chết nó nhưng cô không chịu, bây giờ thì hay rồi, cánh cứng cáp rồi nên muốn cưỡi lên đầu chúng tôi ị đúng không? Lần này cô vui rồi chứ? Sao nhà họ Tăng chúng tôi lại cưới về một đứa tai họa như cô thế này?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tất cả những người nhà họ Tăng, Hồ Tứ Phượng hận Tôn Giai Chi và Tăng Yến Ni nhất. Trước đây, khi Tôn Giai Chi còn đang mang thai Tăng Yến Ni, sức khỏe bà ta không tốt nên Tăng Phúc Quý đã trộm tiền trong nhà đưa Tôn Giai Chi đến bệnh viện lớn ở tỉnh thành chờ sinh. Sau khi hai người bọn họ đi chưa được bao lâu thì đứa con nhỏ nhất của Hồ Tứ Phượng bị bệnh cấp tính, trong nhà không có tiền chữa trị, chờ đến khi trong nhà mượn được tiền rồi thì người đã không còn nữa.
Hồ Tứ Phượng không thể hận con trai mình nên đổ hết cơn hận thù lên đầu Tôn Giai Chi và Tăng Yến Ni.
“Mẹ, chuyện này thì có liên quan gì đến Giai Chi? Bà ấy đã làm mẹ chồng người ta rồi, mẹ còn đánh bà ấy như vậy, mẹ nói làm sao bà ấy có thể ngẩng đầu trước mặt con dâu trong nhà.” Mặc dù Tăng Phúc Quý không phải là một người cha tròn trách nhiệm nhưng ông ta là một chồng tròn trách nhiệm, ông ta luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ Tôn Giai Chi mỗi khi bà ta bị làm khó.
Ánh mắt bị mái tóc che khuất của Tôn Giai Chi lóe lên sự thù hận, thế nhưng khi bà ta mở miệng nói chuyện thì trong mắt đã không còn sự thù hận nào nữa, dáng vẻ điềm đạm đáng thương càng khiến Tăng Phúc Quý đau lòng.
Nếu có Tăng Yến Ni ở đây, chắc chắn cô sẽ khen ngợi bà ta là bậc thầy lật mặt.
“Vì tẩm bổ cho nó nên con mới ra ngoài mua sữa bột, khi trở về thì đại đội trưởng đã không có ở đây, hay là đại đội trưởng đã nói gì với nó rồi? Dù sao thì ngày hôm đó, mẹ đã kiên quyết ngăn cản không cho đưa nó đi khám bệnh, ầm ĩ đòi một ngàn đồng…”
Thái độ của Tôn Giai Chi không mềm không cứng đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Hồ Tứ Phượng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro